Anh Trai Nhỏ

Chương 8: Người gì mà đẹp thế này




Tạ Liễu Liễu ngớ ra, động tác ngăn Lam Thiếu Khâm cũng dừng lại.

Nhưng Lam Thiếu Khâm vẫn tự nhiên không biết gì, tiếp tục thân thiết nói: “Tiểu ve sầu, họp mặt cuối tuần này xong thì cậu đến thư viện cùng với tớ nhé, tớ có mấy câu hỏi về môn toán…”

“Tớ...”

Tạ Liễu Liễu muốn từ chối, nâng mắt nhìn thấy Hạc Lâm đi tới bên này.

Anh bước rất rộng, nên chỉ đi vài bước thì đã đến bên cạnh Tạ Liễu Liễu. Vóc người thẳng tắp, còn cao hơn mấy cm so với Lam Thiếu Khâm.

Tạ Liễu Liễu nhất định phải ngửa đầu mới có thể nhìn anh.

Anh cụp mắt xuống, trong tay cầm một túi giấy màu vàng nhạt, có thể trông thấy một túi đồ đủ màu sắc trong đó, hình như là đồ ăn vặt ngày hôm qua cô bỏ quên ở nhà anh.

Hạc Lâm đưa túi giấy tới trước mặt cô nói: “Buổi sáng mẹ tớ có gọt trái cây, bảo tớ đưa cho cậu, nhưng cậu đi học sớm quá, nên không kịp.” Anh nói: “Bên trong còn có đồ cậu bỏ quên ở nhà tớ, đưa cho cậu này.”

Tạ Liễu Liễu duỗi tay nhận lấy, quả nhiên bên trong là bánh bích quy và snack tôm cô mua, phía dưới là một hộp cơm trong suốt, có dâu tây và xoài được gọt chỉnh tề, xếp thành một tầng trông rất tỉ mỉ.

Tạ Liễu Liễu kinh ngạc, có hơi thụ sủng nhược kinh. Ôm lấy túi giấy, chân thành nói với Hạc Lâm: “Thay tớ cảm ơn dì Hạc nhé.”

Nhưng lúc này, Hạc Lâm lại không mở miệng trả lời cô.

Mà lại nói: “Tự cậu nói với dì ấy đi.”

Tạ Liễu Liễu không rõ chuyện gì.

Lam Thiếu Khâm bị gạt sang một bên, không thể không khẽ lùi về sau hai bước. Nhìn nam sinh cao gầy trước mặt, cậu hỏi: “Cậu là ai? Tại sao thân với tiểu ve sầu thế này?”

Đừng trách cậu tại sao đột nhiên hỏi như thế này. Bình thường Tạ Liễu Liễu chơi cùng với nam sinh cũng không nhiều lắm, nhưng người này vừa xuất hiện liền trở thành đề tài trọng tâm thân mật như vậy.

Cái gì mà bỏ quên ở nhà? Cái gì mà trái cây chứ?

Hạc Lâm chỉ khẽ nâng mắt nhìn cậu, ung dung tự tại, vừa giống như bình thường vừa giống như phản đối nói một cậu: “Chúng tôi ở chung một chỗ.”

Lam Thiếu Khâm: “...”

Cái gì?

Mắt thấy Lam Thiếu Khâm sắp hiểu lầm, Tạ Liễu Liễu gấp rút giải thích: “Tụi tớ ở cùng một tầng lầu, cậu ấy là hàng xóm của tớ.”

Dù là như thế, cũng không khiến trong lòng Lam Thiếu Khâm thoải mái chút nào.

Cậu đến nhà Tạ Liễu Liễu mấy lần nên biết đối diện nhà cô không có người ở. Bây giờ không chỉ có người vào ở, mà còn là bạn cùng trường cùng tuổi.

Cảm giác này…

Khó có thể hình dung được.

Tạ Liễu Liễu không quan tâm tới tâm tình của Lam Thiếu Khâm, mà chỉ nhìn vào bên trong túi giấy. Cô cúi đầu tìm thật nhanh, thắc mắc nỏi: “Sao kẹo dâu của tớ chỉ còn lại một hộp vậy?” Cô nhớ rõ mình mua hai hộp mà.

Cũng không phải đặc biệt để bụng, chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi.

Hạc Lâm đứng ở trước mặt cô, nghe vậy đầu lưỡi khẽ quét quanh quai hàm, đột nhiên cười một tiếng, thẳng thắn nói: “Tớ ăn đấy.”

Tạ Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn anh.

Anh nói: “Xem như là phí ăn cơm chiên của cậu ngày hôm qua đi.”

Đương nhiên Tạ Liễu Liễu không thể nói không được, ngược lại còn đưa một hộp khác cho anh, “Được rồi, vậy cậu còn muốn ăn không?”

Hạc Lâm lại lắc đầu, vẻ mặt hơi nghiêm túc, nói: “Một bữa cơm một hộp kẹo, giữ lại lần sau đưa cho tớ tiếp.”

Tạ Liễu Liễu không phát hiện ý nghĩ sâu xa trong lời nói của anh, trừng to hai mắt.

Lam Thiếu Khâm nhìn thấy hết toàn bộ quá trình: “...”

Cậu cảm thấy không ổn chút nào.

*

Buổi tối Tạ Liễu Liễu ở lại ký túc xá.

Trường học của bọn họ có quy định ở lại rất nghiêm ngặt, thứ hai đến thứ sáu nhất định phải ở trường học. Cho nên dù có cách nhà rất gần, cũng không thể tự mình ra khỏi cổng trường.

Ở chung với Tạ Liễu Liễu là mấy nữ sinh cùng lớp, đều là người trước kia không quen biết.

Mọi người ở chung với nhau sau nửa tháng thì từ từ quen thuộc.

Hôm nay, Tạ Liễu Liễu tắm rửa xong, đang ngồi trước bàn học tác phẩm văn cổ vì ngày mai tiết ngữ văn sẽ kiểm tra, Trần Du Vi ở bên cạnh giường nhô đầu ra, tháo tai nghe xuống, tò mò hỏi: “Liễu Liễu, cậu quen Hạc Lâm bên lớp trọng điểm tự nhiên sao?”

Cảnh Hạc Lâm và cô đứng ngoài hành lang nói chuyện vào ngày hôm nay đã bị các bạn học trông thấy.

Đầu Tạ Liễu Liễu đang học thuộc bài khẽ ngưng lại, rất nhanh điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, nói: “Ừm, mọi người đều là bạn với nhau.”

Không trả lời thẳng, cũng không trực tiếp phủ nhận.

Cũng may tâm tư của Trần Du Vi không có ở đây, mà say mê nói: “Cậu ấy cao quá, tớ nhìn thử đoán chừng cậu ấy cao hơn tất cả nam sinh lớp chúng ta đấy.”

Tạ Liễu Liễu không trả lời. DienDannnLeeQuyODnn~@

Nhưng Diệp Điền Điền ở giường đối diện nói tiếp: “Lam Thiếu Khâm cũng cao mà.”

Trần Du Vi không nghĩ như vậy, “Lam Thiếu Khâm cao 1m80, còn cậu ấy chắc là 1m85. Hơn nữa trông cũng dễ nhìn, không phải là loại đẹp thanh tú gì đâu nha, mà là kiểu sáng rực như ánh mặt trời.”

Không đợi Diệp Điền Điền mở miệng, cô ấy lại nói: “Hơn nữa cậu ấy học cũng giỏi. Đứng nhất lớp trọng điểm, chao ôi, nghe nói cao hơn người thứ nhì chừng ba mươi mấy điểm.”

“...”

Diệp Điền Điền cố ý tranh luận vì Lam Thiếu Khâm, bất đắc dĩ phải ngậm miệng lại.

Lam Thiếu Khâm cũng đứng nhất, đáng tiếc là ngược từ dưới lên.

Hai nữ sinh tán gẫu về nam sinh, không bao giờ biết mệt mỏi.

Cho dù quan niệm của các cô ấy khác nhau, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình thảo luận. Khi hai người họ cãi cọ nhau xem Hạc Lâm hay Lam Thiếu Khâm đẹp trai hơn, thì một nữ sinh ở giường khác đột nhiên nói: “Các cậu đừng để bề ngoài lừa gạt.”

Trần Du Vi và Diệp Điền Điền cùng nhau nhìn lại, “A Ngọc, cậu có ý gì vậy?”

Nữ sinh tên là Giang Ngọc nhô đầu ra hỏi: “Các cậu biết tại sao Hạc Lâm phải chuyển trường không?”

Trần Du Vi và Diệp Điền Điền cùng lắc đầu.

Sau đó, Giang Ngọc liền nói những lời mà Từ Niệm từng nói với Tạ Liễu Liễu, cái gì mà đánh nhau, cái gì mà bị người trong trường khuyên nghỉ học, tất cả đều có chứng cứ.

Tạ Liễu Liễu vốn dĩ không để những chuyện này ở trong lòng, nam sinh cũng biết đánh nhau, là người thì cũng sẽ phạm sai lầm. Mà loại sai lầm này biểu hiện ở trên người một học sinh xuất sắc liền trở nên phá lệ.

Nhưng mà, Giang Ngọc lại nói: “... Cậu ấy đánh gãy xương sườn và cánh tay của người ta, anh họ tớ ở trường trung học trọng điểm tỉnh nói, lúc đó máu đầy đất. Nam sinh kia nằm trong bệnh viện mấy tháng, bây giờ vẫn chưa xuống giường…”

Trần Du Vi và Diệp Điền Điền khiếp sợ, “Trời ạ...”

“Cho nên chuyện này ồn ào rất lớn, nhân viên nhà trường không có cách nào, mới đuổi học cậu ấy.” Giang Ngọc nói rõ ràng, tổng kết: “Các cậu đừng nghĩ cậu ấy là người tốt lành gì.”

...

Tạ Liễu Liễu vô thức nhấn bút máy trong tay, ngẩng đầu nhìn mặt tường loang lổ.

Vừa mới học thuộc bài văn rất khó khăn, thì dường như bỗng chốc lại quên mất.

*

Buổi chiều ngày hôm sau, tiết cuối cùng là tiết thể dục.

Vốn dĩ tiết này là của giáo viên ngữ văn, nhưng giáo viên ngữ văn có việc riêng, nên sau này đổi thành tiết thể dục, bọn họ đúng lúc cùng học chung với lớp trọng điểm tự nhiên ở bên cạnh.

Thầy thể dục dẫn bọn họ làm vận động nóng người xong, thì sắp xếp hoạt động tự do cho họ.

Có bạn học đi đến phòng dụng cụ lấy bóng chuyền, cầu lông hay bóng rổ, vân vân, Tạ Liễu Liễu lại tìm một chỗ ngồi xem các bạn chơi đùa.

Cũng không phải Tạ Liễu Liễu không có hứng thú với mấy thứ này, mà chỉ là tế bào vận động của cô quá kém… Đi thôi cũng khiến cho người ta thêm phiền toái.

Dần dà, cô không thích thể thao nữa.

Chỗ cô ngồi đối diện với sân bóng rổ, hình như chỗ đó đang tiến hành trận đấu bóng rổ.

Nam sinh bên lớp cô và bên lớp trọng điểm tự nhiên cùng chơi bóng rổ, cảnh tượng rất náo nhiệt, xung quanh còn có các nữ sinh lớp khác.

Có lẽ là trận đấu vừa mới bắt đầu, hai bên vẫn chưa ghi điểm số.

Một nam sinh đang dẫn bóng, nhắm về phía sân bãi của đối phương, đang định chuyền cho đồng đội. Liền thấy một bóng dáng chặn lại giữa chừng, duỗi thẳng cánh tay ung dung chặn bóng của đối phương, cơ thể thoáng vụt qua, nghiêng mình dẫn bóng, một động tác tuyệt đẹp ném bóng ra sau đối phương.

Anh chuyền bóng cho đồng đội, đồng đội nhảy lên, ném về phía vòng rổ.

Vào bóng!

Đây là tỉ số đầu tiên của trận đấu, nam sinh lớp trọng điểm tự nhiên lập tức tinh thần phấn chấn.

Nam sinh vừa mới ném vào rổ vỗ bả vai Hạc Lâm, không biết nói điều gì với Hạc Lâm. Có lẽ là khen anh lúc nãy chuyền bóng rất tốt. Hạc Lâm giãn lông mày, khẽ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thoải mái thừa nhận.

Trong khoảnh khắc đó, ánh nắng trên đỉnh đầu đều ảm đạm, tiếng ồn ào xung quanh đều ngưng đọng lại.

Anh đang cười, rạng rỡ lóa mắt, vạn vật thay đổi.

Tại sao có người lại đẹp như vậy.

Tạ Liễu Liễu yên lặng nghĩ.

Nhất định anh không giống như những người kia nói. 

Nhất định trong đó có hiểu lầm.

Khi Tạ Liễu Liễu đang chống cằm nhìn chằm chằm Hạc Lâm đến xuất thần, thì dường như Hạc Lâm phát hiện ra, chuyển con ngươi nhìn sang bên này.

Ánh mắt dừng ở trên người cô, hình như anh ngẩn ra. Sau đó nụ cười càng thêm rõ ràng, dựng thẳng ngón cái và ngón giữa ngang huyệt thái dương, khẽ ra hiệu với cô.