Tạ Liễu Liễu phản xạ có điều kiện lui về sau một bước.
Không biết là do anh hỏi quá thẳng, hay là cô chột dạ, nên nhất thời không trả lời được.
“Lúc nãy tớ đến lớp tìm cậu, bạn của cậu nói cậu không có ở đó… Cậu ấy nói cậu ở trong phòng y tế dưới lầu…” Tạ Liễu Liễu úp úp mở mở nói.
Lúc này Hạc Lâm đã khá tỉnh táo, cúi đầu khẽ vuốt ấn đường.
Một lát sau, nhớ tới mục đích đến đây của cô, hỏi: “Tại sao cậu tìm tớ?”
Tạ Liễu Liễu: “Trả áo khoác lại cho cậu.”
Hạc Lâm ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt rơi vào hai tay trống rỗng và chiếc áo mặc vào mùa thu trên người của cô. Bỗng nhiên anh nâng khóe miệng, khẽ cười một tiếng hỏi: “Áo khoác đâu?”
“...”
Lúc này Tạ Liễu Liễu mới phát hiện mình đi rất gấp, nên đã quên mang theo áo của anh. Mà cô còn nói như đúng rồi vậy.
Lời nói dối của cô gái bị vạch trần, khuôn mặt khẽ ửng đỏ, xoay người đi ra ngoài, “Tớ trở về lấy đây…”
Chỉ là vừa mới nhúc nhích, cô liền bị người phía sau đột ngột nắm tay.
Hạc Lâm nhẹ nhàng nắm chặt, rồi lại buông ra rất nhanh. Anh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa chân thành vừa chuyên tâm, ý cười bên miệng còn chưa tiêu tan, nhìn cô nói: “Khoan trở về đã, có thể rót giúp tớ ly nước không?”
Lúc nãy không có ai ở trong phòng y tế cả, cổ họng anh rất khát.
Vốn dĩ có thể nhịn, nhưng khi cô vừa tới, dường như tất cả những lời thỉnh cầu anh đều có thể nói ra khỏi miệng.
Cô gái khựng lại, xoay đầu lại nhìn anh.
Hạc Lâm chỉ ống tiêm ở bên cạnh, giải thích: “Tớ không tiện lắm.”
...
Được rồi, Tạ Liễu Liễu nhất thời không có lý do từ chối.
Ai bảo anh vì cô nên mới ngồi ở chỗ này chứ?
Tạ Liễu Liễu nghe xong liền đi rót nước, bưng trở về đưa cho anh.
Hạc Lâm duỗi tay nhận lấy, mở miệng nói cảm ơn.
Tạ Liễu Liễu lễ độ hỏi: “Còn có việc gì cần tớ giúp không?”
Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng hỏi, cô còn phải trở về lớp học nữa. Tuy rằng xin giáo viên ngữ văn ra ngoài đi toilet, nhưng cũng không thể nán lại quá lâu. Cô định chuẩn bị rời đi, lại không ngờ tới Hạc Lâm sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Tiết thứ ba, thứ tư sáng hôm nay là môn toán, thầy toán sẽ giảng câu cuối cùng của bài thi tháng lần trước.” Anh nói, giọng điệu rõ ràng rành mạch, dường như việc đang đợi cô chính là vấn đề này. “Nghe nói câu đó còn có một cách giải khác.”
Tạ Liễu Liễu: “...”
Quả nhiên, anh tiếp túc hỏi: “Lớp các cậu có giảng qua chưa?”
Lớp của Tạ Liễu Liễu không chỉ đã giảng qua, mà Tạ Liễu Liễu còn nhớ cách giải đó rất rõ ràng.
Trời sinh não cô nhảy cảm với các con số, những đề bài mà thầy từng giảng qua cô đều sẽ không quên.
Cô không cần phải nói, Hạc Lâm đã nhìn ra đáp án từ trên mặt cô.
Khóe môi mảnh của cậu thiếu niên cong lên, tay sờ cằm bỏ xuống, nói: “Tớ chưa được nghe.” Anh hỏi cô, giọng nói dễ nghe từng chữ từng chữ truyền vào trong tai cô: “Có thể chỉ cho tớ không?”
*
Không phải là Tạ Liễu Liễu không muốn chỉ anh.
Chỉ là học sinh giỏi lớp anh nhiều như thế, anh không hỏi bọn họ, tại sao hết lần này tới lần khác muốn cô chỉ?
Tạ Liễu Liễu không nghĩ ra vấn đề này, cũng không tùy tiện đồng ý.
Cô yên lặng, đang suy nghĩ từ chối như thế nào, thì ngoài cửa phòng y tế đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Hừm, không phải là đánh bóng rổ thôi sao, còn đụng mạnh vào ông đây như thế…”
Cùng lúc đó, có một nam sinh khác khuyên giải, “Lam Thiếu, đừng mắng nữa, tôi thấy bọn họ cũng không phải cố ý.”
“Phổi của ông đây bị bọn họ đụng vào cũng sắp lòi ra rồi, cậu nói bọn họ không có cố ý? Hửm…”
Hai nam sinh thao thao bất tuyệt nói chuyện đã đi tới trước cửa.
Không đợi người bên trong có bất kỳ phản ứng nào, cửa bỗng chốc bị đẩy ra!
Lam Thiếu Khâm cùng một nam sinh khác đi vào trong phòng y tế, nhìn một vòng, không thấy bóng dáng ai, không khỏi hỏi: “Sao không thấy ai hết vậy, giáo viên đâu?”
Nam sinh kia cũng cảm thấy kỳ quái, lờ mờ nói: “Lúc nãy cửa không có khóa, có phải giáo viên đã ra ngoài rồi hay không?” Cậu ta hỏi Lam Thiếu Khâm, “Lam Thiếu, chúng ta chờ ở đây sao?”
Lam Thiếu Khâm tùy ý lấy một chiếc ghế dựa ngồi xuống, người ngả đông ngả tây, duỗi tay ôm ngực nói: “Cậu xem thử có thuốc gì không? Có thể làm cho tớ lập tức khỏe mạnh như hổ.”
Nam sinh đáp lại một tiếng, nghiêm túc đi tìm.
...
Ở phía sau tấm rèm, lời mà Tạ Liễu Liễu muốn nói bị nghẹn ở họng.
Bọn họ ở trong góc chết của phòng, là nơi duy nhất bị ngăn cách, nếu như không cố gắng tìm kiếm, vốn dĩ sẽ không phát hiện ra chỗ này được.
Lúc nãy Tạ Liễu Liễu cũng bởi vì như vậy mà suýt chút nữa bỏ qua Hạc Lâm.
Nhưng tấm rèm không thể cách âm, một khi bọn họ phát ra chút thanh âm thì bên ngoài sẽ nghe rõ tường tận.
Tạ Liễu Liễu không biết rõ vì cái gì, mà không muốn để người khác biết cô ở riêng với Hạc Lâm.
Nhưng vào lúc này, dường như Hạc Lâm không nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, sắc mặt vẫn như cũ, hỏi lần nữa: “Có thể…”
Tạ Liễu Liễu lập tức không chút nghĩ ngợi, duỗi tay che miệng của anh.
Tim của cô đập rất nhanh, giống như có người chạy đuổi theo ở phía sau, một khắc cũng không ngừng.
Rõ ràng không có làm chuyện gì với Hạc Lâm, rõ ràng cô không cần có bất kỳ chột dạ nào, nhưng tâm tình lại căng thẳng một cách khó hiểu như thế.
Không muốn để người khác biết bọn họ cùng ở trong một không gian nhỏ, không muốn để người khác biết cô cố ý trốn học đi thăm anh… không muốn để người khác biết, cô để ý tới anh như thế.
Cũng may giọng nói của Hạc Lâm không lớn, mà tiếng động tìm kiếm ở bên ngoài quá lớn.
Nên Lam Thiếu Khâm và nam sinh kia đều không nghe thấy.
Cô gái khẽ thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đặt trên miệng anh cũng nhẹ nhàng buông xuống.
Lòng ngón tay cô mềm mại, mang theo một chút hương ngọt tinh tế, giống như vị ô mai của loại kẹo trái cây mà cô hay ăn.
Bởi vì căng thẳng, thậm chí đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Thật đáng yêu.
Hạc Lâm thu ánh mắt rồi khẽ cười, lại không bỏ qua vấn đề của mình, giương mắt lên, dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy: “Có thể chỉ cho tớ không?”
Vào lúc này, Tạ Liễu Liễu căn bản không có đường để từ chối.
Hai người bên ngoài còn chưa đi, cô không đồng ý, khó đảm bảo anh sẽ không tiếp tục hỏi tiếp.
Vì vậy chỉ có thể tuỳ tiện gật đầu, nói một tiếng được.
*
May là Lam Thiếu Khâm và nam sinh kia không ở bên ngoài lâu. Bọn họ không đợi được giáo viên y tế, cầm thuốc xong tùy tiện đăng ký liền rời khỏi.
Tạ Liễu Liễu đi theo sau.
Không bao lâu, Hạc Lâm truyền thuốc xong, cũng rời khỏi phòng y tế.
...
Hết tiết tự học tối, Tạ Liễu Liễu đi đến bên lớp trọng điểm tự nhiên kế bên.
Học sinh lớp 10 không có chịu khó giống học sinh lớp 12, sau tiết tự học tối thì gần như không có ai tự nguyên ở lại.
Cả căn phòng vắng vẻ, chỉ có Hạc Lâm còn ngồi bên cửa sổ làm bài.
Tạ Liễu Liễu ngồi ở chỗ trước anh, xoay người, đưa bài thi tháng mà thầy toán giảng vào hôm nay ra, bắt đầu định giảng đề.
Hạc Lâm nhìn thấy cô, lấy tai nghe xuống làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Hạc Lâm thông minh hơn Tạ Liễu Liễu nhiều, những công thức phức tạp kia, vốn dĩ đối với anh là chuyện không thành vấn đề.
Tạ Liễu Liễu gục xuống bàn từng bước từng bước suy luận, chứng minh, bởi vì gặp trở ngại mà cả đề bài có vẻ khó hiểu lại không có chút thú vị. Nhưng Hạc Lâm lại không tốn chút sức nào, sau khi nói xong thì anh không chỉ hiểu ý, mà còn có thể “học một biết mười” rất nhanh.
... Điều này khiến Tạ Liễu Liễu rất không có cảm giác giỏi giang gì.
Tạ Liễu Liễu định giảng đề xong cho Hạc Lâm liền rời khỏi, kết quả bởi vì sự hiếu thắng, mà cô ở lại thảo luận cùng anh mấy đề toán.
Không phải không thừa nhận, Hạc Lâm có ý nghĩ xảo trá rất chuẩn. Mỗi lần đều dùng ít bước nhất để đạt được thứ mình muốn, dùng lời thỉnh cầu đơn giản nhất để có được đáp án chính xác.
Người bình thường căn bản không theo kịp ý nghĩ của anh, nhưng mỗi một bước của anh đều không sai, làm người khác không tìm ra chút sơ hở nào.
Khó trách người thế này có thể giữ vững thành tích đứng nhất trường.
Bởi vì, sự ưu tú này thật khiến người khác tức giận.
Tạ Liễu Liễu nghĩ.
Bất tri bất giác đã đến mười giờ rưỡi, cả sân trường đều vắng người.
Ký túc xá của Tạ Liễu Liễu ở phía sau sân thể dục, trước kia cô đều tự mình đi về. Nhưng hôm nay Hạc Lâm lại khăng khăng muốn đưa cô trở về, cô không từ chối được, đành phải đồng ý.
Hai người cùng nhau đi đến lầu dưới ký túc xá, Tạ Liễu Liễu lo lắng anh bị cảm còn chưa khỏi, sau khi nói chào tạm biệt xong, liền trở về ký túc xá trước.
Sau lưng không có tiếng động, Hạc Lâm đứng lặng im tại chỗ.
Tạ Liễu Liễu đi được một nửa, nhớ tới áo của Hạc Lâm còn đang trong cặp da của mình, vội vàng xoay người, muốn gọi anh lại:
“Hạc...”
Nhưng ở ngoài tòa nhà yên tĩnh, không thấy bóng dáng của Hạc Lâm đâu.
Chỉ có cách đó không xa, một dáng người gầy gò dựa vào thân cây.
Nam sinh mặc áo đồng phục bình thường, khoanh hai tay lại, thái độ tự tại.
Cậu ở nơi xa nhìn cô, ánh mắt không chuyển. Mái tóc màu trắng bạc dưới ánh trăng rửa tội, càng gây sự chú ý rõ hơn.