Sau khi phát tờ điền phân lớp xã hội và tự nhiên xuống, chủ nhiệm lớp chỉ dặn dò đơn giản đôi câu thì rời khỏi phòng học.
Lớp học nhốn nháo lên, có người đang lo âu vì chọn xã hội hay là chọn tự nhiên.
Một bạn nam sinh cầm bảng điền chọn môn đến trước mặt Tạ Liễu Liễu, lớn tiếng hỏi: “Lớp trưởng, cái này khi nào nộp thế?”
Tạ Liễu Liễu thu hồi ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ, nhớ lại lời của Trần Khải Đông vừa mới nói với cô, trả lời nói: “Thứ hai.”
“Trễ như thế à.” Nam sinh nói thầm một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Một nam sinh khác mặc đồng phục quần đùi bước đến, đứng sát vào ôm bả vai của nam sinh kia, dáng vẻ cà lơ cà phất nói: “Không phải đã nói với cậu rồi sao, đừng gọi là lớp trưởng, lớp chúng ta rõ ràng là “lớp ngắn hạn” mà.”
Nói xong, cậu ta chuyển con ngươi nhìn lén Tạ Liễu Liễu, dường như đang mong chờ cô tức giận hoặc là phản ứng khác của cô.
Nhưng mà Tạ Liễu Liễu chỉ bình thản thu hồi ánh mắt, chống cằm nhìn sân bóng rổ ngoài cửa sổ, tiếp tục thất thần.
Nam sinh tự cảm thấy bẽ mặt, khẽ xoa lỗ mũi rồi xoay người rời đi.
Mãi cho đến lúc tan học, Tạ Liễu Liễu cũng không mở miệng nói câu thứ hai.
Trên đường đi ra cổng trường, Từ Niệm đưa cho Tạ Liễu Liễu một quyển sách sửa đề sai, thấy cả ngày tâm tình cô không tốt, nên cô ấy nghĩ rằng tại vì chuyện phân lớp mà buồn phiền, nói, “Cậu có gì mà buồn phiền chứ? Thành tích môn toán và vật lý của cậu đều rất tốt, chắc chắn chọn khoa học tự nhiên. Môn toán của tớ quanh năm đều nằm chót lớp, nên mới phải học khoa Văn…”
Tạ Liễu Liễu nhận lấy quyển sách, giải thích: “Không phải tớ buồn phiền chuyện này.”
“Vậy thì là chuyện gì?”
Từ Niệm suy đoán, “Là vì Liêu Xuân Sinh? Cái người nói chuyện rất đáng ghét như cậu ta, cậu không cần để ý đến đâu.”
Liêu Xuân Sinh chính là nam sinh nói câu “lớp ngắn hạn” ngày hôm nay với Tạ Liễu Liễu.
Cũng không phải bởi vì cậu ta.
Tạ Liễu Liễu lắc đầu, cất quyển sách sửa đề sai vào trong cặp da, chun mũi, nghiêm túc nói, “Hôm nay lúc kiểm tra sức khỏe, thầy thể dục viết thiếu 2cm trong mục chiều cao của tớ.”
Từ Niệm: “...”
Hằng năm, trường học của bọn họ đều có kiểm tra sức khoẻ, đảm bảo tố chất sức khỏe cơ bản của học sinh.
Tạ Liễu Liễu nói: “Khi tớ đi tìm thầy thể dục, thì thầy ấy nói đã đưa thông tin lên trên rồi, không thể sửa được.”
Từ Niệm không thể tưởng tượng nổi, “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Mà cô không vui cả ngày?
“Chuyện này rất nhỏ sao?” Tạ Liễu Liễu nghiêm túc nói, gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ kiên quyết không thể bỏ qua, “1m55 và 1m57, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
“...”
Từ Niệm không biết phải an ủi cô như thế nào.
Thân là người có dáng cao luôn được sắp đứng hàng cuối vào mỗi lần tập thể dục, quả thật Từ Niệm không thể nào hiểu được cảm giác đau đớn của “người bé con” như Tạ Liễu Liễu.
Nghiêm chỉnh mà nói thì Tạ Liễu Liễu cũng không tính là quá thấp, 1m57, có thể miễn cưỡng xem như là mức dưới trung bình trong thời đại ngày nay.
Nhưng mà khung xương cô nhỏ nhắn xinh xắn, tay chân mảnh mai, ngũ quan rất trẻ con, đương nhiên thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi rất nhiều. Hơn nữa, bờ vai mềm mại buông lỏng xuống, giống như em gái nhỏ chưa nẩy nở ở nhà bên, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ôm vào ngực.
Không trách được nam sinh trong lớp cứ thích chọc cô.
Bề ngoài vô hại, đáng yêu như thế, cùng với biểu cảm lúc nào cũng thận trọng của cô, cho dù có bắt nạt thì cũng cảm thấy thích thú hơn người khác nhiều.
Từ Niệm muốn nói chút gì đó để nói sang chuyện khác, thì đột nhiên sân bóng rổ bên trái vang lên tiếng reo hò mãnh liệt.
Không biết là lớp nào đang tổ chức trận đấu bóng rổ với lớp nào, giữa sân có một nam sinh đoạt lấy quả bóng từ trong tay đối phương, bật nhảy lên, khuỷu tay nhẹ nhàng đập về trước.
Là một quả bóng ba điểm chuẩn xác!
“Đẹp quá.” Bạn học đi ngang qua không kìm lòng được huýt sáo.
Tạ Liễu Liễu vốn không có hứng thú với những chuyện này, chỉ là bị sự nhiệt tình bên cạnh hấp dẫn, cô quay đầu nhìn lại, liền bị dáng người cao gầy kia chiếm lấy lực chú ý.
Nam sinh đập tay ăn mừng cùng với đồng đội bên cạnh, khẽ vung áo T-shirt trước người lên, tùy ý xoa đầu, ngẩng mặt, nụ cười trên gương mặt vô cùng sáng rỡ.
Vóc dáng của anh rất cao, giữa một nhóm nam sinh mồ hôi nhễ nhại kia thì càng nổi bật hơn. Bả vai rộng lớn, tay chân thon dài, nhìn sơ thì khoảng 1m85 trở lên. Quả bóng vừa rồi là nhờ anh ném vào, trận đấu đã đến một phút cuối cùng, 79:31, thắng lợi thật hoàn mỹ.
Xung quanh có người đưa nước cho anh, anh vặn mở nắp chai, nâng cổ lên uống không chút khách khí.
Mồ hôi nóng hổi trượt xuống theo hai bên má, đường nét của cái cổ thẳng tấp thật lưu loát, giống như một con hạc xinh đẹp.
Đầu của Tạ Liễu Liễu chợt nghĩ đến loài động vật đó, giống y hệt anh lúc chơi bóng rổ, động tác lưu loát, dáng người mạnh mẽ. Mặc dù cách rất xa, cũng cảm giác được là rất cao.
“Đó là ai?” Tạ Liễu Liễu khác thường hỏi.
Trường trung học tư nhân Minh Đức có hơn 60 lớp, lớp 10 có 26 lớp, tổng số người hơn một ngàn người. Tuy Tạ Liễu Liễu không thể quen biết hết từng người, nhưng người này đối với cô, thật sự quá xa lạ.
Từ Niệm nhìn theo ánh mắt cô, lộ ra dáng vẻ hiểu rõ, “Cậu nói cậu ấy à? Cậu ấy là học sinh chuyển trường mới tới lớp (12), tên là Hạc Lâm, nghe nói trước kia cậu ấy học trường điểm của tỉnh.”
Tạ Liễu Liễu nghiêng đầu, “Trường điểm của tỉnh đến trường của chúng ta?”
Mặc dù trường của họ cũng được xem là trường trung học số một, số hai, nhưng so với trường điểm của tỉnh, thì vẫn kém một khoảng lớn.
Có ai mà bỏ trường điểm không học, đến một trường tư nhân nho nhỏ?
Từ Niệm lại không có bất kỳ kinh ngạc gì, dường như đã sớm biết chuyện này, “Chuyện này có gì đâu, hơn nữa nghe nói trước kia cậu ấy đánh nhau, đả thương người khác trong trường học, bị nhân viên trong nhà trường khuyên rút khỏi trường, bất đắc dĩ mới đến trường của chúng ta.”
Tạ Liễu Liễu không nói lời nào.
“Nếu không thì cậu nghĩ xem học kỳ một sắp hết rồi, tại sao còn phải chuyển trường?”
Tạ Liễu Liễu nhìn về phía sân bóng rổ lần nữa, đám người ở chỗ đó đã tản đi nhiều rồi.
Cậu nam sinh ấy bị một đám nam sinh khác vây quanh ở bên trong, cùng đi đến lầu học.
Khi đi qua trước mặt các cô, ánh mắt của Hạc Lâm lơ đãng chuyển động, nhìn về phía các cô. Ánh mắt đen láy sạch sẽ, không có chút gợn sóng, chỉ là trong lúc vô tình đảo qua, xẹt qua rất nhanh.
Tạ Liễu Liễu không chú ý tới ánh mắt anh, mà tim lại đập mạnh và loạn nhịp trong lời nói của Từ Niệm.
Đánh nhau đả thương người? Nhân viên nhà trường khuyên rời khỏi trường?
Người thoạt nhìn xuất sắc như vậy cũng sẽ đánh nhau sao?
Cô nâng mắt lên nhìn lần nữa, thì Hạc Lâm và nhóm bạn đã đi xa, dần biến mất ở lầu học.
Tạ Liễu Liễu thu hồi suy nghĩ, cùng Từ Niệm đi ra khỏi cổng sân trường.
*
Về đến nhà, phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tin tức thời sự đang phát sóng.
Cha của Tạ Liễu Liễu đang ngồi trên ghế sofa, vừa nhặt rau vừa xem tivi. Nghe thấy tiếng mở cửa, ông xoay người hỏi, “Tan học rồi à, sao hôm nay về muộn thế?”
“Trên đường hơi kẹt xe ạ.” Tạ Liễu Liễu cởi giày, nhìn xung quanh một vòng thì không nhìn thấy bóng dáng của mẹ Tạ, hỏi: “Mẹ con đâu?”
Cha Tạ cầm cặp da tiếp cô, nói: “Mấy ngày nữa là Tết Đoan Ngọc, mẹ con đến nhà hàng xóm đưa bánh tro rồi.”
Tạ Liễu Liễu dừng lại, “Hàng xóm?”
Cha Tạ nói tiếp, “Sáng hôm nay vừa mới chuyển đến, là một người phụ nữ dẫn theo một đứa con trai.”
Tạ Liễu Liễu có chút kinh ngạc.
Căn nhà mà Tạ gia mua là một tiểu khu mới xây, môi trường cực tốt, giáp với nội thành, một tầng chỉ có hai hộ gia đình. Bọn họ chuyển đến hơn nửa năm, nhà kế bên vẫn luôn không có động tĩnh gì, vốn bị một ông chủ lớn nào đấy nhìn trúng, về phần đưa cho tình nhân một hay tình nhân hai thì không biết. Sau này hình như mở rộng thương nghiệp gì đó mà làm ĩ lên, không mấy vui vẻ nên không mua nữa. Không nghĩ tới hôm nay đột nhiên có người vào ở.
Nhưng Tạ Liễu Liễu cũng không muốn đi tìm hiểu, cô chỉ nghe một bên tai, rồi cầm cặp da đi vào phòng, chuẩn bị làm bài tập cho chủ nhật này.
Tổng bài thi của mỗi khoa phát ra hơn mười tờ, cô bắt đầu làm bài thi ngữ văn trước, khi viết thuộc lòng thơ cổ đến câu “Ngửa nhìn vũ trụ to lớn, nhìn xuống đủ loại phồn vinh” thì bút hết mực. Tạ Liễu Liễu tìm trên bàn học cũng không thấy ngòi bút, đành phải cầm lấy bóp tiền, nói một tiếng với cha Tạ rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu nhà cô có một siêu thị cỡ nhỏ, đồ vật đầy đủ hết.
Tạ Liễu Liễu chọn một hộp ngòi bút, lại mua thêm vài cây bút mới xinh xắn, rồi mới trở về tiểu khu.
Tiểu khu làm hoạt động phủ xanh rất tốt, cỏ xanh tươi trải dưới đất, không khí trong lành.
Có lẽ là hộ gia đình không nhiều, nên chó mèo lang thang ở bên ngoài rất thích ở lại trong này. Tạ Liễu Liễu trông thấy một con mèo núp trong bụi cỏ dưới lầu, cái bụng tròn trĩnh, giống như là đang mang thai. Cô ngồi xổm xuống chơi đùa với con mèo một lát, sờ khắp người chỉ tìm được một viên kẹo marshmallow, xé giấy gói kẹo ra để lên trước mặt nó.
Con mèo cái le đầu lưỡi, chỉ chốc lát sau liền liếm sạch sẽ.
Cô thấy nó ăn xong, thỏa mãn phủi tay đứng lên.
Vừa quay đầu, lại trông thấy một người chống xe đạp đứng sau lưng cô.
Chân sau của Hạc Lâm chống trên mặt đất, hai tay vịn tay lái, nửa người trên khẽ khom ra phía trước, dáng người dài và cao lớn. Quả bóng rổ treo trên tay lái, chiếc xe đạp màu huỳnh quang càng thêm chói mắt dưới ánh trời chiều.
Dường như anh đã đợi đã lâu, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn chăm chú vào cô, không nhúc nhích.
Tạ Liễu Liễu ngẩn người, vô ý thức lui về phía sau một bước.
Con đường này hơi hẹp, cây cối sum suê chiếm đi một phần lớn không gian, chỉ có thể miễn cưỡng chứa được hai người sánh bước, hơn nữa anh còn dẫn một chiếc xe đạp.
Tạ Liễu Liễu nghĩ là do mình cản đường của đối phương, nên cô cùng con mèo bước lên bậc đá bên vỉa hè, nhường đường cho đối phương.
Nhưng mà Hạc Lâm chỉ đứng yên ở nơi đó, không tiến cũng không lùi.
Tạ Liễu Liễu suy nghĩ một chút, lại lui về sau một bước.
Hạc Lâm vẫn không động.
Lẽ nào anh còn muốn cô lui nữa sao?
Tạ Liễu Liễu lui về sau tiếp, chỉ có thể chui vào trong tán cây xanh, đành phải bỏ con mèo xuống, xoay người bước về trước.
Nhắc tới cũng kỳ quái, cô vừa di chuyển thì xe đạp phía sau cũng chuyển động theo.
Hạc Lâm đi theo sau lưng cô.
*
Nhà của Tạ Liễu Liễu ở tòa A, hộ riêng 4, cô đứng ở thang máy, chỉ thấy Hạc Lâm đẩy xe đạp đi đến.
Thang máy “đing” một tiếng thì dừng lại, cửa mở ra.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy.
Tạ Liễu Liễu duỗi tay ấn nút thang máy tầng thứ 19, quay đầu nhìn nam sinh ở phía bên kia.
Anh để tóc không dài không ngắn, vầng trán no đủ, mũi thẳng, đường nét trên mặt rõ ràng, tuấn tú đẹp trai.
Không biết có phải do chơi bóng mệt ở trường hay không, mà đôi mắt anh lúc này cụp xuống, có chút tùy ý lại có chút thờ ơ, không biết đang nhìn đi đâu.
Tạ Liễu Liễu không biết anh chuyển đến vào lúc nào, cũng không nhớ tiểu khu nhà mình có một người như thế.
Trong lòng cô có chút kỳ quái, cho đến khi thang máy đi lên một nửa, mới nhớ đến người này căn bản chưa nhấn tầng trệt thang máy!
Anh đã quên? Hay là cố ý?
Nghĩ đến lúc nãy ở dưới lầu anh còn chậm rãi không chịu đi lên trước, đợi mình đi trước rồi mới đi phía sau người ta, thì cô không kiềm được nghĩ ngợi lung tung.
Tạ Liễu Liễu cẩn thận nhìn anh chăm chú, cứ nhìn anh mãi, chỉ là anh không có bất kỳ phản ứng nào.
Cho đến khi thang máy lên tới tầng 19, cửa mở ra.
Tạ Liễu Liễu đi về phía trước một bước, quả nhiên Hạc Lâm vẫn theo ở phía sau.
Cô đột nhiên dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt đề phòng.
Hạc Lâm đột nhiên bị kẹt ở giữa cửa thang máy, tiến hay lùi cũng không được. Anh không có chút biểu cảm cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, rất nhanh đã hiểu được ý của cô, có chút buồn cười, lại có chút lạ lùng, khóe miệng cong lên thành nụ cười mang vẻ cợt nhả, giọng nói vừa êm tai vừa thong thả: “Cậu, lo tớ đang bám đuôi theo sao?”
Tạ Liễu Liễu không nói gì, nhưng biểu cảm kia đã nói rõ, chẳng lẽ không đúng sao?
Cố ý chờ cô ở dưới lầu, tiến vào thang máy chung với cô, bây giờ lại đi lên cùng một tầng lầu với cô.
Làm như cô không biết nhà kế bên không có người ở vậy?
Trong đầu nhất thời chợt lóe qua cái gì đó, nhưng cô vẫn chưa nắm bắt được mấu chốt.
Tình cảnh rất cứng ngắc.
Đúng lúc này, thang máy quá giờ chưa đóng cửa phát ra tiếng cảnh báo chói tai, cánh cửa ở hộ gia đình khác trên tầng 19 đột nhiên được mở ra, một người phụ nữ ôn nhu mặc đồ ở nhà đứng ở cửa, khi trông thấy Hạc Lâm thì khẽ cười, nói với anh: “A Lâm, con đã trở về rồi à.”
Hạc Lâm khẽ gật đầu.
Sau đó, mẹ của Tạ Liễu Liễu cũng đi ra từ bên trong, trông thấy Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm đứng chung với nhau, hơi bất ngờ nói: “Vốn định giới thiệu cho hai người các con làm quen, không nghĩ tới các con cùng nhau trở về rồi.” Sau đó kéo Tạ Liễu Liễu đến bên cạnh, nói với cô: “Liễu Liễu, vị này là dì Hạc vừa mới chuyển đến vào hôm nay, còn người này là anh Hạc Lâm, lớn hơn con ba tháng, cũng đang học lớp 10 tại trường trung học tư nhân Minh Đức…”
...
Tạ Liễu Liễu đứng ngây người tại chỗ, trong tai toàn tiếng nói nhiệt tình của mẹ.
Cô ngửa đầu, lại ngửa đầu, mới có thể đối mắt với “anh Hạc Lâm”.
Khi đó phản ứng đầu tiên của não không phải là khiếp sợ, mà là hoang mang.
Một người chỉ lớn hơn cô ba tháng, rốt cuộc là ăn cái gì, mà cao như thế chứ?