Trên taxi cô lục số Nhã Âu, nhưng nghĩ lại dù sao họ cũng là anh em chắc chắn sẽ ở chung một nhà, hơn nữa cô đến tìm Minh Khải nếu gọi Nhã Âu cô ấy sẽ nghĩ bậy mất, nghĩ rồi lại lục tìm số điện thoại Minh Khải số mà làm cô ọc máu đêm khuya ngày ấy.
Điện thoại nghe 2 tiếng đã có người bắt máy. Đầu dậy bên kia có người bắt máy nhưng lại không ai lên tiếng nên cô bán đứng bán nghi không biết phải hắn ta không.
Băng Băng rụt rè lên tiếng:"Anh là Minh Khải?"
"Phải!"
"Ồ! Anh có đag ở nhà không?" - nghe được cô không gọi nhầm số cô vui vẻ hí ha hí hửng
"Có"
"Vậy phiền anh đọc địa chỉ nhà anh cho tôi!"
"Này Băng Băng cô định giở trò gì đây?"
"Sao anh biết là tôi?"
"Tai tôi vẫn biết phân biệt giọng nói của người khác hơn nữa giọng cô như con nít mới lớn. Trên đời này không có giọng nói thứ hai:)!" - hắn cười lớn
Băng Băng nghiến răng:" Im đi! Đọc địa chỉ nhà mau!"
"Địa chỉ là... Xxx / yyy / zzz!!!"
"10 phút nữa anh chỉ cần mở cửa cho tôi, à anh bảo Nhã Âu mở cửa cho tôi cũng được tôi cũng có chuyện muốn nói với cô ấy."
"Nhưng..."
"Uầy còn nhưng nhị gì chứ tôi đến nói sau, vậy đi! Tạm biệt " - cô cắt lời Minh Khải nói rồi nói một tràn nhanh chống cúp máy.
Chiếc taxi không lâu sau đã phóng đến căn biệt thự to lớn của Minh Khải!
Băng Băng nhìn căn biệt thự còn há mỏ không thể tin. Thực là rất to lớn có khi còn to hơn nhà cô ấy. Hơn nữa gia đình như này rồi còn muốn thâu tóm cả Lâm thị sao? Không thể tin được!
( sao chị ấy biết chuyện thâu tóm Lâm thị nhỉ? À chờ đi rồi biết:))))
"Cô là Băng Băng tiểu thư ạ?"
Đang ngơ ngác một người lên tiếng làm cô giật thót tim. À là bà cô này tuổi cũng khá lớn. Nhìn rất hiền có cảm giác như bà cô vậy.
Băng Băng cười cười:" vâng! Là cháu!"
"Thiếu gia đang đợi tiểu thư! Mời " - bà quản gia đưa tay mời cô vào trong.
"Vậy Nhã Âu sao không xuống đón cháu ạ?" - Băng Băng tò mò hỏi
"Ý của tiểu thư là tiểu thư Nhã Âu sao?"
"Vâng!"
"Tiểu thư Nhã Âu sống ở biệt thự gần Tây Hồ phía Nam và sống cùng với phu nhân còn đây là biệt thự riêng của thiếu gia. Đừng nói là Nhã Âu ngay cả phu nhân cũng chưa từng đến biệt thự này."
"Vì sao ạ?"
"Chuyện này... Tôi cũng không rõ. Chỉ là phu nhân thì không có thói quen xen vào đời sống của thiếu gia còn tiểu thư Nhã Âu thì thiếu gia không cho phép đến đây chỉ trừ những buổi tiệc hay lễ hội thì mới được đến!"
"A! Cũng hơi khó hiểu nhỉ hì hì " - cô cười cười cắn răng.
Từ ngoài cổng bà quản gia dẫn cô vào trong nhà đến phòng khách bà xin ra ngoài đóng kín cửa lại. Trên ghết salon Minh Khải ngồi ung dung uống tách cafe, trên khuôn mặt còn đeo một cặp kính gọng vàng nhìn rất quyến rũ, đẹp trai chết người mất.
Nhìn thoáng anh có vẻ mệt mỏi, hình như làm việc rất nhiều nhưng mà mơ màng xong rồi thì cô mới ngộ ra một vấn đề chân chính rằng.
Băng Băng ơi là Băng Băng tại sao mày không chịu hỏi rõ chứ. Cô nam hoả nữ ở chung nhà phải làm thế nào. Tất cả là tại anh Vương Hạo nếu như anh không dẫn Băng Châu về nhà nếu như không có chuyện anh sẽ kết hôn với cô ta thì em cũng không chui đầu vào hang cọp làm gì! Huuhuu chết chắc rồi.
"Nói đi!" - đang ngập tràn không khí lạnh băng Minh Khải lạnh nhạt nhả ra hai chữ phóng thẳng mặt cô.
"Nói gì?" - Băng Băng vô tội vạ
"Vậy cô đến đây chỉ vì muốn gặp tôi? " - Minh Khải tháo mắt kính ra nhìn cô khó hiểu
"Cứ cho là vậy đi! Hê hê " - Cô cười trừ
"Cô đang đùa với tôi?"
"Anh cần gì đưa bộ mặt nghiêm trọng đó chứ! Tôi đến tất nhiên có chuyện cần nói với anh rồi nhưng mà..."
"Cô nghĩ Nhã Âu ở cùng với tôi?" - Hắn ngắt lời cô
Cô chậm rãi gật đầu kéo dài chữ tỏ vẻ buồn:" Phảiiiii!!!"
"Dù sao tôi cũng không có hứng với loại người như cô. Muốn nói gì thì nói đi "
Cô á khẩu. Cái gì mà loại như cô? Cô thì làm sao chứ. Nhịn nhịn nhịn... Thù này xong sẽ tính anh sau.
Băng Băng tung tăng chạy đến phía ghế đối diện Minh Khải ngồi xuống tự nhiên nhanh nhảu quên đi cục tức.
"Chuyện là thế này..." - đang nói rồi ựm ừ:" thật ra tôi cũng không biết bắt đầu như thế nào nữa. Haizzzzzz " - cô thở dài
"Nhìn cô có gan hùm dám đến nhà tôi như vậy xem ra là có liên quan đến Vương Hạo." - anh ta thản nhiên thốt ra
"Uwoa anh giỏi lắm nha! Haha đúng rồi " - hồn nhiên vô tư vô vỗ tay khen hắn
"Muốn cùng tôi đóng vở kịch tình yêu sao?" - nhướng mày hắn hỏi cô
"Nhìn mặt anh hình như anh không muốn."
Minh Khải nhếch mép:"Tất nhiên là không muốn "
"Ơ! Tại sao chứ. Này anh nghĩ đi. Thứ nhất là tôi thứ hai là anh thuận cả đôi đường còn gì. Còn nữa Băng Châu cô ta, nói ra là tôi có gì không bằng cô ta chứ. Bây giờ tôi còn biết bộ mặt thật của cô ta nên tôi hoàn toàn tin tưởng rằng tôi cái gì cũng hơn cô ta " - Nói xong cô hất mặt lên
"Nhưng về cái đầu heo của cô mà so với cô ta thì cô không bằng. Băng Châu còn có thể làm nhiều chuyện hơn cô nghĩ. Nói đi cũng nói lại trong vở kịch này tôi hoàn toàn không có lợi. Cô ta không cần tôi tôi cũng không cần cô ta. Để cô ta làm vợ tôi chỉ làm cho nhà họ Lưu thêm vết nhơ thôi. Giữa tôi và cô ta không hề có cái gọi là tình yêu " - hắn đứng lên sọc hai tay vào túi quần nhã ra từng chữ một cách nhẹ nhàng.
"Không.. Không phải anh yêu cô ta sao? Không phải cô ta là vị hôn phu của anh sao? Cô ta sắp trở thành vợ của người khác mà anh không đau lòng sao? Anh coi tình cảm như trò đùa vậy sao? Tại sao cả anh và Vương Hạo đều như vậy. Tại saooo? Tại sao con trai các anh lại đem chúng tôi ra đùa giỡn. Như vậy rất vui đúng không. Híc." - Băng Băng nức nở, khóc nấc lên từng tiếng.
Minh Khải không biết cô sẽ có phản ứng như vậy. Anh đến gần cô đưa tay kéo cô vào lòng. Băng Băng giật thốt vũng vẫy nhưng cô lại tham lam vòng tay ấy.
Tại sao vậy? Tại sao cô lại cảm thấy ấm áp lại có cảm giác an toàn như vậy chứ. Không thể nào. Ngừoi cô yêu là Vương Hạo chỉ có anh ấy mới có thể lay động cô, khiến cô toàn tâm toàn ý mà dành tất cả cho anh, chỉ có anh ấy thôi. Minh Khải là điều không thể nào.
Chưa nghĩ xong về mớ hỗn độn này cô lại bị hành động tiếp theo của Minh Khải làm cho bất động. Hắn di chuyển xuống bờ môi mềm mại của cô, quyến luyến quấn quích lấy. Đôi môi hồng đào ngọt ngào của cô càng làm hắn say đắm hơn.
"Rầm!" - cánh cửa bị đạp tung ra. Một người đàn ông đứng đó đã chứng kiến tất cả. Anh ta không thể tin vào mắt mình.
Chỉ vì nghe anh lấy người khác cô đã chạy đến bên người khác mà không cần nghĩ gì, những điều anh làm, những lời anh nói với cô là dư thừa sao? Anh yêu cô cũng là điều dư thừa đúng không? Anh không muốn tin nhưng những gì anh thấy đã khiến anh tin. Lúc nghe Minh Khải gọi điện anh như điên phóng đến nhà hắn. Anh không hiểu tại sao cô lại đến tìm Minh Khải. Yêu hắn ư? Hay vì anh.
Rốt cục là tại sao? Vốn dĩ anh chỉ nghĩ bản tính con nít của cô nên cô chỉ đến đây coi như trả thù anh. Nhưng bây giờ thì sao? Nếu chỉ muốn trả thù anh cho hả giận thì màn nam nữ thắm thiết trong phòng này căn bản là không cần thiết.
Trong chuyện này do anh hay do cô hay. Sự thực chứng minh là cả hai đã mắc sai lầm. Sai lầm đó đã cướp đi tình yêu mà có thể cả đời này cũng không thể tìm lại được. Đã bỏ lỡ một lần sẽ không có cơ hội thứ hai.
Băng Băng đang say đắm trong nụ hôn đó cũng theo tiếng động mà quay người lại. Cô ngơ ngác đưa mắt nhìn Vương Hạo cứ như anh ấy ở đây là điều không thể vậy. Cô quay lại nhìn Minh Khải. Cuối cùng cô cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tất cả là sự sắp đặt của hắn.
Vốn dĩ đây là kế hoạch của cô bây giờ cô lại thành trò cười cho cái bẫy của hắn. Cô nhếch mép cười nhẹ nhìn Vương Hạo mắt rưng rưng. Không biết nên nói thế nào.
Anh cũng nhìn cô cười nhẹ rồi quay đi. Cô muốn chạy theo nhưng chân cô đã cứng lại không thể cử động. Cô chỉ biết đứng nhìn anh, nhìn anh đến khi khuất đi hình bóng đó cô ngồi xuống đất. Nước mắt cứ tự nhiên trào ra.
Là do bản thân cô đã không từ chối nụ hôn đó, do cô ích kỉ, do cô tham lam. Chính bản thân cô đã thay đổi. Cô không muốn nhường anh cho bất kì người nào khác. Cũng vì một chữ YÊU. Cũng chính vì yêu nên em HẬN. Em yêu anh và em hận chính bản thân em.