Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 84: Em là người đầu tiên




“Cốc, cốc, cốc...”-Tiếng gõ cửa vang lên cũng không phá vỡ những suy tư trong lòng Băng Băng lúc này, cô mãi vu vơ nghĩ đến ngày anh ấy kết hôn, cũng sắp rồi...

Người đứng bên ngoài không nghe động tĩnh gì nhẹ nhàng nắm tay cầm vặn mở ra, ngó đầu nhìn vào trong. Xác định cô đang đứng ngẩn ngơ tựa người ở lan can ngay ban công thì kiễng chân đi vào không gây ra tiếng động

Cảm nhận cánh tay mình đột nhiên nóng lên, như có vật gì đó chạm vào Băng Băng giật mình quay lại

“Choảng...”-Tiếng vỡ vụn của thuỷ tinh rơi xuống, bể ra từng mảnh

Tuấn Lãng hụt hẫng mở to mắt nhìn mẹ mình, rồi nhìn bàn tay mình. Mới mấy giây trước trong tay còn cầm cốc sữa nóng bây giờ hoàn toàn trống không.

“Hức, uổng công con mất cả buổi để pha sữa cho mẹ, vậy mà mẹ cũng không cần"- Tuấn Lãng ấm ức chạy đi

Băng Băng cũng bị sữa nóng bắn vào chân rát cả lên, chưa kịp phản ứng đã nghe Tuấn Lãng trách móc. Cô không biết thế nào chỉ còn cách chạy theo Tuấn Lãng

“A!”- Mới bước một bước chân đã dẫm phải mảnh thuỷ tinh, cô bất chợt kêu lên một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất

Luống cuống đuổi theo Tuấn Lãng lại quên mất mớ hỗn độn này, đầu óc cả ngày hôm nay cứ để trên mây. Cô có phải điên rồi không

Tuấn Lãng thấy mẹ mình la lên cũng quên mất giận mẹ mình, cậu vội quay lại đỡ lấy mẹ, dìu cô lên giường ngồi

“Mẹ lớn rồi cũng không biết cẩn thận gì cả. Đau lắm hả mẹ"- Tuấn Lãng tỉ mỉ quan sát vết thương, nhìn thôi cũng thấy đau

Băng Băng cắn răng chịu đựng xoa đầu cậu:”Mẹ xin lỗi, mấy hôm nay không để tâm đến con, còn vô ý làm đổ cốc sữa con pha cho mẹ nữa"

Tuấn Lãng nhăn nhó cằn nhằn:”Bây giờ việc đó không quan trọng, để con giúp mẹ xử lí vết thương đã”

Thật bất ngờ với thái độ này, ông cụ non của cô đã lớn rồi cơ đấy

“Nhưng mà con sợ sẽ làm mẹ đau, thôi vẫn là đi gọi cậu. Mẹ ráng đợi con một lát"-Nói rồi Tuấn Lãng chạy nhanh đi không để cô từ chối

Hừm con với chả cái, mới khen trong lòng xong, ít nhất cũng lấy cho cô cái hộp y tế chứ...

Minh Khải rất nhanh đã đến, anh nhìn qua một lượt từ ngoài ban công đến vết thương dưới chân cô

“Đây đều là chuyện tốt của cháu gây ra à"-Anh hỏi người đang núp sau lưng anh

“Cháu thực sự là có ý tốt...”- Tuấn Lãng oan ức, cậu đi đến ngồi lên giường bên cạnh mẹ như hối lỗi

Minh Khải nhìn vết thương ngán ngẩm lắc đầu, đúng là cơ thể em ấy chẳng bao giờ lành lặn được một ngày. Anh đến tủ quần áo trong phòng cô với tay lên cao lấy hộp y tế xuống.

Ặc, cao như vậy dù cô có bị gì cũng không thể tự lấy, huống hồ lúc nảy còn có ý bảo Tuấn Lãng tìm giúp...

Minh Khải ngồi thụp xuống, nhẹ nhàng lấy kìm gắp những mảnh vỡ nhỏ dưới bàn chân cô ra. Dù nhẹ nhàng...nhưng đau. Băng Băng cảm nhận được từng mảnh vỡ được rút ra, cô không dám lên tiếng kêu la, cắn răng chịu đựng.

Minh Khải dừng tay ngước lên nhìn Băng Băng đang nhắm tít mắt, hai tay đang nắm chặt vào ga trải giường không nói thành tiếng:”Khó chịu lắm à!”

Băng Băng hé mắt:”Em chịu được”

Vẻ mặt lúc này của cô có chút ngốc, anh cười:”Xong rồi"- Anh lấy miếng băng gạc quấn lại để cô tiện di chuyển

“Mà phòng này trước đây có ai từng ở à"-Từ lúc trở về ở đây cô đã thấy kì lạ

“Sao lại hỏi vậy?”

“Thì mọi thứ trong phòng đều rất đầy đủ, nhìn qua không giống như mới sắp xếp"-Cô dò xét mấy ngày liền mới phát hiện ra đấy

Anh cười lạnh:”Mọi thứ trong căn phòng này đúng là được chuẩn bị từ lâu rồi, nhưng chưa có ai từng ở qua, em là người đầu tiên"

Bỗng dưng cả người cô rét lên, sợ sởn tóc gáy...Không lẽ có...có...

“Nghĩ gì vậy?”-Anh đứng lên gõ vào đầu cô một cái

“Em...không phải ở đây có...”

“Có gì?”- Trạng thái này là sao đây, đang sợ cái gì hả.

Tuấn Lãng vuốt lưng Băng Băng an ủi:”Mẹ chính là đang sợ có ma đó"

Băng Băng không dám nói ra chỉ dám gật đầu, trời đất, trong tủ đồ kia quần áo nhiều không xuể, cô ở đây một mình...có lúc chẳng thấy xa lạ, còn rất ấm cúng. Không phải trong phòng này còn có linh hồn ma nữ nào vảng vất muốn bên cạnh cô bầu bạn đó chứ. Ui càng nghĩ càng sợ toát mồ hôi. Nếu không mấy năm nay không ai ở lại chuẩn bị nhiều như thế làm gì. Tế cô thật à.

Minh Khải nhướng mày bất lực, anh đang muốn nói một vấn đề rất lãng mạn, sao lại thành ra là có ma rồi.

“Là mấy năm trước lúc chúng ta sắp kết hôn...anh cho người chuẩn bị căn phòng này cho em. Sau đó vì rất nhiều chuyện nên chúng ta không thể, bây giờ càng không thể. Tóm lại căn phòng này mấy năm trước hay mấy năm sau vẫn là vì em mà chuẩn bị.”- Nhắc lại mà phiền lòng, có điều vẫn nên giải thích, dù là cột mốc thời gian nào cô vẫn chiếm một vị trí rất quan trọng

Khoan đã, mất vài phút để tiêu hoá chuyện này. Hồi ức trở lại rồi, chính là lần cô muốn kết hôn giao dịch với anh, cuối cùng cả hai từ người xa lạ thành anh em ruột nên kế hoạch kết hôn cũng tan tành. Mà bây giờ cô ở đây với thân phận em gái anh. Chốt, ma nữ vảng vất mà cô nghĩ đến là chính bản thân cô.

“Thì ra mấy năm trước đã dụng tâm như vậy rồi, đến kết hôn cũng để cho em phòng riêng, thật cảm động. Em nên biết ơn mới phải"- Rất nhanh cô đã khôi phục trạng thái quay ngược lại khích tướng anh

“Nếu muốn thì ngay bây giờ có thể dọn đến phòng anh ở cùng, anh không ngại"- Tưởng mấy lời trẻ con kia có thể động đến anh chắc

“Anh sao vẫn chưa từ bỏ ý định đó hả"- Hết thuốc chữa

Minh Khải cười khúc khích đi cất hộp y tế

Dường như hai người quên bên cạnh còn có Tuấn Lãng ư, cậu bé nghe hai người nói chuyện đã hoàn toàn câm nín, trong đầu là một mảng đen tối

“Mẹ với cậu lúc trước còn sắp kết hôn thật hả mẹ? Hai người là anh em ruột mà”- Cậu ngây thơ hỏi

Băng Băng liếc mắt nhìn Minh Khải, anh không cứu cô lấy một cái, ung dung dựa vào tường khoanh tay đợi cô xem cô sẽ giải thích thế nào

“Lúc trước mẹ với ba con mới là anh em, cậu của con không phải.”-Hình như càng nói càng sai nhỉ

Tuấn Lãng há hốc mồm, mẹ đang nói cái gì vậy. Minh Khải mém không nhịn được cười mà phun ra thành tiếng

“Làm sao mẹ có thể một lúc cưới hai người anh trai vậy? Cô giáo dạy con là anh em thì không thể cưới đâu"

Cái sự ngây thơ này, cô nên giải thích thế nào đây. Bình thường con cô rất thông minh, lúc cần thiết IQ lại về số không rồi

Minh Khải không nỡ nhìn cô khó xử:”Được rồi, về phòng cậu sẽ kể cháu nghe mọi chuyện.”- Anh đi đến bế Tuấn Lãng lên dặn dò Băng Băng:”Lát nữa anh gọi người lên dọn dẹp, em đừng có cử động lung tung, nghỉ ngơi sớm đi"

Băng Băng gật đầu, cô cũng tự thấy lười biếng, nhấc chân còn khó khăn.

Tuấn Lãng được bế nên ôm cổ Minh Khải ngoan ngoãn, ra đến cửa cậu bé đột nhiên ngỏ ý:”Mẹ, hay là mẹ cũng sinh cho con thêm một đứa em gái đi. Lớn lên con sẽ cưới em ấy.”

Cái ý kiến này, Băng Băng nghe đến ngốc luôn. Minh Khải biết Tuấn Lãng đã chọc vào huyệt của cô liền nhanh ẫm nó đi ra ngoài, nếu không sẽ lớn chuyện mất. Có điều ý nghĩ này, nghe thế nào cũng rất buồn cười

Ra ngoài hành lang Minh Khải cười thầm nói nhỏ bên tai Tuấn Lãng:”Cháu đừng có giẫm lên vết xe đổ của mẹ cháu chứ"

Tuấn Lãng lắc đầu:”Sai rồi, là vết xe đổ của cậu!”

Được rồi, coi như anh thua đứa nhóc này. Trừng trị cậu nhóc không được thì ta đổ lên người cha nó vậy. Đợi đấy

Buổi sáng hôm nay chào đón ngày mới bằng một cơn mưa tầm tã như báo hiệu sắp có giông bão ập đến...Dừng, mưa cùng giông bão tất nhiên có thể đi cùng nhau.

Mưa như thế này thì nên ngủ một giấc thật đã, Băng Băng trùm chăn kín đầu để không phải nghe âm thanh xối xả như trút nước. Chỉ là từ sáng giờ sao cô cứ liên tục hắt hơi, cảm giác lạnh thấu xương. Không phải mới sáng ai đã nói xấu mình chứ

“Mẹ, dậy đi. Hôm nay con muốn đi gặp ba"- Tuấn Lãng đứng ở cửa hét lên

Mới tối qua còn hại cô bị thương, sáng ra đã làm phiền cô, ba cái gì mà ba:”Ba con sắp kết hôn cùng người khác rồi, gặp cái gì chứ!”-Cô vẫn trùm chăn hét lên lại, âm thanh có chút yếu ớt

Tuấn Lãng không vui mở cửa đi vào, cậu muốn gặp ba xem ba đã khoẻ chưa, từ nhỏ đến lớn cậu còn chưa được nói chuyện với ba. Lần trước trong bệnh viện cậu cũng chỉ được nhìn thấy một lần, hơn nữa lúc đó ba cậu còn đang hôn mê chưa tỉnh.

Vừa bước vào cậu liền hắt xì không ngừng, hay tay xoa xoa vai vì lạnh, nhìn ra cánh rửa ban công đang mở to, mưa từng đợt ồ ạt tràn vào phòng

Tuấn Lãng nhìn người đang trùm chăn trên giường liền gấp gáp chạy đến đóng cửa ban công lại, cả người cậu cũng bị mưa tạt vào làm ướt cả mảng lớn ở ngực. Tuấn Lãng hậm hực bước qua giường kéo chăn ra, vì người cậu ướt rồi nên không thể leo lên giường.

Nhìn mẹ mình đang co ro, trán rịn mồ hôi thấm ướt ra gối từng tí một cậu đưa bàn tay lạnh ngắt của mình sờ lên trán cô rồi thở dài. Trong ý nghĩ của cậu lúc này là ‘mẹ lại bệnh nữa rồi"

Tuấn Lãng muốn đi gọi Minh Khải, nhưng mà nhớ ra là người ta đã đi làm rồi. Nghĩ gì đó cậu quay lại lấy điện thoại mẹ mình gọi đi...