Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 71: Bắt Cóc (4)




Anh bán tin bán nghi. Không phải anh không có ý nghĩ đó trong đầu. Chỉ là không dám tin

Băng Băng giật thốt:”Cô nói nhăng nói cuội cái gì vậy"

Băng Châu ra hiệu cho người phía sau, hắn ta tay cầm một văn kiện hồ sơ đưa cho Băng Châu:”Đây là kết quả xét nghiệm ADN lấy từ mẫu tóc của ba anh và đứa bé vừa được gửi đến, kết quả trùng khớp 99,9%. Anh và đứa bé sẽ không cùng huyết thống nếu trường hợp anh không phải là con ruột của ba anh"

Vương Hạo cầm tài liệu xem tay bất chợt run lên, anh nhìn Băng Băng:”Có thật không?”

Băng Băng không nói nên lời, nếu có thể cô mong anh đừng bảo giờ biết đến sự tồn tại của tiểu Lãng, cô không muốn lấy con ra làm cầu nối cũng không muốn nó vướng vào những thứ không sạch sẽ như trong quá khứ của cô.

“Anh hỏi là có thật không"-Vương Hạo lớn tiếng, anh như muốn gầm lên

Anh rất mong cô có thể thành thật, nhưng giờ đây dù là lời nói dối anh cũng muốn nghe chính miệng cô nói ra

Cô khiến anh thất vọng rồi, cô chọn cách im lặng

Băng Châu cũng không muốn làm người tốt giúp bọn họ một nhà ba người nhận nhau làm gì. Cô chẳng được lợi gì cả

Tiếp đến Băng Châu lấy trong túi quần jean phía sau ra một con dao bấm ném đến trước mặt anh hỏi:”Muốn cứu con anh không?”

“Muốn làm gì"- Vương Hạo có ý nghĩ rằng Băng Châu muốn anh giết Băng Băng

“Quỳ xuống"- Băng Châu ra lệnh

Giây phút anh thoả hiệp chuẩn bị khuỵu gối xuống đất, Băng Băng kéo anh đứng lên, tiếp đó Băng Băng quỳ xuống đất. Băng Châu bị hành động này làm bất ngờ, Vương Hạo muốn kéo cô lên nhưng cô đẩy anh ra

“Con là của tôi, cô nói đi muốn tôi làm gì thì mới thả con tôi?”

Có lẽ đây là sự nhượng bộ lớn nhất của cô, đây cũng là lần thứ hai cô nếm trải khoảnh khắc liên quan đến sinh tử như vậy

“Nhưng tôi không muốn cô làm gì cả"- Băng Châu nhìn qua Vương Hạo:”Nếu bây giờ anh chọn cô ta thì đưa cô ta ra khỏi đây đi, em không động đến hai người. Còn nếu anh chọn con anh thì bỏ cô ta lại và mang nó đi"

“Đi thôi"- Anh không do dự kéo Băng Băng đứng lên

Băng Băng đẩy anh ra:”Anh điên sao? Đó là con của chúng ta"

Cô muốn hét vào mặt anh, sao anh lại độc ác như vậy. Chỉ vì từ lúc sinh ra anh chưa được gặp tiểu Lãng nên mới vô tình như vậy sao. Nước mắt rưng rưng trên khoé mắt, cô không cho phép mình khóc, nuốt ngược nước mắt vào trong.

Thừa nhận. Cuối cùng cũng thừa nhận là con của chúng ta, em độc ác lắm. Ngay cả con của chúng ta cũng không để anh có quyền được biết đến sự tồn tại của nó

“Tôi ở lại, để mẹ con họ ra ngoài có được không!”- Đây là anh ra điều kiện, Băng Băng nhìn anh lắc đầu liên tục

Băng Tử đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, nhẹ giọng nói:”Chỉ cần trước mặt em anh tự mình cắt cổ tay của anh, đến khi em thấy đủ sẽ thả họ đi.”

Thật ra cô không thích kiểu bắt ép người này phải làm bị thương người kia, Băng Châu cô thích nhất là kiểu tự mình hành hạ mình bị thương đến chết trước mặt người kia thì mới hả dạ. Nếu cô không thể có được chi bằng đừng để ai có được.

Băng Băng rùng mình vẻ mặt khiếp sợ:”Sao trong đầu cô lại có thể có ý nghĩ đó cơ chứ. Băng Châu cô bị thần kinh rồi đúng không"

Băng Châu cười nửa miệng trực tiếp bước đến tát cho Băng Băng một cái tát thật đau điếng. Lực đánh của cái tát không khác gì nắm đấm, Băng Băng không đề phòng liền ngã xuống.

Vương Hạo chưa kịp lên tiếng thì Băng Châu đã hét lên chặn họng:”Anh còn không cắt thì tôi liền cho người cưỡng bức cô ta trước mặt anh”

Dứt lời hai tên du côn đứng bên ngoài bước vào giữ Băng Băng lại không cho cô chống cự. Băng Băng một tay ôm má rơi nước mắt vì đau không nói nên lời. Thấy anh cầm con dao cô ngọ nguậy muốn đến để ngăn anh lại, hai tên du côn thấy cô không yên phận liền tức giận đấm một đấm vào bụng cô

“Aaa"-Băng Băng la lên một tiếng vì không chịu đựng được cú đấm đó. Bụng cô từ lúc hôn mê tỉnh lại vẫn luôn cảm thấy khó chịu. Lực đấm này làm cô đau nhức khóc nấc thành tiếng rồi nghẹn lại

Dù bản lĩnh đàn ông đến đâu, có thể bị thương rất nặng cũng không sao nhưng tự mình cầm dao cắt cổ tay mình trong tâm thế rất chi là bình thường, không có dấu hiệu bệnh tâm lý hay muốn tự sát thì lại là một dạng cực hình đau đớn.

Vương Hạo nhìn cô chua xót, anh thấy đau lòng. Vì gặp lại anh mà cô phải chịu cảnh như vậy. Chuyện trước đây nghĩ lại cũng là vì anh mới xảy ra nhiều chuyện như vậy đi. Muốn giữ cô bên cạnh lại không biết bản thân anh đã mang đến cho cô bao nhiêu là phiền phức, tổn thương. Anh thật sự muốn xin lỗi cô, một lời xin lỗi không thể chỉ nói ra bằng miệng được. Nếu như có thể sống sót mà rời khỏi đây, anh nhất định sẽ dùng cả đời để bù đắp, để xin lỗi. Không phải vì trách nhiệm, mà vì anh cần cô, muốn bên cô, muốn được bảo vệ cô, muốn khiến cô trở nên hạnh phúc nhất.

Anh quỳ ở đó, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Cuối cùng không do dự đặt con dao lên cổ tay trái của mình cắt một vết thật sâu. Máu không ngừng chảy xuống trên mặt đất

“Khôngggggggg!”- Mặc kệ bụng đang đau đớn của mình cô hét lên khi thấy cảnh tượng trước mắt, vì quá đau nên cô không đủ sức gọi anh nữa, cô khóc đến khi cổ họng cô khàn đi trong miệng vẫn lẩm bẩm ”cứu anh ấy" và rồi ngất lịm.

Trước khi cả thế giới trong mắt của cô đều biến thành màu đen thì hình ảnh anh quỳ trên vũng máu trước mắt cô vẫn in đậm trong tâm trí cô. Mãi cho đến nhiều năm sau khi nghĩ lại cô vẫn thường xuyên mơ thấy ác mộng.

Anh vẫn giống như lúc còn nhỏ, trong lúc nguy hiểm cận kề cái chết đến thế vẫn bày ra bộ mặt không chịu thua kia. Sắc mặt của anh càng lúc càng tệ, môi dần tím tái, mồ hôi lạnh trên trán cùng tóc mái phủ trước mặt bết vào nhau. Máu vẫn chưa ngừng chảy, càng lúc càng loang ra vũng rộng hơn. Cuối cùng anh không thể gắng gượng được nữa, anh ngã xuống mặt đất bất tỉnh.