Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 70: Bắt Cóc (3)




Băng Châu gõ bàn tay lên bàn từng nhịp từng nhịp, trong đầu có vẻ suy tư. Tại sao khi cô ta trở về liền có thể ở bên cạnh anh. Còn cô lâu như vậy vẫn chỉ có thể ở gần bên nhưng lại xa cách đến vậy.

Bỗng dưng Băng Châu muốn dừng lại, không muốn gây ra tổn thương không đáng có để rồi khoảng cách giữa cô và anh ngày càng lớn hơn. Có điều cô lại nhớ đến lời mà 4 năm trước cô nói với anh ở buổi tiệc “Nhất định sẽ có một ngày tôi khiến anh phải hối hận, sẽ phải quỳ xuống van xin tôi tha thứ”. Nghĩ đến đây Băng Châu không muốn thất hứa, vạn lần không thể tự vả chính mình. Có lúc cô nghĩ thà hổ thẹn một chút cũng nên dừng lại đi, rồi ai sẽ hiểu chứ? Vẫn là nên để họ nếm mùi đau khổ thì họ mới hiểu được những thứ cô đã trải qua.

Lúc Băng Châu đến nơi nhìn qua camera giám sát liền thấy hình ảnh hai người bọn họ một nam một nữ đang tựa đầu vào nhau nhắm mắt, vốn đang bình tĩnh nhưng thấy như vậy Băng Châu liền mất kiểm soát trực tiếp đi xuống căn phòng nhốt bọn họ

Vừa đi cô vừa rủa trong lòng, uổng công cô còn mang ý nghĩ tha cho cô ta, bây giờ thì đừng mong đoàn tụ với thằng oắt con kia.

Nghe động tĩnh ở phía cửa Băng Băng và Vương Hạo liền mở mắt nhìn người vừa bước vào phòng.

Băng Châu nhìn bọn họ chỉ muốn kéo cô ta ra xa một chút, nhìn thấy cô bước vào bọn họ không những không ngạc nhiên cũng không có ý tứ muốn ngồi thẳng dậy đi. Cứ dính nhau như keo dán vậy.

Cố nén lại sự tức giận trong lòng, Băng Châu nhàn nhã mở miệng cũng không quên mỉa mai:”Mấy năm không gặp vẫn thích bám dính lấy anh trai mình như vậy sao?”

“Vẫn hơn ai đó đã qua mấy năm rồi cũng không bám được"

Dù nói ra có thể sẽ khiến cô ta tức giận nhưng Băng Băng không có ý định nhẫn nhịn. Bình thường chọc cô ta điên lên đúng là rất tốt đi, trong trường hợp này vẫn là không nên. Con cô vẫn còn trong tay cô ta. Cho nên có thể lựa lời để nói không đến mức quá đáng thì có thể chấp nhận

Băng Châu đây đã có thể nhịn mấy năm trời không lẽ giờ phút này lại như ong vỡ tổ ư. Câu trả lời là không. Vỏ bọc đó không dễ gì có thể bộc lộ ra ngoài. Điều này khi thể hiện ở trước mặt người khác Băng Châu rất giỏi

“Nói như vậy là không cần con của mình nữa à?”- Băng Châu không nặng không nhẹ đánh vào trọng tâm:”Có muốn biết tại sao tôi lại bắt nó hay không?”

Quả nhiên sắc mặt Băng Băng biến đổi:”Tại sao?”- Cô chỉ cần một lí do

Băng Châu nhướng mày hất cằm về phía Vương Hạo:”Vì anh ấy!”

Đúng là câu trả lời mà Băng Băng đang nghĩ đến, cô cười lên một tiếng

Vương Hạo nhíu mày. Lại là vì anh? Anh nghĩ có phải anh đã bỏ lỡ điều gì rồi hay không. Đột nhiên Vương Hạo tức giận:”Có phải các người rảnh quá không có việc gì làm hay không? Đem tôi ra làm lí do thì được cái gì? Không tự nhìn lại bản thân xem đã thành cái dạng gì rồi. Vì tôi? Có đáng không? Tôi thật sự không hiểu”

Băng Châu có chút thất vọng, cô thở dài:”Anh không hiểu vì anh chưa bao giờ quan tâm đến. Kể cả người đó là em hay cô ta.”

Vương Hạo lắc đầu:”Các cô có làm gì đi nữa cũng không liên quan đến tôi. Điều duy nhất liên quan đến tôi là em ấy"

Anh di chuyển ánh mắt đặt lên người Băng Băng, thanh âm trầm thấp phát ra mang một điều chắc chắn như một lời hứa hẹn:”Có thể lúc trước tôi không thể hiện quá rõ ràng nên khiến mọi người hiểu lầm. Lúc đó bản thân tôi cũng chưa thể phân định được, nhưng đó là tôi của 5 năm trước. Trải qua 5 năm dài như vậy, hiện tại tôi đã hiểu rõ bản thân mình, tôi biết tôi cần gì và cần ai.”

Vốn dĩ những điều sến sẩm như vậy anh muốn nói với Băng Băng nếu có ngày hai người có thể trở lại như trước, anh biết điều đó rất xa vời chỉ đành giấu kín trong lòng xem như tự dằn vặt bản thân đã bỏ lỡ đi. Không ngờ trong hoàn cảnh này lại có thể thổ lộ ra một cách trắng trợn như thế

Nghe những lời đó Băng trong lòng dậy sóng nhưng bên ngoài không tỏ vẻ gì, cô sợ nếu bây giờ cô động lòng sẽ không thể quay đầu, hơn cả vẫn là con cô quan trọng. Trước hết chỉ cần con cô an toàn thì mọi thứ đều dễ dàng. Nếu ở trước mặt cô ta diễn màn ân ái thì con cô có thể bị bóp chết cũng không chừng

Băng Băng tự hỏi giờ phút này anh kích động làm gì chứ. Không lẽ anh thông minh như vậy cũng có lúc bị đần sao? Cô từ chối trả lời màn biểu đạt của anh. Cắt

Băng Châu ở phía đối diện đã tím tái mặt mày:”Giờ phút này anh còn có tâm trạng bày tỏ tấm chân tình của mình. Thật ngưỡng mộ"

“Đứa bé đang ở đâu!”-Anh phớt lờ câu nói của cô, khẩu khí của anh phát ra có phần sắc bén

Băng Băng cũng đợi câu trả lời nhưng chỉ nhận lại được nụ cười nhạt của Băng Châu:“Anh có nhớ mấy năm trước, lúc chúng ta gặp nhau ở buổi tiệc em đã nói gì không?”

Anh im lặng. Buổi tiệc đó anh vốn sắp xếp để gặp Nhã Âu tìm tung tích của Băng Băng, ngoài việc đó ra còn bắt anh để tâm đến những thứ khác sao. Kể cả lúc nói chuyện cùng Băng Châu, câu anh còn nhớ duy nhất vẫn là câu anh bảo cô ta “Cút!”...Có phải anh lại bỏ lỡ điều gì nữa hay không.

“Quả nhiên là không nhớ.Vậy để em nhắc cho anh nhớ”-Băng Châu tự giễu cợt chính bản thân mình, lên tiếng nhắc lại:“Nhất định sẽ có một ngày tôi khiến anh phải hối hận, sẽ phải quỳ xuống van xin tôi tha thứ”

“Mục đích hôm nay cô bắt đứa bé là vì câu nói này? Cô muốn tôi phải hối hận?”

Băng Châu lắc đầu:”Hôm qua ở buổi tiệc của Lưu Thị em cũng có mặt, chỉ là chẳng ai để ý đến sự tồn tại của em cả. Em đến đó từ rất sớm, trước lúc buổi tiệc diễn ra. Lúc đi toilet chỉnh trang em nhìn thấy một người có bóng lưng rất giống cô ta bên cạnh còn dắt theo đứa nhỏ, đứa nhỏ nói chuyện luôn gọi cô ta là mẹ. Vốn cho rằng mình nghĩ nhiều nên hoa mắt cũng không để ý, càng không nghĩ cô ta đã có con.”- Nói đến đây cô ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Băng Băng

Băng Băng cũng đợi cô ta nói ra trò không có ý cắt ngang

Cô ta tiếp tục:”Buổi tiệc bắt đầu, khi cô ta xuất hiện em biết cô ta đã trở về, em vẫn vui vẻ với ý nghĩ thời gian qua cô ta đã lập gia đình và sinh ra một đứa con chẳng liên quan gì đến anh nữa. Vậy mà giữa buổi tiệc anh lại lên sân khấu đánh dấu chủ quyền, sau đó cả hai còn cùng rời đi. Tối hôm đó em đợi mãi cũng chỉ thấy Nhã Âu dẫn đứa nhỏ đi ra nên liền đi theo. Em biết Minh Khải sẽ cùng anh họp mặt những người khác ở câu lạc bộ của anh cho nên mới có cơ hội ra tay. Chỉ cần bắt cóc con cô ta, cô ta nhất định sẽ đến cứu. Nếu cô ta ở đây thì tiếp đó anh cũng sẽ đến. Em cùng lắm chỉ muốn anh biết rằng cô ta đã có con riêng, mong anh từ bỏ hy vọng với cô ta. Điều không ngờ nhất là anh lại đến đây cùng cô ta. Không sao! Dù sao đến một lúc như vậy cũng đỡ mất công!”- Từ đầu đến cuối Băng Châu chỉ nhìn ánh mắt về một phía là anh mà nói

Băng Băng không nhịn được nữa đứng lên bước hai bước lại gần Băng Châu:”Con tôi cô bắt cóc đã đành, ngay cả Nhã Âu cô cũng dám động đến. Cô không sợ Minh Khải đến móc mắt cô ra à”

“Đúng là thích lo chuyện bao đồng. Con cô còn không biết sống chết còn lo cho Nhã Âu”

“Cô dám!”-Băng Băng vung tay lên làm động tác đánh

Vương Hạo đi đến giữ tay Băng Băng lại. Mấy năm trước chẳng phải Băng Châu đánh cô đến nhập viện hay sao, mấy năm sau không biết lấy khi thế từ đâu lại biết doạ dẫm ngược lại cô

“Bây giờ tôi đã biết chuyện Băng Băng có con riêng, tiếp đó thì sao nữa? Có thể thả đứa bé ra để chúng tôi đi được chưa?”

Băng Châu vờ tỏ vẻ ngạc nhiên:”Ồ! Quên mất. Hình như còn một vấn đề em vẫn chưa nói”

Vương Hạo không lên tiếng đợi Băng Châu nói

“Sau khi bắt cóc đứa bé, em chợt phát hiện nó...rất giống anh. Cho nên hôm nay anh nhất định phải hối hận, phải quỳ xuống van xin em rồi"- Băng Châu cố ý nói chậm từng chữ cho anh nghe