Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 69: Bắt Cóc (2)




Căn phòng này cũng không đến mức tối đen như mực, trên đầu vẫn có những bóng đèn vàng dịu chiếu xuống

Băng Băng bất lực đi đến một góc ngồi xuống

Vương Hạo đi theo ngồi xuống bên cạnh cô, bất chợt anh cầm lấy tay cô đưa lên miệng thổi vào vết thương của cô, Băng Băng bị hành động này làm giật mình liền rút tay lại.

Vương Hạo nhíu mày giữ chặt tay cô:”Còn đau lắm đúng không!”

Băng Băng nhất thời không nói nên lời

“Lúc nào cũng không biết bảo vệ bản thân"

“Ayya đau quá đi, anh đừng có động đến nữa"- Băng Băng nhanh chóng rút tay lại

Anh miễn cưỡng không động đến nữa chỉ ngồi yên lặng bên cạnh cô. Anh biết lúc này cô chỉ có tâm trí nghĩ đến bảo bối của cô còn vết thương này cô còn không để trong mắt.

Tiếng bụng rỗng của Băng Băng kêu lên phá đi bầu không khí im ắng này. Sáng sớm mới mở mắt đã chạy đến đây thời gian đâu mà lo cho cái bụng rỗng này chứ. Mặc kệ, nhịn chút cũng không chết

Vương Hạo chỉ biết nhìn cô thở dài, rõ ràng cô đang yên ở bệnh viện lại đòi đến đây chịu trận. Bụng cô thật sự rất yếu

Cũng lâu lắm rồi, không biết là bao lâu rồi anh chưa được ngồi cạnh cô lâu như vậy. Chợt nhớ đến lúc còn bên cạnh nhau. Mỗi lần Băng Băng không vui sẽ tìm ăn một món gì đó mà cô thích để giải toả, nếu cô không thể mua ăn cho bằng được thì cả ngày đều khó chịu, cáu gắt. Mọi người hay bảo cô như thế là tính tiểu thư nhưng cô vẫn không thể bỏ thói quen này được. Anh tất nhiên không giống bọn họ, lúc tâm trạng không tốt ai cũng sẽ có lúc nổi điên lên. Còn cô ấy chỉ đơn giản muốn ăn gì đó để tâm trạng tốt lên. So ra vẫn dễ chịu hơn với người khác rất nhiều

Có điều những món cô ấy muốn ăn thật sự tìm kiếm không dễ dàng gì, tìm mua cũng không chắc là có bán, toàn là những món đặc trưng ở những vùng miền xa xôi, sở thích đặc biệt như thế ai có thể chiều cô được chứ...

Chẳng ai chiều được là thế, nhưng anh vẫn lên mạng tìm kiếm công thức những món ăn đó để rồi tập nấu. Lần đầu tiên nấu ra mùi vị rất dở tệ, chính anh ăn cũng không thể nuốt. Sau nhiều lần kiên trì làm không ngừng nghỉ cho ra những mùi vị khác nhau, cuối cùng cũng có ngày anh nấu ra được mĩ vị nhân gian.

Có thể nói từ lúc lên cao trung anh đã nấu ăn rất thành thạo, bạn bè thường nói anh cái gì cũng hoàn hảo như thế thì bọn bọ liền không có chỗ dung thân. Anh không để tâm, dù sao anh nấu ăn ngon cũng không phải để người khác ngưỡng mộ. Nói trắng ra chỉ vì người nào đó mà anh khiến bản thân mình trở nên hoàn hảo. Công lao đều thuộc về cô, nhưng công sức là của anh

Sau vài năm giữa hai người dường như cũng không thay đổi nhiều, có cũng chỉ là khoảng cách.

Anh thừa nhận trước đây dù anh hay cô ai đúng ai sai thì người luôn lên tiếng trước là cô, cô luôn tỏ ra thua thiệt trước anh, lúc nào cũng chủ động phá vỡ bầu không khí ảm đạm của anh, anh như quen với điều đó liền cho rằng đó là điều hiển nhiên. Cho đến khi anh thấy cô im lặng trước tất cả mọi thứ. Không oán trách, không than vãn, không hỏi lí do. Có lẽ cô cho rằng cô nợ Vương gia. Vì thế cô ra đi. Đây là cách lí giải hợp lí nhất anh có thể chấp nhận.

“Đứa bé...”- Vương Hạo suy nghĩ một lúc vẫn quyết định lên tiếng trước

Băng Băng quay qua nhìn anh không nói tỏ ý đợi anh nói xong

Tiếp đó anh quay mặt qua hướng khác, không nói gì thêm. Rất hiếm khi anh tránh đối mặt với cô như lúc này. Muốn biết câu trả lời nhưng cũng không muốn nghe câu trả lời

Cô cũng không muốn nói đến vấn đề này nên cũng không hỏi lại. Nghĩ đến gì đó cô lại nhìn anh

“Anh biết đây là đâu đúng không?”

Vương Hạo gật đầu:”Một trong những sản nghiệp của Lâm Thị”

Quả nhiên, Băng Băng chỉ cười một tiếng. Cũng không thể nói chuyện hôm nay là do anh được. Cô mới gặp lại anh hôm qua, tin tức không thể truyền đi nhanh như vậy. Hơn nữa rõ ràng bắt con cô là nhắm vào cô. Tin tức phía Lâm thị nhanh thật a, ngay cả việc cô có con cũng nắm được đi.

“Anh đoán xem đây là chủ ý của ai?”- Trong đầu cô đã đinh ninh một cái tên

Vương Hạo không nhanh không chậm thốt ra một cái tên:”Băng Châu"

Anh nói ra không cần suy nghĩ vì đây là đáp án sẵn có trong đầu anh

Băng Băng có chút ngạc nhiên, vì người cô nghĩ đến đương nhiên là Băng Tử. Nhìn anh chắc chắn như vậy cô cũng không muốn tự vả vào mặt mình

“Băng Tử đi du học cũng được một thời gian rồi”- Thời gian cô không ở đây có một số chuyện đã thay đổi, anh như nhìn thấu cô liền giải thích cho cô hiểu vì sao anh lại thốt ra cái tên kia

Băng Băng gật đầu, rõ ràng là cố ý giải thích, cô không ngốc. Tính tình của cô sau vài năm cũng không còn nóng nảy, cũng không thích cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt hoặc không đáng. Cô chọn cách im lặng.

“Nhắm mắt một chút đi, Lôi Thiên đang trên đường đến đây rồi”

“Hả?”

“Đồng hồ anh đeo có gắn thiết bị định vị. Hôm nay Lôi Thiên không đi cùng là có lí do.”

“Ồ”- Cô di chuyển ánh mắt xuống chiếc đồng hồ đeo tay cao cấp của anh cảm thán gật đầu

Anh biết cô đang lo lắng, tất nhiên lời anh nói cũng không phải chỉ để trấn an cô. Chỉ cần trong tầm kiểm soát của anh, anh sẽ không để cô gặp nguy hiểm. Nếu anh không nắm phần chắc chắn cũng không dễ dàng đi theo bọn chúng để bị nhốt ở đây làm gì. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Tất nhiên so với việc vài năm trước thì anh thua, vì lúc đó anh không thể hiểu hết người cha của mình, dẫn đến rất nhiều hệ luỵ khiến anh và cô phải xa cách thời gian dài như vậy. Cuối cùng cũng trùng phùng

Băng Băng tựa đầu vào tường khép mắt. Mệt, ai bảo cô không mệt chứ, mệt chết luôn đi. Nhưng trong đầu cô vẫn là bảo bối đang ở nơi nào đó chắc hẳn rất sợ hãi, làm sao cô có thể yên tâm nghỉ ngơi. Cô liền mở mắt, điều chỉnh tâm trạng, ngồi thẳng người, chờ đợi hy vọng từ Lôi Thiên.

Vương Hạo thấy cô bướng như vậy đành mặc kệ

“Chúng ta hàn huyên một lúc đi"- Băng Băng đề nghị

“Được"

“Chuyện năm đó, anh có muốn nói gì không?”- Đột nhiên cô muốn cho anh cơ hội giải thích, chỉ đơn giản vậy thôi

“Không!”- Anh chỉ nghĩ rằng đã qua rồi, hiện tại vẫn quan trọng hơn

“Thôi vậy”- Băng Băng chán chả buồn nói thêm

“Sao vậy?”

“Vô vị”- Băng Băng cúi gầm mặt xuống hai đầu gối

Vương Hạo kéo cô lên:”Chuyện năm đó, em không nói rõ ràng làm sao anh biết em hỏi chuyện năm nào”

“Anh cố ý đúng không”

“Được rồi, hàn huyên lại từ đầu đi”

“...”