Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 55: Sát Nhân Nuôi Nghiệt Chủng




"Là tôi!" - Chu Mịch chưa kịp mở miệng thì đằng sau đã có một người lên tiếng trả lời

Đồng loạt những người có mặt bên trong đều quay lại nơi phát ra tiếng nói, ngoài cửa một người đàn ông đứng đầu đi vào đằng sau còn có thêm 3 người

"ĐÙNGGG"- tiếng nổ súng cũng theo tiếng nói đó mà phát ra

"Áaaa"- Chu Mịch cùng Vy Vy và hai người khác đứng phía sau người nổ súng đồng thanh la lớn lên

Chu Mịch theo tiếng la đó từ từ ngã xuống khỏi bàn tay đang đỡ lấy cô của Dương Kình. Vy Vy nhìn thấy Chu Mịch một phát ngay đầu ngã quỵ không khỏi thất kinh mà la lên

Trước mắt Dương Kình là một Chu Mịch đang nằm trên vũng máu, anh lập tức quay người lại kéo lấy Vy Vy vào lòng trấn an cô khỏi cảnh máu đổ này. Đối với anh cảnh này không xa lạ gì nhưng anh sợ đó sẽ là điều ám ảnh đối với Vy Vy của anh

Tiếng nổ súng khá lớn nên trong tiềm thức Băng Băng đang ngất dưới sàn cũng tỉnh lại đôi chút, cô nhìn thấy Chu Mịch nằm gần đó những vết loang máu đang lan ra, còn phía ngoài cửa kia...trên tay vẫn cầm khẩu súng hướng về phía của Chu Mịch, miệng cô mấp máy gọi một tiếng không ra hơi:"Ba!"- sau đó cô lại lờ mờ nhắm mắt thiếp đi

"Vương lão gia?"- ôm lấy Vy Vy không buông Dương Kình nói với ngữ khí khá bất ngờ

Nhã Âu, Triệu Nguyệt Hạ đứng đằng sau ông Vương vẫn thất kinh đang bịt miệng mà trợn mắt, còn Lôi Thiên anh chỉ hơi giật mình, không nghĩ đến cô gái Chu Mịch kia...

Vy Vy nghe thấy Dương Kình gọi Vương lão gia liền buông anh ra, Triệu Nguyệt Hạ nhìn thấy con gái của mình liền chạy đến:"Vy Vy, con không sao chứ?"

Vy Vy nức nở lắc đầu:"Con không sao, nhưng Băng Băng em ấy...!" - vừa nói Vy Vy vừa chỉ xuống Băng Băng đang nằm dưới đất

Triệu Nguyệt Hạ không biết chuyện gì xảy ra, Nhã Âu và Lôi Thiên đứng bên ngoài nhìn thấy Băng Băng đang ngất đi liền chạy như bay đến đỡ lấy cô

Nhã Âu thật sự sợ rồi a, Hắc Phong khốn khiếp sao anh lại trở về cùng Vương Hạo chứ, biết thế này em không thèm đòi ở lại một mình đâu huhu

Ông Vương từ lúc đến đây vẫn không nói thêm bất cứ câu gì, lát sau một đám người từ phía sau chạy vào bắt giữ hết tất cả những người ở bên trong mà trói lại

"Vương lão gia ông muốn làm gì!" - Dương Kình và Lôi Thiên phản kháng đánh những người đi đến định trói họ, còn những ngừoi phụ nữ xung quanh đã bị trói lại một góc, với số đông như vậy bọn họ cũng không thể ngăn cản hết được chỉ có thế làm bản thân không bị trói là trước hết để còn bảo vệ bọn họ

Duy nhất Băng Băng vẫn còn nằm trên nền đất, Lôi Thiên lập tức chạy đến chỗ cô

"Đùng" - phát súng bắn xuống dưới đất phía bên cạnh chỗ Băng Băng đang nằm. Lôi Thiên dừng bước nhìn ông Vương

Lúc này Vy Vy cũng được bọn người của ông ném đến để bên cạnh chỗ Băng Băng

"Ayda" - Vy Vy bị ném lếch xuống đất cũng đau mà kêu lên

Dương Kình nổi điên:"Ông muốn cái gì!"

"Đến nước này còn hỏi tôi muốn cái gì? Nhìn còn không thấy rõ?"-ông Vương chỉa súng về phía hai người chị em song sinh

Tất cả đều nhìn ông

Lôi Thiên cười khinh:"Ông nhất định phải như vậy?"

"Điều tôi đã quyết cậu thay đổi được sao?"-ông nhếch môi

"Vương Hạo sẽ thế nào nếu ông lại một lần nữa giết đi người cậu ấy yêu?"

Ông Vương chỉa súng về hướng của Lôi Thiên:"chuyện tôi giết Y Lâm có lẻ nó đã biết từ rất lâu rồi, điều này cậu biết rõ nhất, đúng không! Sau chuyện đó nó vẫn coi như không có chuyện gì vẫn không hề hận tôi. Vậy bây giờ tôi lại một lần nữa giết đi một người mà nó yêu thương thì cậu nghĩ xem...nó sẽ giết tôi sao? Tất nhiên là nó sẽ coi Băng Băng như Y Lâm mà cho vào quá khứ thôi." - nói rồi ông cười lớn

"Không đâu Vương lão gia, nếu lần này ông thật sự giết Băng Băng, thì tôi chắc rằng Vương Hạo cũng sẽ theo cô ấy mà đi."- Lôi Thiên nói chắc chắn nhìn ông:"Có biết tại sao không? Để tôi nói nhé, lần đầu tiên cậu ấy chứng kiến cảnh ba của mình giết chết người con gái cậu ấy yêu, cậu ấy coi như chưa thấy gì vì ông là ba của cậu ấy nhưng cậu ấy hận bản thân mình vì không thể bảo vệ Y Lâm, lần thứ hai khi cậu ấy biết ông có ý định giết Băng Băng cậu ấy đã tự thề với bản thân rằng nếu ông một lần nữa giết chết Băng Băng thì chắc chắn cậu ấy sẽ tự kết liễu đời mình. Bởi vì cậu ấy không thể giết chết ba của mình lại càng không thể chứng kiến ba của mình lần lượt cướp đi từng sinh mạng mà cậu ấy yêu thương được. Cả hai lần cậu ấy đều bỏ qua chỉ vì ông là ba của cậu ấy. Vương Hạo vì ông đã chịu đựng bao nhiêu, ông sao lại đem con trai ông biến thành một người phải chịu đựng những sự tàn nhẫn đó!!!"- Lôi Thiên như gầm lên, đáng lẽ đây là đều mà anh hứa đến chết anh cũng không được nói ra, nhưng xin lỗi Vương Hạo. Vì cô ấy tôi phải như vậy

Ông Vương không nói mặt vẫn không cảm xúc, súng vẫn hướng về Lôi Thiên:"Những thứ đó, nó phải tập chịu đựng đi thôi. Càng tàn nhẫn mới là con của tôi, tôi đặt đâu thì nó ngồi ở đó, còn có thể làm cách khác sao? Nếu không phải nể tình cậu bao lâu nay bên cạnh giúp nó thì tôi đã tặng cậu một phát súng đi về bên kia với Chu Mịch kia rồi. Ngoan ngoãn đứng ở đó chứng kiến thay phần của Vương Hạo đi"

Nói rồi ông chuyển hướng qua phía Băng Băng

Vy Vy đang bị trói nằm dưới đất thấy vậy cũng di chuyển lăn qua chỗ Băng Băng che người cô

Dương Kình nhìn Vy Vy bực nhọc:"Vy Vy em đang làm gì vậy. Điên sao?"- nói rồi anh tiến bước đi đến chỗ Vy Vy, bọn người kia thấy vậy liền chạy đến giữ anh lại, bọn người này trong tay có súng và chỉa thẳng vào đầu anh, vậy lúc nãy anh và Lôi Thiên đánh trả những người kia vốn dĩ chỉ là đang đùa sao? Vì bọn họ lúc nảy tỏ ra rất mềm yếu và không ai cầm súng. Ông Vương cũng biết chơi quá rồi

Triệu Nguyệt Hạ cũng nhíu mày khẩn trương, nhưng cả hai ở đó bà phải làm sao, Băng Băng là đứa trẻ có thể hoá giải dấu ấn, còn Vy Vy cô con gái bà đã nuôi từ nhỏ đến lớn đến khi bà bắt đầu thay đổi nó trở thành một Băng Băng thứ hai, điều này có lẻ Vy Vy cũng không biết

Vy Vy vẫn che lấy người của Băng Băng không lên tiếng, mắt cô nhắm lịm lại chờ đợi

Ông Vương nhướng mày:"Sao thế? Sốt ruột vậy à? Từ từ cũng đến lượt cô thôi hà cớ gì phải gấp gáp muốn chết như vậy. À! Là yêu thương em gái nhỉ"- ông cười thật hiền hoà đến đáng sợ

Ông không nói gì thêm bước đến phía sau Băng Băng, lúc này Vy Vy nằm phía bên kia không thể nào lăn qua người cô được, vì trong bụng Băng Băng còn có...

"Ông.." - Lôi Thiên và Dương Kình còn chưa kịp nói

"Đừng mà, bác Vương, Băng Băng chẳng phải là con của bác sao, chẳng phải lúc trước khi Băng Băng bị Băng Châu mắng là con rơi, bác đã nói Băng Băng là duy nhất là đứa con gái bác yêu thương nhất sao. Tại sao bây giờ bác lại muốn giết cậu ấy" - Nhã Âu khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem nói không rõ chữ

Ông Vương vốn chẳng quan tâm những lời đó, nhìn Nhã Âu nhớ ra gì đó:"Nhã Âu này, cháu có biết cháu không phải là con ruột của ba cháu không?"

Nhã Âu đang khóc cũng nín, cô chớp mắt hoảng loạn quên cả trả lời

"Chắc là không rồi. Vậy để bác kể cho cháu nghe vậy. Lưu Nguyệt Tuyết tên thật là Triệu Nguyệt Tuyết là chị của cô Nguyệt Hạ ngồi bên cạnh cháu đấy, nhưng mà nếu cháu là con cùng mẹ khác cha thì cũng không có gì đáng nói, cái quan trọng hơn cháu không phải là con của Lưu Minh Triết hay của Lưu Nguyệt Tuyết gì cả, cháu kết tinh của người ba khác và người mẹ khác. Mẹ ruột của cháu chính là vợ sau của Lưu Minh Triết, nhưng mà tiếc thay bà ta lại ngoại tình với kẻ khác nên đã có kết quả ngoài ý muốn là cháu đấy. Tất nhiên mẹ cháu không dám nói với Minh Triết, sau khi sinh cháu ra, mẹ cháu đem cháu lén lút đi gặp lại người đàn ông kia. Cuối cùng ba cháu biết được liền cho người giết ba và mẹ cháu, còn cháu thì may mắn không bị giết ngược lại một đứa nghiệt chủng như cháu còn được ông ta nuôi nấng cưng chiều. Nhưng mà sao đây. Người cháu luôn tôn thờ gọi tiếng ba lại là người đã giết cha mẹ ruột của cháu. Haha nói xem có buồn cười không" - ông nhìn Nhã Âu đầy thương hại

Nhã Âu không nói nên lời cô nhìn ông Vương chằm chằm, nước mắt không ngừng lăn dài, cô mím môi. Cô biết giờ phút này không phải để phủ nhận lời ông ta, cô phải nghĩ đên tính mạng của Băng Băng. Suốt bao năm nay Băng Băng ở cùng kẻ sát nhân này đã quá đủ

"Ba, đủ...rồi! Muốn giết thì giết con đi, đó là điều ba muốn, đúng không?"-cô gồng mình chống tay ngồi dậy yếu ớt lên tiếng

Nhìn cô tỉnh lại ông Vương có ý cười

"Băng Băng!"-Lôi Thiên và Vy Vy thấy cô tỉnh dậy liền gọi tên cô

"Em đừng nói bậy"- Vy Vy nhìn Băng Băng nói

"Ông đã quên những gì tôi đã nói với ông lúc nảy hay sao?"-Triệu Nguyệt Hạ đứng lên đi đến, những thuộc hạ xung quanh chặn bà lại, bà vẫn cố gắng bước đến, đến khi bọn họ lấy súng ra bà mới đứng lại nhưng bà vẫn tiếp lời:"Giết bọn chúng không hoá giải được dấu ấn, còn làm cho tác dụng tăng lên, tôi biết cách khác hoá giải dấu ấn mà không cần giết chúng. Lúc tôi nói như vậy chẳng phải ông nói dẫn tôi đến nơi bắt giữ bọn chúng để thả bọn chúng sao. Sao ông lại hai lời như vậy. Chuyện của đời trước hà cớ gì lại đổ lên đầu bọn chúng, bọn chúng vô tội"- giọt nước mắt bà lăn dài

"Vô tội? Mẹ của nó sinh ra nó thì nó phải gánh chịu tội lỗi mẹ nó gây ra, làm sao có thể nói vô tội được! Vì có nó mới làm cho Vương gia gánh chịu dấu ấn đó."

Triệu Nguyệt Hạ cười lớn:"Ông đừng đổ lỗi cho bà ấy? Chẳng phải mẹ Băng Băng là do ông giết sao? Chẳng phải ông mua chuộc người của Lưu Minh Triết rồi đổ lỗi cho ông ta sao? Thật tội nghiệp cho bà ấy, đến lúc chết đi vẫn nghĩ rằng chính người bà ấy yêu Lưu Minh Triết đã giết bà ấy..."

Băng Băng nhíu chặt tâm mi, mắt cô thấm ướt nhưng cô không khóc đưa mắt nhìn người cô vẫn gọi là ba, Nhã Âu cũng nhìn ông mà nghĩ-ông thì khác gì Lưu Minh Triết? Cũng giết đi người thân của Băng Băng rồi thản nhiên gọi Băng Băng tiếng con rồi cưng chiều cô ấy, ông có khác ông ta sao? Đồ khốn. Ông còn tệ hơn còn mượn tay giết người-

Nghĩ đi nghĩ lại, giấc mộng hôm đó, nếu như là thật thì theo cô biết qua những cuốn sách học về thuật thì giấc mộng gặp Vy Vy lần trước cái đó là cách dùng linh hồn để đi vào giấc mơ của một người. Hôm đó Vy Vy nói Lưu Minh Triết giết mẹ ruột của cô, chứ không có nói ba mượn tay giết người, có lẻ Triệu Nguyệt Hạ sợ cô sẽ dè chừng ba nên mới không nói chăng.

Vy Vy ngồi bên cạnh nhìn Băng Băng lên tiếng nói nhỏ:"Những điều em nghĩ đều đúng"- Băng Băng không hiểu sao Vy Vy lại biết cô nghĩ gì định hỏi nhưng Vy Vy lại trả lời tiếp:"Chị học thuật, nên cũng dễ hiểu vì sao chị biết" - Băng Băng không nói thêm quay lại nhìn ông Vương vẫn ánh mắt đó

Cô tự hỏi tại sao ông ta lại tàn nhẫn với mẹ cô như vậy.

Từ ánh mắt bất ngờ ông chuyển sáng ánh mắt căm phẫn:"Bà biết nhiều nhỉ? Vậy tại sao bà còn cất giữ trong lòng đến bây giờ? Tại sao không tìm tôi sớm hơn? Biết đâu tôi sẽ nghĩ lại mà đưa Băng Băng cho bà"

"Vậy suốt bao nhiêu năm nay là ai đã cho người truy sát tôi, là ai không cho tôi con đường sống. Là ai!!!!" - Triệu Nguyệt Hạ gần như dùng hết sức để hét lên

Vy Vy hiểu được, vì cô cùng mẹ bao nhiêu năm qua đã chạy trốn cực khổ như thế nào

"Tại sao ba lại giết mẹ con?" - Băng Băng cũng không thể im lặng, cô vẫn gọi ông là ba vì giữ chút tình nghĩa nuôi nấng cô

"Nếu ba nói ra thì con sẽ chết thoải mái hơn sao?"-Ông dịu dàng nhìn Băng Băng

Cô gật đầu, cuối cùng giọt nước mắt kìm nén từ nảy đến bây giờ đã rơi xuống:"Phải"

Chỉ cần ba nói, thì khi con gặp mẹ rồi mẹ sẽ không ôm hận về Lưu Minh Triết nữa, mẹ sẽ vui vẻ ở thế giới bên kia cùng con.

Mẹ ơi con nhớ mẹ, rất nhớ

Ông bước đến trước mặt Băng Băng ngồi xuống, di chuyển khẩu súng dí sát vào đầu Băng Băng:"E rằng con đến thế giời bên kia cũng không biết được tại sao ba lại giết mẹ con đâu"-ngón tay ông nhích lên phía trên cò súng đùa giỡn

Ai cũng kinh hãi không biết nên làm gì, sợ nói ra sẽ làm ông ta càng kích động hơn

Triệu Nguyệt Hạ đến đây thật sự nhịn không nổi:"Nếu như ông giết Băng Băng và cả Vy Vy thì dấu ấn Vương gia mãi mãi cũng không thể xoá bỏ. Bởi vì Vy Vy và Băng Băng không hề cùng huyết thống!"

Băng Băng và Vy Vy cả hai đều không hiểu mà nhìn nhau

Ánh mắt ông ta liếc Nguyệt Hạ:"Nói đi!"- ông ra lệnh

Bà nuốt những sợ hãi vào lên tiếng:"Lúc mẹ Băng Băng sinh, đúng là sinh được cặp song sinh, nhưng vì bà ấy mang bệnh tim nên không thể trọn vẹn để cặp song sinh ra đời được, cho nên trong lúc sinh một đứa bé đã chết đi. Lúc mẹ Băng Băng chết tôi đã ở đó, bà ấy giao Băng Băng cho tôi và nói tôi đến Canada chôn giấu hài cốt đứa con song sinh đó, lúc đó bà ấy còn nói đến hoá giải nhưng tôi thật không biết hoá giải cái gì cho đến khi tôi biết sự tồn tại của dấu ấn và ông muốn giết chết Băng Băng tôi đã cố gắng để lại manh mối giả cho ông để ông tin rằng ngoài kia vẫn còn một chị em song sinh của Băng Băng và nói rằng chỉ cần giết được cả hai thì mới có thể hoá giải dấu ấn, tôi biết ông muốn diệt sẽ diệt tận gốc nên chỉ có vậy mới có thể kéo dài thời gian sống của Băng Băng. Sau khi đại thiếu gia của Vương gia giúp tôi trốn khỏi Vương gia, tôi đã đi đến trại mồ côi tìm lại Lôi Thiên, đứa con tôi đã bỏ rơi mấy năm trước đó vì nó là đứa con ngoài ý muốn, tôi không còn cách nào mới để Lôi Thiên vào Vương gia giúp tôi. Tôi cũng không ngờ đến Đại thiếu gia vì giúp tôi mà chết đi"-Nói đến đây bà lại nhớ đến đại thiếu gia, trước khi chết cũng nói với bà rằng -Nhất định phải bảo vệ Băng Băng-

Nhớ lại chuyện Lôi Thiên kể lúc nảy bà cũng cũng hiểu những đứa con của ông ai cũng biết tội ác của ông chỉ có mình ông không biết rằng chúng biết mà thôi

Ngưng nhớ về chuyện cũ bà lại nói:"Đến Canada rồi tôi lập tức đi tìm bệnh viện và người bác sĩ đã làm ca phẫu thuật đó. Tôi biết ông nhất định sẽ cho người đi tìm nên tôi cũng không dễ dàng gì mà có thể tạo ra một Băng Băng thứ hai được. Người bác sĩ năm đó đã chuyển công tác và không ai biết ông ấy đi đâu. Tôi đành phải tự đi đến những trại mồ côi tìm những đứa bé có dáng người như Băng Băng, tính tình như nó,...sau đó suốt những năm cô bé đó sống cùng tôi, tôi đã không cho nó động đến gương để soi, nhốt nó như một đứa tù tội, đến năm Băng Băng vừa tròn 19 tuổi, tôi liền yêu cầu Lôi Thiên gửi những tấm hình của Băng Băng. Và rồi lúc đó Vy Vy đã phải chịu những đớn đau của việc thẩm mĩ suốt 8 tháng để có gương mặt đó, sau mười mấy năm ở cạnh tôi lúc gương mặt nó hoàn thiện giống Băng Băng thì đó là lần đầu tiên nó được nhìn thấy gương mặt của mình qua chiếc gương, có lẻ nó cũng không hiểu vì sao bản thân lại chịu những đau đớn đó. Mẹ xin lỗi Vy Vy. Mẹ thật sự xin lỗi con"- bà bật khóc nghẹn nghào nhìn Vy Vy

Ông bật cười, bao năm nay ông vẫn bị lừa sao?

Vy Vy như con mèo hoang không biết mình vừa nghe cái gì, cô nhìn qua Băng Băng

Một phút sau Vy Vy nhào đến Băng Băng mặc kệ súng đang hướng vào đầu Băng Băng mà bóp cổ:"Vì mày, vì mày mà tao phải chịu đựng như vậy sao. Băng Băng!!! Mày có biết tao phải chịu đựng như thế nào không. Mẹ mày cũng vì cứu mày mà chết, mẹ tao cũng vì bảo vệ mày mà bị truy sát, còn tao thì vì mày mà bị đem ra làm bi đỡ đạn, chịu biết bao nhiêu cực hình, mày có biết cảm giác từng cây kéo, dao đưa lên mặt lạnh lẽo đến cở nào không, có biết 8 tháng sau đó tao phải thức dậy trong đau đớn hay không. Tất cả đều tại mày, nghiệt chủng." - vy Vy như gào thét lên

"Vy Vy" -hầu như tất cả đều hét lên trừ ông Vương

"Ư...e...m..."- Băng Băng gần như không thể thở, cả tiếng cũng không thể nói Vy Vy bóp cổ cô, siết chặt

Lôi Thiên vùng vẫy những vẫn bị bọn chúng giữ chặt

"Tiểu Vy. Là lỗi của mẹ, là mẹ có lỗi. Đúng là tất cả đều vì Băng Băng nhưng Băng Băng không có lỗi, cô ấy là người cuối cùng có thể hoá giải dấu ấn, mẹ xin con. Con hãy vì những cố gắng của mẹ vì những đau đớn của con. Đổi lại cuộc sống tốt đẹp hơn có được không, Vy Vy nghe lời mẹ. Buông Băng Băng ra" - bà khóc đến sưng cả mắt, đôi mắt thì đỏ hoe

Phải những đau đớn cô chịu đổi lại được sự bình yên. Điều đó đáng. Cô không trách mẹ. Là mẹ cho cô cảm giác có gia đình, làm sao cô trách mẹ. Phải bao lâu nay phải trốn tránh, bị truy sát không biết bao nhiêu lần. Không lẻ cô lại như vậy. Băng Băng là nguyên nhân gây ra tất tất cả nhưng cô ấy cũng là người có thể tạo ra kết quả cuối cùng. Vy Vy buông bàn tay đang siết cổ Băng Băng

Nhìn cảnh này ông Vương cứ nhìn thôi

"Vui đùa đủ chưa các cô gái?" - lát sau ông lên tiếng

Ông kéo ngược Băng Băng đứng lên lần này ông hướng súng ngay giữa tâm mi cô mà lên:"Triệu Nguyệt Hạ, cách hoá giải dấu ấn là gì, nếu bà không nói ra tôi lập tức giết nó"

Tất cả đều im lặng nhìn Triệu Nguyệt Hạ

Triệu Nguyệt Hạ lắc đầu rồi gật đầu nức nở:"Đừng, tôi nói tôi nói"

"Tôi không có nhiều thời gian!" - ông nghiến răng

Triệu Nguyệt Hạ nhìn ông:"Chỉ cần ông giao Băng Băng cho tôi, tôi sẽ mang nó đi, đi khỏi mắt ông. Một năm sau tôi đảm bảo dấu ấn Vương gia nhất định sẽ được hoá giải"

Ông Vương cười nửa môi:"Bà xem tôi là con nít sao?"- sau đó ông liền nổi giận

Vì bị trói nên bà không thể làm gì chỉ có thể lắc đầu và gật đầu:"Tôi không có ý đó, đến nước này tôi cũng không giấu ông. Băng Băng di truyền bệnh tim từ mẹ nó, hiện tại trong người nó mang giọt máu của Vương gia. Chỉ cần đứa bé được sinh ra tất cả sẽ được hoá giải. Có thể ông không tin nhưng đó là sự thật. Bởi vì Băng Băng là con của người gieo dấu ấn, còn giọt máu nó đang mang trong mình là của người bị dấu ấn nguyền rủa. Đó cũng chính là lí do vì sao năm xưa tôi mang Băng Băng đến Vương gia bằng mọi giá."

Ông buông súng đặt Băng Băng xuống:"Nếu vậy thì tại sao lại mang nó đi? Nó đang mang giọt máu của Vương gia thì phải đem về Vương gia chăm sóc..."

"Tôi không muốn!" - Băng Băng cắt lời ông, đến lúc này cô cũng không tha thiết gọi tiếng ba

Ông Vương dịu dàng:"vì sao?"

Băng Băng cười, ông ta thay đổi nhanh thật:"Về Vương gia nhìn thấy Vương Hạo hôm nay bên Băng Tử hôm sau bên Băng Châu...thật làm tôi ngứa mắt, từ lúc anh ta bỏ tôi về nước bằng thái độ lạnh lùng đó tôi đã không còn hy vọng gì hơn nữa, tôi không muốn gặp anh ta, tôi muốn có cuộc sống mới bên mẹ và chị tôi. Còn nữa ở với kẻ sát nhân như ông tôi không sợ có ngày bệnh đau tim tái phát mà chết hay sao, lúc đó đứa bé còn chưa kịp chào đời đã phải lìa đời rồi!" - nói xong Băng Băng cười tươi rói nhìn ông

Băng Băng mạnh mẽ như vậy mới là cô

Ông Vương nổi điên:"Hôm nay dù tôi phải giết cô cũng nhất định phải mang cô về Vương gia, đừng mơ bước nửa bước ra khỏi đây."

Cầm lấy khẩu súng ông một lần nữa dí vào đầu Băng Băng

Băng Băng lấy tay của mình di chuyển tay ông đang cầm súng đến giữa trán của mình cười nửa môi:"Giết tôi đi, nổ súng đi. Để tôi còn được gặp mẹ tôi. NỔ SÚNG ĐI!!!"- Cô điên loạn mà thét lên

"Băng Băng, con điên sao! Con còn đứa bé...con" - không đợi bà nói xong ông Vương đã lớn tiếng thét đáp trả Băng Băng

"Cô nghĩ tôi không dám? Cô nghĩ tôi sẽ vì bao năm nay nuôi cô mà không dám?"

Cô cười khổ:"Tôi không nghĩ vậy! Tôi biết ông tàn nhẫn đến mức nào mà. Mẹ tôi" người mà ông yêu ông còn giết được, Y Lâm người mà con trai ông yêu ông cũng giết được, Chu Mịch người đã giúp ông ông cũng giết được, còn tôi người con ông nuôi từ nhỏ đang mang giọt máu của Vương gia ông cũng muốn giết. Vậy thì còn cái gì mà ông không dámmm." - Băng Băng mặt đỏ lên nóng lên, cô nóng giận muốn phát điên, trong đầu cô nghĩ đến một chuyện Nhã Âu từng kể, Lưu Minh Triết từng bị tai nạn...nghĩ rồi cô bán đứng bán nghi mở lời:"Đừng nói là Lưu Minh Triết ba tôi cũng do ông giết đi?!" - cô nheo mắt

Lúc này ông Vương nhướng mày đột nhiên cười lớn:"Băng Băng, không uổng công bao năm nay ba nuôi con. Con quá thông mình rồi! Con cũng giống như Nhã Âu vậy, cũng là một đứa nghiệt chủng được ba nuôi lớn và cưng chiều, nhưng nuôi con còn có ích hơn con bé kia nhiều. Kể ra hai đứa con được sát nhân nuôi lớn lại thân thiết như vậy cũng không có gì lạ nha"- ông vẫn không ngưng cười

"Ông..."- Nhã Âu định lên tiếng nhưng Triệu Nguyệt Hạ bên cạnh đẩy cô một cái rồi lắc đầu nên cô cũng im

Băng Băng lúc này như sư tử vồ lấy ông Vương, bao nhiêu võ nghệ cô học được đều tung ra mà đánh ông ta

Nhào lên người ông, ông ngã vì không phòng bị mà ngã xuống đất, khẩu súng cũng bay ra xa một đoạn

Vừa đánh cô vừa mắng, nước mắt vẫn không ngừng:"Khốn kiếp, người bấy lâu nay tôi gọi tiếng ba lại là kẻ giết cha mẹ tôi. Tôi hận ông, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Ông là đồ cầm thú, ông không phải con người Vương Tư Đồ!"

Lần đầu tiên trong đời cô gọi cả họ lẫn tên thật của ông ta như vậy

Ông Vương bị đánh đến tái xanh mặt nhưng ông vẫn tỉnh táo dùng hết sức đẩy Băng Băng ra

Cô té ngửa về sau, cũng may Vy Vy đỡ kịp thời.

Súng không còn trong tay nên ông đứng lên dùng chân đá vào người Băng Băng:"Dám đánh tao, con nhỏ không biết điều. Mẹ nó!"

"Dừng lại ông thần kinh à"-Vy Vy ôm lấy Băng Băng, Băng Băng vẫn im lặng không một tiếng la mặc kệ ông ta đánh cô

Lôi Thiên lúc này như muốn xông lên mà nuốt trọn ông ta:"VƯƠNG LÃO GIA"

"Xin ông, đừng như vậy, đứa bé là cách hoá giải cuối cùng"- Triệu Nguyệt Hạ van xin

"Ông khốn nạn, đừng có như vậy, ông đúng là không phải người mà huhu"- Nhã Âu rống lên

Càng nói ông càng khoái cảm và tiếp tục, lần này ông đưa chân dùng sức để đá vào bụng Băng Băng thật mạnh

"Đùngg"- lại một tiếng súng vang lên kịp thời ngăn chặn ông Vương trước khi bàn chân đó đá thẳng vào bụng Băng Băng

Phát súng đó ghim vào chân của ông Vương, ông ngã xuống đầy đau đớn mà la lên:"MÀY! THẰNG NGHỊCH TỬ!!!! MÀY DÁM LÀM PHẢN"

Đám người của ông hướng súng về phía người vừa nổ súng ở cửa lớn

"Bắt hắn lại"-ông Vương lúc này ra lệnh

Bên ngoài lúc này cũng có một đám người chạy đến cũng hướng súng về phía người của ông lại.

Dương Kình và Lôi Thiên nhìn nhau ra hiệu. Nhân lúc bọn chúng đang hướng về phía cửa lớn thì...

Bên trong người của ông Vương có khoảng 15 tên, có 10 tên cầm súng,8 tên canh giữ Dương Kình và Lôi Thiên, còn 2 tên còn lại đang ở bên phía Nhã Âu và Triệu Nguyệt Hạ

Tình này nếu cướp súng hoặc đánh nhau thì có kẻ sống người chết, không thể manh động

Nhưng có một điều chắc chắn, hôm nay ở đây một trận mưa máu gió tanh sẽ xảy ra!