"Cho hắn vào " - anh lạnh lùng mở miệng
Lâm Á Lam:"Vâng" - một tiếng rồi ra ngoài
Minh Khải lát sau từ bên ngoài tiến vào, hắn đi thẳng đến ghế cho khách ngồi tự nhiên không cần Vương Hạo phải mời, chân này bắt chéo lên chân kia, hay tay đan vào nhau ngồi dựa phía sau ghế cứ như lãnh đạo cấp cao
Vương Hạo không màng để ý trực tiếp đi đến bàn tiếp khách ngồi đối diện hắn nhã nhặn:"Liên quan đến Băng Băng sao?" - anh đi thẳng vào vấn đề
Hắn chỉ cười nửa môi:"Ngoài Băng Băng ra thì tôi không còn lí do gì khác để đến đây tìm anh "
Câu trả lời ngoài sự đoán của anh, nhưng cũng không sao, vừa đúng lúc anh cũng đang muốn nói đến Băng Băng
Không đợi Vương Hạo trả lời, Minh Khải lên tiếng trước:"Anh không phải cũng đang tìm Băng Băng à"
"...Tôi..." - đang định nói thì bên ngoài có tiếng gõ cửa
Vương Hạo cho vào, thì một thuộc hạ của anh bước vào
Tên thuộc hạ đó thấy Minh Khải thì nhìn Vương Hạo, ý là muốn nói để lúc khác.
"Cứ nói đi " - Vương Hạo nói
Hắn ta là thuộc hạ anh cho đi tìm Băng Băng, dù sao anh cũng không có gì phải dấu diếm với Minh Khải, nên hắn nói cũng không ảnh hưởng gì
Thấy anh cũng không ngại Minh Khải biết, thuộc hạ của anh cũng được cho là cánh tay phải của anh tên là Lôi Thiên nói:"Thuộc hạ đã cho đi tìm khắp nơi nhưng không thấy tiểu thư, còn trong danh sách những chuyến bay trong nước hay quốc tế mấy hôm nay và những ngày tới đều không có ai tên là Trần Băng Băng "
Vương Hạo nhíu mày, anh đang nghĩ đến một chuyện. Đúng lúc Vương Thiên Phong lại trở về Canada thì Băng Băng lại biến mất không dấu vết. Minh Khải ngồi nhìn họ, anh cũng không có vẻ bất ngờ, cứ như anh đã biết trước vậy
"Trong chuyến bay gần đây nhất bay về Canada có Vương Thiên Phong hay không?"
Lôi Thiên không chần chừ:"Không có. Nếu thuộc hạ đoán không sai thì có lẽ Đại thiếu gia đã trở về bằng chuyên cơ riêng của mình, còn tiểu thư có cùng trở về đó không thì thuộc hạ không dám nói bừa"
Đúng như anh nghĩ, thì ra ngay từ đầu Vương Thiên Phong đã nhắm đến Băng Băng.
Lúc này Minh Khải mới lên tiếng:"Được rồi. Cậu ra ngoài đi. Tôi còn có chuyện riêng với Vương tổng của các cậu"
Lôi Thiên cúi đầu rồi ra ngoài
"Đúng như hắn ta nói, hiện tại Băng Băng đã đến Canada. Nhưng anh cũng đừng phí công sức nữa. Băng Băng nhất định sẽ không muốn quay lại đây đâu "- Minh Khải cười nửa môi
Vương Hạo cười lớn làm Minh Khải hơi khớp:"Thì ra anh cũng đứng sau chuyện này. Xem ra lần này tôi hơi chủ quan rồi nhưng mà cô ấy đã muốn đi thì tôi cũng không quản được "
"Thì ra trước giờ anh cũng chỉ là đùa giỡn, tình cảm mà nói đối với anh đã chết từ 7 năm trước rồi đúng không? "
"Đúng là tình cảm đối với tôi đã chết từ 7 năm trước rồi, còn với Băng Băng một chút đùa giỡn tôi cũng không có "
"Đùa sao! Nói ra anh rất hận Băng Băng chứ, mẹ cô ta 14 năm về trước chẳng phải là người đã làm cho Vương gia mất đi một người anh cả à " - anh nhắc lại chuyện cũ
Vương Hạo nhíu mày:" chuyện 14 năm trước không liên quan đến chuyện 7 năm trước "
"Sao lại không? 14 năm trước anh cả của Vương gia vì cứu mẹ Băng Băng mà chết, 7 năm trước lúc ba cậu định giết Băng Băng không phải người chết thay cô ta là Y Lâm, người cậu rất yêu hả Vương Hạo?" - anh xưng hô là cậu, giống như lúc trước vậy, lúc bọn họ còn là bạn bè rất thân thiết
Minh Khải nhớ lại lúc còn nhỏ, anh và Vương Hạo rất thân chuyện gì cũng kể cho nhau, vốn dĩ chuyện này anh biết là do sau cái chết của Y Lâm, Vương Hạo ngày nào cũng đến bar uống say mới chịu về, cứ như vậy anh cũng không chịu nỗi nhìn thấy anh em của mình như vậy.
Một hôm anh đến bar đưa Vương Hạo về vô tình do anh ta say nên miệng cứ nói ra hết cho anh nghe. Sau đó không hiểu vì sao Vương Hạo đối với Băng Băng còn cưng chiều hơn trước, nhưng khác lạ là ngoài Băng Băng ra bất kì cô gái nào đến gần anh cũng không thích tiếp xúc.
Sự ra đi của Y Lâm làm anh ta thay đổi, và đối với anh Y Lâm như em gái anh vậy. Cũng vì Vương Hạo quá thờ ơ với sự ra đi của Y Lâm và vì sự bảo vệ ba mình cố chấp như vậy nên anh mới ra nước ngoài và từ đó anh với Vương Hạo tình anh em đều chấm hết. Ngoài anh ra Vương Hạo còn có một cô bạn thân.
Cô bạn thân đó chính là Băng Châu, lúc còn nhỏ 3 đứa lúc nào cũng dính lấy nhau, riêng anh anh lại có tình cảm với Băng Châu. Anh không ngờ sau khi nghe anh nói muốn ra nước ngoài và chấm dứt với Vương Hạo thì Băng Châu lại nói yêu anh, muốn kết hôn cùng anh, anh cho Băng Châu một lời hứa hẹn khi nào trở về nhất định sẽ cùng cô kết hôn và càng không ngờ nhất chính là sau khi trở về anh mới biết thì ra người Băng Châu yêu từ nhỏ là Vương Hạo và cô luôn muốn trở thành hôn phu của Vương Hạo. Cô chỉ lợi dụng anh để chọc tức Vương Hạo, nhưng kết quả không như cô mong muốn nên cô lợi dụng lúc Vương thị đang đi xuống liền nhảy vào giúp đỡ và lấy điều kiện kết hôn để thoã thuận.
Vương Hạo nghe Minh Khải nói xong thì không chút cảm xúc:"Phải, Y Lâm là người tôi rất yêu, nhưng Băng Băng không có lỗi, cô ấy không hề biết ân oán giữa Vương gia và mẹ cô ấy. Cô ấy lúc đó chỉ là đứa trẻ chỉ biết vui đùa. Nói xem cô ấy sai chỗ nào mà tôi phải hận cô ấy?"
"Anh nên nhớ, người giết Y Lâm chính là ba ruột của anh. Ba ruột đó anh có hiểu không?"
Vương Hạo gật đầu:"Tôi biết. Có điều chắc anh không biết rằng mẹ của Băng Băng từng là vợ của ba anh chứ?"
"Cái gì?" - Minh Khải như nổi điên, hắn ta dám nói ba anh và mẹ Băng Băng sao.
Vương Hạo nhàn hạ nhìn anh:"Xem ra ngoài những chuyện tôi nói cho anh biết ra thì anh hoàn toàn không biết gì nhỉ?"
"Đừng nói bậy! Tôi không biết sẽ làm gì anh đâu "
Không để ý lời hắn nói Vương Hạo nói rõ cho hắn hiểu, xem như cho hắn biết. Đây vốn dĩ là chuyện anh định giữ cho bản thân mình biết nhưng sao đây chuyện này hắn vốn dĩ có liên quan đến.
"Có lẽ anh luôn thắc mắc vì sao sau cái chết của Y Lâm thì tôi luôn tỏ vẻ bình thường như không có gì nhỉ? Có thể anh nghĩ tôi máu lạnh, nhưng tôi là vì không muốn ba tôi nghi ngờ tôi, tôi không muốn ba biết chính mắt tôi đã chứng kiến ba từng nhát, từng nhát đâm thẳng vào bụng Y Lâm cho đến khi cô ấy chết. Y Lâm rất thương Băng Băng thương như tôi thương cô ấy vậy, đến cuối cùng Y Lâm chỉ vì ngăn cản ba tôi giết Băng Băng mà chết. Lúc cô ấy la liệt trên sàn nhà trên vũng máu cô ấy vẫn luôn miệng nói với ba tôi đừng giết Băng Băng và sau câu nói đó là một nhát dao kết liễu cuộc đời cô ấy. Anh nghĩ nếu tôi hận Băng Băng, Y Lâm sẽ tha thứ cho tôi sao? Chính vì vậy cho nên bây giờ ngoài việc yêu thương Băng Băng hơn thì tôi không thể làm gì khác cho Y Lâm cả. Mỗi đêm tôi đều mơ thấy cô ấy, cô ấy trong mơ vẫn nói với tôi nhất định phải bảo vệ Băng Băng, nó như cơn ác mộng lặp đi lặp lại suốt một thời gian dài, suốt thời gian đó tôi chỉ nhốt tôi ở trong căn phòng của mình. Có một đêm khuya khoắt chắc cũng gần 2 giờ sáng thì Băng Băng ôm gối đến phòng tôi, cô ấy bảo -lúc nảy em mơ thấy chị Y Lâm, chị ấy nói em nhất định phải bên cạnh anh- lúc đó tôi chỉ biết ôm em ấy, em ấy rất đáng thương, lạ là sau đêm hôm đó tôi không còn mơ thấy Y Lâm nữa..."- nói đến đây mặt anh thoáng buồn khi nghĩ về Y Lâm, nghĩ về tình cảnh lúc đó.
Minh Khải im lặng, có lẽ năm đó là anh hiểu lầm, đáng lẽ là một người anh em anh nên ở bên cạnh cùng anh vượt qua cơn ác mộng này, nhưng lúc đó anh đã bỏ đi...xin lỗi cậu
Một lúc sau Vương Hạo lại nói tiếp:"Tất nhiên là từ lúc Y Lâm đi, tôi cũng không còn tin ba tôi nữa, bắt đầu từ lúc đó mỗi lần nhà có khách hay có người lạ đến tôi đều trốn trong tủ để nghe lén chỉ hy vọng biết được lí do ba muốn giết Băng Băng. Nhưng bất ngờ hơn là tôi lại biết được nguồn gốc của sự việc và tôi bắt đầu tìm hiểu về chuyện 14 năm trước. Cũng nhờ như vậy tôi mới biết được chuyện về mẹ Băng Băng và ba của anh. Bởi vậy mới nói trong chuyện Vương gia sụp đổ cũng có một phần lớn ở công của ba anh." - nói rồi anh cười khẩy
"Anh nghĩ bịa ra một câu chuyện cảm động thì tôi sẽ tin anh sao?"
Vương Hạo lại không quan tâm, bỏ lời hắn ta nói qua một bên tiếp tục:"Chuyện của ba anh và mẹ Băng Băng lại là một câu chuyện khác của 20 năm trước. Kể ra rất đai dòng, tóm lại chỉ cần biết 20 năm trước ba anh và mẹ ruột của Băng Băng từng ở bên nhau sau đó một năm thì mẹ Băng Băng mang thai cô ấy, nhưng trong lúc mang thai thì không biết mẹ ruột bây giờ của anh làm cách nào mà làm cho mẹ Băng Băng bị đuổi khỏi Lưu gia và đến Canada sinh sống, tình hình là ba anh không hề biết mẹ Băng Băng đang mang thai. Sau khi Băng Băng ra đời một thời gian thì cùng mẹ trở về đây đi tìm Ba anh. Vừa về nước thì lại vô tình gặp tai nạn, vụ tai nạn đó có thể nói rất kinh hoàng, ban đầu kết luận là một vụ mưu sát nhưng sau đó lại trở thành một tai nạn bình thường, điều này không cần nói anh cũng tự hiểu được nhỉ? Ở hiện trường tai nạn xuất hiện người phụ nữ là Triệu Nguyệt Hạ người mà anh cho là mẹ ruột của Băng Băng cũng có mặt ở đó, theo những người chứng kiến ở hiện trường lúc đó thì mẹ Băng Băng đưa đứa bé cho bà ta và nói bà ta chăm sóc. Hơi thở cuối cùng bà ta còn nói nhỏ vào tai Triệu Nguyệt Hạ điều gì đó mà chỉ bà ta mới biết được. Tiếp đó bà ta đến Vương gia làm giúp việc, bà ta năm đó còn rất trẻ cũng tầm 24 tuổi, hơn nữa còn rất xinh đẹp và với vẻ đẹp đó bà ta đã nhanh chóng có được anh cả của tôi. Anh cả dù nhỏ hơn bà ta 6 tuổi nhưng rất xứng đôi, anh cả còn mặc cảm chuyện Băng Băng là con của bà ta nên bà ta đành kể hết mọi chuyện cho anh cả nghe. Vô tình chuyện đó lọt đến tai ba tôi. Và lại chuyện nhảy ra thêm một chuyện là mẹ Băng Băng cùng ba anh gieo dấu ấn gì đó lên Vương gia khiến Vương gia tan gia bại sản. Cách duy nhất để hoá giải chính là giết hết tất cả những người có dòng máu của ba anh và mẹ Băng Băng. Chính là lúc đó Triệu Nguyệt Hạ lại kể cho anh cả tôi chuyện ba mẹ ruột của Băng Băng và lại vô tình truyền đến tai ba tôi cho nên có lẽ đó là lí do ba tôi muốn giết em ấy. Lúc đó bà ta biết ba tôi muốn giết em ấy cho nên mới bỏ trốn. Hơn nữa lúc đó bà ta bỏ trốn còn là vì mục đích khác. Đương nhiên anh cả yêu bà ta nên giúp bà ta và bí mật đó bà ta cũng biết. Bí mật đó chính là bí mật mà mẹ Băng Băng trước khi chết đã nói với Triệu Nguyệt Hạ. Trước khi bỏ đi bà ta đã để lại một mẩu giấy chỉ viết ngắn gọn -nếu ông giết Băng Băng thì Vương gia mãi mãi không thể hoá giải dấu ấn-. Ba tôi khi biết anh cả giúp bà ta bỏ trốn mà điên lên đi tìm khắp nơi. Anh cả tôi vì bà ta mà giúp bà ta chứ không phải vì yêu thương Băng Băng mà giúp bà ta như ba tôi nói. Cho đến khi tìm được anh cả thì anh cả đang trên đường đưa bà ta bỏ trốn. Ba tôi vì Vương gia mà không tiếc đến mạng của con ruột mình. Người giết anh cả cũng chính là ba tôi. Ha ha nghĩ lại thật nực cười. Nhưng tiếc thay người ông ta giết chết trong vụ tai nạn đó lại không có bà ta, bà ta đã trốn thoát từ lúc nào rồi. Cho đến bây giờ ba tôi vẫn nghĩ là bà ta giết anh cả. Như thế ba tôi vẫn cho người đi tìm bà ta cho đến 7 năm sau ông ta tìm thế nào cũng không tìm được bà ta cho nên mới có ý định giết Băng Băng cho dù ông không quên mẩu giấy bà ta để lại. Haizzz Băng Băng cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lại có nhiều người bảo vệ cô ấy đến vậy từ người không phải là mẹ ruột mình cho đến anh cả, đến Y Lâm... Mọi người đều là vì bảo vệ cô ấy...có lẽ lỗi của cô ấy sinh ra là con của ba cậu và mẹ cô ấy nhỉ?" - anh hơi mang ý cười
Minh Khải nghe thì không có vẻ là bịa đặt. Nghe nói đến mẹ Băng Băng và ba anh anh nhớ đến mẹ anh. Mẹ anh luôn nói Băng Băng giống với con hồ ly đó, ngay cả tên cũng giống... Điều này càng làm anh chắc chắn hơn. Chuyện đời trước thật sự làm anh không hiểu được. Ngay bây giờ anh rất muốn đấm vào mặt Vương Hạo và nói anh bịa đặt nhưng mọi chuyện lại đi theo một hướng logic như vậy anh có thể làm gì chứ?
Có điều anh vẫn thắc mắc:"Tôi vẫn không hiểu lí do vì sao mẹ Băng Băng cùng ba tôi lại gieo dấu ấn lên Vương gia?"
Đến đây Vương Hạo bật cười:"À. Tôi còn quên mất hai chuyện quan trọng. Thứ nhất là trước khi mẹ Băng Băng đến với ba anh thì bà ta và ba tôi đã từng yêu nhau, yêu rất sâu đậm nhưng bà ta đã phụ tình ba tôi mà đi theo ba anh. Ba tôi vì ôm hận mà muốn phá huỷ Lưu gia. Cũng vì vậy mà ba anh cùng mẹ Băng Băng đã dùng tình yêu của họ mà gieo dấu ấn đó. Cho nên mới nói muốn hoá giải thì phải là người có cùng dòng máu..."
Anh còn chưa nói xong Minh Khải đã cắt lời:"Chỉ vì bà ta chạy theo ba tôi mà ba anh ôm hận, bị gieo dấu ấn cũng đáng thôi. Không yêu cũng đâu thể miễn cưỡng. Cũng như Băng Băng chạy về bên tôi mà anh ôm hận vậy thôi. Cũng không khác ba anh là mấy "
"Dù có muốn cô ấy chạy về bên anh cũng không được, đừng quên cô ấy bây giờ là em gái anh " - Vương Hạo nói lại xỉa hắn
Minh Khải không nói nhưng để trong lòng hai từ "em gái"
"Chuyện thứ hai là gì?" - Minh Khải nói tiếp chuyện chính
Anh cũng về lại chuyện chính:"Chuyện thứ hai Triệu Nguyệt Hạ chính là em gái của mẹ anh. Thực ra mẹ anh là họ Triệu nhưng khi kết hôn với ba anh đã đổi thành họ Lưu "
Minh Khải ngồi bật dậy:"Đang đùa sao?"
"Nhìn tôi giống đang đùa?"- ánh mắt tàn khốc không ai có thể sắc bén hơn anh
"..."
Anh lại nghĩ đến cái chết của Y Lâm, Minh Khải hỏi:"Sau cái chết của Y Lâm, đừng nói với tôi là ba anh động lòng bỏ qua cho Băng Băng?"
"Đây chính là mấu chốt vấn đề đấy "
"Còn uẩn khúc gì sao?" - Cái trò vòng vo của Vương Hạo anh chơi không lại, anh không đủ kiên nhẫn như hắn (êy cái này nên nói ngược lại à ==")
"Cái chết của Y Lâm không ngăn cản ý định giết Băng Băng của ông ấy. Mà là ba tôi đã điều tra ra năm đó mẹ Băng Băng là hạ sinh một cặp song sinh, Băng Băng sau khi được Triệu Nguyệt Hạ cứu từ vụ tai nạn thì ở đây còn một người nữa hiện tại đang ở Canada. Nếu giết Băng Băng thì không thể tìm ra đứa bé đó, chỉ cần là song sinh thì nhất định có mối liên hệ và rất giống nhau cho nên Băng Băng còn sống đến bây giờ chỉ có thể nói là may mắn. Nếu như không lầm thì bí mật năm xưa khiến bà ta bỏ trốn thật sự là vì bà ta đi tìm đứa bé song sinh còn lại cho nên bà ta mới viết mẩu giấy đó chỉ hy vọng giữ lại mạng sống cho Băng Băng. Có lẽ bà ta là người biết cách hoá giải dấu ấn. Bấy lâu nay ba cho người tìm bà ta nhất định là muốn tìm ra đứa bé đó "
Thoáng đoán được điều gì đó Minh Khải lên tiếng:"Nói như anh thì đứa bé đó đang ở Canada bà ta chắc chắn đã tìm được đứa bé đó..."- chợt nhớ ra gì đó anh nói:" Lúc nảy trên đường đến đây tôi nhìn thấy trên màn hình quảng cáo lớn trên đường phố đều là tin con gái độc nhất của Vương Thị du học Canada. Tôi nghĩ nếu như là chuyện đi du học thì không có gì to tát phải đem lên truyền thông chứ "
Vương Hạo giật mình vì những lời Minh Khải nói, đến đây có lẽ anh đã hiểu. Cô đi canada không phải vì cô muốn...
Sao anh có thể nghĩ đơn giản mọi việc như vậy
"Thật ra chuyện Băng Băng đến Canada tôi cũng biết. Lần trước Vương Thiên Phong đến công ty tôi lấy những tài liệu đen của ba tôi mà uy hiếp nói tôi phải làm cho Băng Băng tự nguyện đi Canada. Còn nữa nhất định phải làm cô ấy hận anh. Tôi nghĩ cô ấy quyết định đi hẳn là hắn đã làm gì cho cô ấy hận anh rồi đấy " - anh chỉ nói vậy thôi nhưng thật sự cô đã hận mới quyết định ra đi như vậy
Hôm trước anh đến gặp Đồng Đồng kêu giao Băng Băng ra. Nhưng lúc đó Băng Băng không có ở đó. Có vẻ như cô ấy đã đi trước đó... Anh hiểu ra
Anh đập bàn một cái miệng anh bỗng nhiên phát ra một câu:"Là Đồng Đồng. Mẹ kiếp"
Nghĩ gì đó anh lại nói tiếp:"Ngay từ đầu ba tôi là muốn đưa Băng Băng đến Canada để tìm ra Triệu Nguyệt Hạ và đứa bé song sinh đó... Ba tôi thì không tiện nhúng tay vào nên chắc chắn anh tôi sẽ thay ba tôi làm việc đó. Chỉ cần tìm được bọn họ thì ba tôi sẽ lập tức cho người ra tay giết họ. Cho nên chỉ cần cô ấy hận tôi thì ba tôi sẽ lấy tôi làm mồi để cô ấy cắn câu "
Minh Khải nghe đến lạnh cả người, dù sao Băng Băng bây giờ cũng là em gái anh còn thêm người em song sinh đó nữa. Bọn họ đều là em gái anh và cả em gái của mẹ anh
"Lập tức chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay "-Lúc Minh Khải đang suy nghĩ không biết nên làm gì thì Vương Hạo đã gọi cho Lôi Thiên kêu hắn chuẩn bị máy bay tư nhân
Minh Khải hơi ngỡ ngàng, thật sự cần đến vậy hay sao chứ, gấp gáp làm gì
Tầng suất làm việc của Lôi Thiên quả thực rất nhanh chưa đến 5 phút sau đã đi vào phòng anh thông báo đã chuẩn bị máy bay xong
Vương Hạo đứng lên đi ra đến cửa thì Minh Khải vẫn ung dung ngồi trong phòng anh:"Không định đi sao?"
Minh Khải đứng lên đi đến:"Tất nhiên phải đi chứ, Băng Băng là em gái tôi. Tôi có thể không đi à?"
"Ý của tôi là anh không định đi ra khỏi đây sao " - hai tay sọc vào túi quần ung dung Vương Hạo hỏi
"..." - hết biết nói gì
Nghĩ lại lát sau Minh Khải lại mở miệng ngang nhiên:"Được rồi, gặp lại ở Canada " - nói xong hắn đi về phía ngược hướng anh tay vẫy chào tạm biệt thật rất ngầu a
Vương Hạo không quan tâm quay người đi, anh đi lên nơi cao nhất của toà nhà, tầng thượng của Vương thị, đến nơi anh tiến vào máy bay
Anh đi cũng chẳng mang theo hành lí, chỉ mang thân xác mà thôi...
Bên trong máy bay như cái nhà thu nhỏ vậy, không gian không thể diễn tả được. Quá tuyệt vời. Tông màu trang trí cũng như phòng anh vậy, một chút ấp áp pha một chút lạnh lẽo, thêm một màu lãng mạn, cộng một chút ngọt ngào.
Bên trong còn có một phòng được ngăn cách, cỏ vẻ là phòng ngủ, giường ngủ không quá rộng nhưng có thể nằm đủ cho hai người, cùng một vài vật dụng cần thiết. Bên ngoài là một dãy ghế tròn được xếp hình chữ U, nhìn qua góc bên trái là một quầy bar nhỏ. Bên cạnh đó nữa là một cái tủ giữ nhiệt độ cực lớn. Có 2 ngăn, ngăn trên là giữ đồ lạnh ngăn dưới là giữ đồ nóng, và nó được chạy bằng pin chứ không sử dụng điện, bên trong có đầy đủ đồ ăn thức uống chắc cỡ trong một tuần luôn ấy.
Vương Hạo mệt mỏi đi vào phòng ngủ nằm. Thật sự anh rất mệt mõi nhưng nghĩ đến cô anh lại lo lắng. Có phải như lời Minh Khải nói cô quyết định đến Canada là vì cô rất hận anh hay không?
- --