Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 37: Vương Thiên Phong : " Anh Đợi Em "




Lại là mùi thuốc khử trùng. Có vẻ như cô ghét thứ gì thì trời đều giúp cô gặp thứ đó thì phải. Bỗng dưng lại nghĩ đến một nhân vật, đó là Thuý Kiều trong "Kim Vân Kiều truyện". Nói đến nhan sắc hẳn là cô không bằng vì theo cô nhớ Thuý Kiều là một tuyệt sắc giai nhân, cũng chưa ai thấy vẻ đẹp đó, một vẻ đẹp chỉ có thể hình dung qua trí tưởng tượng. Nhưng cô tại sao lại nghĩ đến? Là vì những thứ Kiều đã trải qua làm cô ấn tượng. Có lẽ cô kiếp trước cũng làm nhiều điều xấu nén kiếp này phải trả hay sao?

Cái giấc mơ theo lối mòn tâm tư của cô cũng bị đánh thức. Bởi quá hư cấu đi.

Lúc nhỏ cô trừ lúc sinh ra hẳn là chưa vào bệnh viện thêm lần nào. Cớ sao từ lúc cô bước vào trường đại học của anh và quen biết những người đó cô lại vào bệnh viện nhiều như nhà cô vậy!

Đưa mắt nhìn xung quanh, khẳng định đây chính là bệnh viện. Mắt cô đang liếc xung quanh bỗng dừng lại ngay chiếc ghế sofa.

Người đang nằm trên đó là một người đàn ông. Cô ngồi dậy rời giường đi đến ghế sofa xem người đó là ai. Càng đến gần gương mặt càng hiện rõ, Vương Hạo sao?

Băng Băng đưa tay đến gần mặt anh. "Bập". Cánh tay cô bị anh chụp lấy. Cô hoảng hồn mấy giây

"Tỉnh rồi!" - anh không có vẻ là mới ngủ dậy

"Vương Thiên Phong!" - khuôn mặt có thể giống nhau hao hao nhưng giọng nói của anh em bọn họ thì khác nhau hoàn toàn

"Ừ " - anh ngồi dậy buông tay cô chỉnh trang lại bản thân

"Anh thế nào lại ở đây?" - Băng Băng tất nhiên không biết tại sao anh lại có mặt ở đây

Hay Vương Hạo bảo anh đến?

"Vậy em thế nào lại lăn từ cầu thang xuống?" - Vương Thiên Phong vặn ngược lại

Băng Băng tất nhiên nhớ cô tại sao lại ở đây:"Trượt chân " - cô trả lời cho qua

"Lí do muôn thuở! Không phải sau khi nghe được mọi chuyện của Vương Hạo cùng Đồng Đồng nói nên mới thành ra như vậy?"

Băng Băng liếc xéo:"Anh theo dõi em?"

"Vô tình đi ngang thì nhìn thấy em thôi! Tiện thể nghe luôn cả câu chuyện mà em đang nghe lén. Anh không phải người rảnh rỗi gì. Anh đến đây vì công việc "

"Lí nào lại trùng hợp như vậy?" - Băng Băng vẫn không thể tin được người đàn ông này. Dù là anh của cô đi chăng nữa

"Vạn vật trên đời đều có thể xảy ra " - anh thản nhiên

Câu này thật quen tai a. Lúc trước cô từng nói với Nhã Âu đây mà.

"Vậy anh cứu em cũng là vô tình đi ngang?"

"Không! Lúc xong công việc anh gọi điện tìm em đi ăn tối. Nhưng một người đàn ông lại bắt máy bảo em xảy ra chuyện. Sau đó thì như em thấy, em đang nằm ở đây!"

Giải thích như anh ta thật làm cô muốn cắn lưỡi

Vương Hạo biết hay không cô xảy ra chuyện? Biết cô đang ở đây? Hay anh ta có nói cho Vương Hạo

Như đọc được suy nghĩ:"Yên tâm. Vương Hạo vẫn chưa biết. Nếu muốn thì ngay lập tức anh có thể gọi cho nó "

Băng Băng lắc đầu:"Em không muốn "

Vương Thiên Phong cười khẩy:"Vậy nghĩ ngơi cho tốt đi, lát anh còn có chuyện muốn nói với em "

"Không cần nói.Em cũng suy nghĩ rồi. Như anh thấy thì em không còn lí do gì để ở lại. Canada, em sẽ đi " - cô như khẳng định

Lòng cô nhớ lại những lời nói đó lại thêm kiên quyết hơn

Vương Thiên Phong thở dài:"Em cứ nghĩ kĩ đi. Anh không có ý ép em. Bây giờ anh có cuộc họp quan trọng, tối nay anh quay lại. Nhớ đừng đi lung tung " - nói rồi anh bước ra ngoài

Đang yên giấc tiêng chuông điện thoại lại thức tỉnh cô. Cô đưa tay đi lung tung tìm điện thoại.

Vừa nghe máy bên kia đã phát ra giọng nói nhanh nhảu:"Này này giờ này còn ngủ nướng hay sao mà bắt máy lâu thế? Đi mua sắm cùng tớ nàooo!" - nói xog phía bên kia phấn khích

Băng Băng hơi tỉnh ngủ mở mắt. Giờ này là giờ nào? Vương Thiên Phong còn chưa quay lại chắc là còn đang buổi tối

"Giờ này cũng muộn rồi cậu còn đòi mua sắm? Để ngày mai được không bà cô. Sao lại phấn khích như vậy " - Băng Băng càu nhàu

Nhã Âu há mồm:" Muộn gì chứ? Mới 9 giờ sáng cơ mà. Tớ muốn cùng cậu mua sắm luôn tiện đi ăn trưa cùng thôi. Chẳng qua lâu rồi không gặp cậu, cũng không thấy cậu đến trường nên nhớ ấy. Cậu đừng nói nhiều nữa nhanh lên, đến chỗ cũ nhé. Lâu rồi không gặp để xem cậu có xinh hơn tớ chút nào không."- Nhã Âu nói xong cúp máy không chờ Băng Băng trả lời

Chuyện cô nằm bệnh viện Nhã Âu biết lại lo mất. Nhưng với cái chân tay bầm tím này nếu đi chẳng phải cũng bị phát hiện hay sao. Nhã Âu ranh ma như vậy sao cô giấu được đây. Hơn nữa chân cô cũng không đi nhanh được. Tay cô còn cử động hạn chế, cầm vật nhẹ còn không vững huống gì là đi mua sắm xách một đống đồ về chứ

Nhưng chuyện quan trọng hơn là Vương Thiên Phong tối qua không có quay lại. Hay quay lại nhưng cô không biết? Nhưng anh bảo có chuyện muốn nói. Không lẽ quay lại chỉ nhìn cô ngủ sao. Ôi dời ra ngoài hỏi y tá bác sĩ điều trị cho cô thì biết ngay anh hôm qua có quay lại không mà. Dù quay lại không cũng để ý làm gì hả Băng Băng. Quên đi. Anh ta chắc quên mất việc cô ở đây rồi ấy chứ

Băng Băng lục tìm trong căn phòng bộ đồ hôm trước cô mặc đến đây, nhưng tìm mãi chẳng có. Làm sao mà đi đây

Loay hoay lung tung cuối cùng chân cô vấp phải cạnh giường mà nhức nhói. Cô ngồi xuống xoa xoa cổ chân

Đúng lúc cửa phòng lại mở ra

"Lại đi lung tung không cẩn thận " - Vương Thiên Phong bước vào phòng thấy cô ngồi dứoi đất bên cạnh giường mà xoa chân liền lắc đầu ngán ngẩm

Băng Băng nghe tiếng quay lại:"thì sao?"

Vương Thiên Phong đặt những hộp thức ăn lên bàn:"Không có gì. Ăn sáng đi "

Anh cẩn thận mở từng hộp ra trưng đầy bàn

Băng Băng lại không quan tâm đến thức ăn lắm

"Quần áo của em ở đâu?" - cô đi thẳng vấn đề còn dang dở trước khi cô vấp vào cạnh giường

Anh nheo mắt:"Em tìm quần áo làm gì? Muốn đi đâu à?"

"Anh hỏi thừa thế. Tất nhiên hỏi thì phải có lí do rồi. Đưa đây nhanh nào " - cô chìa tay ra trước mặt anh

Vương Thiên Phong không nhìn đứng lên:"Ném vào thùng rác rồi "

Băng Băng ngơ ngác môi mấp máy:"Anh...nói cái gì!"

Anh nhìn cô hai tay xọc vào túi quần ánh mắt như muốn nói -Không nghe thì thôi!!!-

Nhưng cô bây giờ phải đi a. Cô không tiếc bộ đồ nhưng sao anh lại...tức chết Băng Băng cô rồi

Lấy điện thoại ra Vương Thiên Phong bấm một cái tên. Vài giây sau người bên kia đã bắt máy, không đợi người bên kia nói anh đã vội nói:"Lập tức chuẩn bọ cho tôi vài bộ đồ nữ size M đem đến bệnh viện SLO phòng vip 1 lầu 6 " - sau đó cúp máy ngang

Băng Băng nghe xong vội vàng nói lớn:"Em là size S. Size M là anh muốn em mang nguyên cái bao bố ra đường áaaa!"

Vương Thiên Phong nhíu mày:"Bây giờ em mặc size S em nghĩ em còn cử động được chắc?"

Thấy có lí cô liền im lặng. Nhưng anh ấy gọi cho ai? Sao lại chỉ nói ngắn gọn như vậy. Không cần nói style của cô không cần nói đầm hay áo quần gì sao? Hay anh ấy thường xuyên mua đồ cho tình nhân nên mới vậy. Anh ấy cũng là tổng tài của một chi nhánh Vương thị cơ mà. (Bà thả cái tưởng tượng cao siêu xuống đi. Nghĩ lung tung)

Như chuyển phát nhanh, lát sau thư kí của anh đã đem đến. Mà toàn đồ sexy khoe thân thôi, che chỉ được vòng một vòng ba là cùng. Sao cô dám mặc chứ. Hẳn là mua cho tình nhân quen đây mà, cô đâu có nghĩ saiii.

Vương Thiên Phong bỗng cáu gắt:"Sao lại mua những bộ đồ không bằng cái giẻ như vậy. Đi đổi cái khác nhanh " - thư kí quay qua nhìn Băng Băng ấm ức

Băng Băng thở dài, lại làm khó con người ta:"Để em tự đi mua là được!"

Vương Thiên Phong lại cáu hơn nhìn cô thư kí của mình:"Còn đứng đó nhìn cái gì, không định đi mua cái khác hay sao?" - thư kí gật đầu lia lịa chạy như bắn

Băng Băng nhìn anh lắc đầu:"Không ngờ anh lại như vậy " - cô cười. Lấy cái váy kín nhất trong những cái ở trên giường, nhưng vẫn hở trống một khoảng ở lưng. Thấy cũng không tệ cô cầm lấy đi vào phòng tắm không nói thêm tiếng nào.

Vương Thiên Phong tất nhiên chỉ có thể nhìn theo cô

Bước ra đến cửa Băng Băng đưa tay mở cửa phòng, Vương Thiên Phong lặng lẽ đi đến kéo cô trở lại tiện thể kéo cửa phòng đóng lại.

Băng Băng nhìn anh đợi anh lên tiếng, anh thì nhìn cô từ trên xuống dưới

Tóc cô đen dài có chút rối rất tinh nghịch, phần đuôi tóc cúp nhẹ vào nếp rất đẹp. Mái tóc này ra tiệm làm phải mất khoảng tiền lớn huống hồ đây tóc cô là tự nhiên mà đã như vậy. Thân hình cô không phải dạng vừa như anh nghĩ. Vòng 1 đầy đặn vòng 3 căng tròn vòng 2 con kiến thật làm những người đàn ông bên cạnh cô muốn đi tù.

Chiếc váy màu xám đen mặc trên người cô nhìn như hình mẫu vậy. Phần trên để lộ một chút da thịt trắng nõn, phần lưng thì một khoảng không nhìn vào là thấy liền tất da mịn màng của cô, phần dưới thì bó sát vòng 3, dưới váy còn xoè ra những khúc xếp li rất tươi mới. Nhìn cô bây giờ như những thiếu nữ mới lớn nổi loạn vậy.

Một điều là cô mang giày thể thao adidas màu trắng của cô nhìn rất năng động lại kết hợp với bộ váy quyến rũ như vậy có hơi sai sai. Nhưng như vậy lại tạo nên cái đẹp rất lạ

Tiếc là anh không kịp chuẩn bị cho cô thêm đôi giày cao gót

Chấm một lát Vương Thiên Phong lại lên tiếng:"Không tồi "

Băng Băng gỡ tay anh ra:"Cám ơn " - cô mở cửa ra lại

Anh lại đẩy mạnh đóng cửa sầm lại một tiếng kêu lớn

Băng Băng không giận, không hỏi lí do, không nổi cáu, chỉ nhẹ nhàng:"Em bây giờ cần ra ngoài "

Vương Thiên Phong không biết anh bị làm sao đành xoa dịu:"Anh đưa em đi "

"Không cần đâu. Anh lo công việc của anh đi. Có vẻ anh còn bận hơn em mà "

Như nghĩ đến gì đó Vương Thiên Phong khuôn mặt không cảm xúc:"Tối hôm qua anh không quay lại được là..."

"Được rồi! Quên đi, em cũng không phải người tính toán gì. Và lúc em ngủ cũng không thích bị làm phiền bởi tiếng động nào cả, cũng may tối qua anh không quay lại nếu không em cũng không được ngủ ngon như vậy!" -Băng Băng từ lúc sáng tới bây giờ đối với anh toàn cười đáp cho có thôi không để tâm

Băng Băng lần nảy đẩy mạnh cửa đi nhanh:" Em đi trước " - bỏ lại câu nói

"Chân và tay em vẫn chưa cử động mạnh được nhiều, cái gì nên tránh thì tránh, đi đứng cẩn thận một chút, chiều nay nhớ quay lại đây kiểm tra đấy "

Băng Băng quay lại:"Hôm nay có lẽ em sẽ quay lại trễ hoặc là... không quay lại nữa "

"Anh đợi em " - như khẳng định rất chắc chắn vậy.

Câu nói khiến người ta rất yên lòng a. Nhưng người ta hay nói "thà tin ma tin quỷ chứ đừng tin đàn ông".

Coi như trả anh vì tối hôm qua làm tôi đợi, cô sợ bệnh viện đến mức không thể ngủ, đến rạng sáng lúc cô gục hẳn mới ngủ được.

"Vương Thiên Phong ĐỒ ĐÁNG CHẾT như anh thật phiền quá đi!!! Tức chết được "

(Từ từ nào, phải chờ xem sau này anh ý có phiền không đã nhé)

Nghĩ xuôi nghĩ ngược cô lại tự hỏi. Kể từ khi quen biết anh, tại sao mỗi lần cô xảy ra chuyện, người đầu tiên cô luôn nhìn thấy lại là anh? Vương Thiên Phong

- --