Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 26: Bất Lực . Đã Quen Có Anh Ở Bên Cạnh




Bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong cô giờ đây khi gọi tiếng "anh trai" tất cả đều không thể dồn nén được nữa. Chỉ khi nhìn thấy anh cô mới được chính là cô.

Vương Hạo từ bên kia đường bước qua tiến lại gần chỗ Băng Băng, anh đưa tay cầm ô che mưa cho cô.

Băng Băng tỏ vẻ bình thường mở miệng:"Sao anh lại ở đây?" -cô bây giờ chỉ muốn ôm chầm lấy anh và khóc lớn, nói cho anh biết cô mệt mỏi, cô chỉ muốn như trước. Nhưng sao đây? Cô không làm được, anh bây giờ là của Băng Châu.

Những điều cô muốn cô chưa kịp thực hiện thì Vương Hạo đã kéo cô ôm chặt vào lòng, mặc kệ chiếc ô rơi lăn lốc, mặc kệ anh ướt thế kia, anh vẫn ôm cô. Cứ như sợ buông ra sẽ không bao giờ được ôm cô như vậy nữa.

Băng Băng rất thích nhưng còn anh sẽ bị cảm mất, cô vỗ nhẹ Vương Hạo:"Anh như vậy sẽ cảm mất! Này buông em ra trước đi người em đã ướt cả rồi. Về nhà rồi nói được không?"

Vương Hạo như không nghe cô nói gì lên tiếng quở trách:"Sao em lại ngốc như vậy? Ngay từ đầu đã biết tất cả tại sao em còn muốn cùng hắn kết hôn? Em là vì anh mới như vậy đúng không?"

Cô bây giờ chỉ biết im lặng. Bây giờ có giải thích gì cũng chỉ là lời biện minh thôi.

Thấy cô im lặng anh nói tiếp:"Chẳng phải em thắc mắc tại sao anh lại kết hôn cùng Băng Châu sao? Em bây giờ còn húng thú muốn biết nữa không?"

Băng Băng im lặng, sự im lặng của cô Vương Hạo coi như sự đồng ý của cô, anh không chần chừ:"Nếu như anh không kết hôn cùng Băng Châu anh sợ sẽ thấy em như bây giờ, thấy em bên cạnh người khác. Sợ em sẽ vì Vương thị mà làm tất cả cũng như anh vậy. Nhưng những điều anh sợ đã xảy ra rồi... Anh thật sự... Anh rất sợ"- anh bắt đầu nói lắm ba lắp bắp

Buông anh ra cô đưa tay lên bịt miệng anh lại không để anh nói tiếp. Đưa mắt nhìn anh cô nhẹ nhàng:"Được rồi! Đừng nói nữa " - cô cười chọc anh:"Anh không có niềm tin ở bản thân đến vậy sao?"

Vương Hạo cũng cười đáp cô:"Chỉ với em, anh mới cảm thấy bản thân mình không tự tin đến vậy." - anh cúi mặt xuống hơi ngại ngùng. Cũng đúng người như anh chưa bao giờ nói những lời này với các cô gái khác.

Lời nói sến kiểu này không phải dễ dàng mà nghe được anh nói, cô lại chọc anh:"Hôm nay là lần đầu tiên em thấy anh nói nhiều như vậy, còn bắt em đứng dưới mưa thế này đây. Nếu trong phim thì lãng mạn thật nhưng mà còn bây giờ em cảm thấy không lãng mạn chút nào, em lạnh. " - vừa nói vừa run cầm cập

Nảy giờ Vương Hạo anh hẳn cũng quên đang đứng dưới mưa. Nhớ ra được thì anh cũng ướt như chuột lột. Anh nắm tay cô, dẫn cô ra chỗ phía chiếc xe hơi đang đậu ở đó. Vừa đến đã thấy một người mặc áo đen cầm chiếc ô đi đến che mưa cho hai người.

Về đến nhà cơn mưa cũng thưa dần. Băng Băng tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm. Cô trên người mặc bộ quần áo ngủ hình trái dâu ngộ nghĩnh.

"Em tắm 30 phút!" - tiếng Vườn Hạo vang lên làm Băng Băng giật thốt, quay về phía phát âm ra giọng nói đó thì thấy anh đang đứng khoanh tay dựa vào góc tường gần phòng tắm

Cô nhíu chặt tâm mi:"Anh biến thái "

Vương Hạo cười:"Ồ! "

Bỏ qua cái điệu bộ của anh cô bực mình:"Muộn rồi anh còn qua đây làm gì?"- so với mấy cái lời sến sẩm anh ấy nói dưới mưa bây giờ cứ như là người khác, làm cô không mơ mộng những lời anh nói là thật nữa.

Tuy vậy anh vẫn thản nhiên:"Ngủ "

Cái gì? Cái bộ mặt trơ trẽn đó là gì chứ.

Cô trừng to mắt:"Lên cơn gì vậy? Về phòng của anh mà ngủ." - lời cô như muốn đuổi rất rõ ràng

"Muốn ngủ cùng em "

"Anh quên chúng ta là anh em hay sao? Hay cùng em muốn loạn luân một đêm?"

Anh bật cười:"Đầu em chứa cái gì vậy? Bởi vì không quên chúng ta là anh em nên mới có thể ngủ chung "

Nghe vậy cô cũng mừng trong bụng chẳng hiểu lí do gì, bỗng dưng một cảnh hiện lại trong đầu cô, cô điên cuồng hét lớn:"Đi tìm Băng Châu mà ngủ chung với cô ta, anh dơ bẩn " - nghĩ đến bọn họ đã hoan ái như thế nào cô thật không thể chịu đựng.

Vương Hạo nóng mặt. Anh dơ bẩn? Cô sao chưa hiểu rằng giữa anh và Băng Châu luôn trong sạch mà lại nói anh như vậy

"Em nhất định không muốn chung sống hoà bình với anh trong cái nhà này sao?" - anh chờ cô trả lời

"Trước mặt ba em sẽ nể mặt. Được rồi chứ?"

Thật sự anh không hiểu cô sao lại như vậy. Lúc nãy những lời dưới mưa cô là nói cho vui cho phù hợp không khí thôi hay sao

"Băng Băng. Những điều anh nói lúc nảy em nghe không hiểu?"

"Lúc nảy tôi cũng không có nói là yêu anh hay sẽ tha thứ cho anh... Bắt bẻ gì chứ?"- cô hất mặt lên đi về phía giường ngủ.

Vương Hạo đưa tay nắm lấy cổ tay Băng Băng lại nhưng tay vừa đưa lên giữa khoảng không thì tiếng điện thoại của anh bỗng dưng vang lên.

Anh hơi bực nhọc lấy điện thoại ra nghe, vừa nghe đã thấy đầu dây bên kia khóc lóc:"Vương Hạo, anh đến đây có được không?"

Anh không biết chuyện gì nhưng nghe cô khóc lóc như vầy chắc hẳn không phải chuyện nhỏ:"Băng Châu bình tĩnh, nói anh biết em đang ở đâu!"

..."Được anh đến ngay" - nói rồi anh cúp điện thoại.

Vừa ngước mặt định đi ra khỏi phìng thì Băng Băng kịp nhìn anh bằng ánh mắt mỉa mai mở miệng giễu cợt:" Sao? Lão bà gọi đến liền gấp rút muốn đi?"

"Em thôi cái giọng điệu đó đi, thật sự em thay đổi rồi, Băng Băng em không còn là em nữa. Em gái của anh không có cái điệu bộ chanh chua như em! " - Bỏ lại một câu anh bước nhanh ra phía cửa rồi đi mất.

Băng Băng như bị mốt nhát dao đâm thẳng vào tim, cô từ từ khuỵ xuống ngồi dưới thảm, cách tay vo thành nắm đấm liên tục đấm vào phía ngực trái của mình khóc to lên.

Trong căn nhà này, bây giờ không ai nghe được tiếng cô. Từ lúc cô trở về ở bệnh viện, bóng dáng ba cô cũng không thấy, quản gia cũng chẳng thấy. Ai cũng đi, ai cũng bỏ cô.

Cô vừa khóc vừa nói lớn trả lời câu nói vừa nãy của Vương Hạo:"Phải! Em đã thay đổi. Vì anh..."- cô ròng ròng thút thít rồi bật khóc càng lúc càng to, cô không biết làm sao:"Vương Hạo, em là vì anh mới thay đổi, em từ một đứa chỉ biết vui vẻ vì anh bây giờ cũng vì anh mà chỉ biết khóc. Em phải làm saooo, tại sao anh cứ luôn như vậy. Anh tặng em hũ đường ngọt lịm rồi lại lấy hũ muối chà sát vào tim em, rồi thì lại tặng em một hũ đường khác. Anh đến cuối cùng vẫn là thương hại em sao Vương Hạo. " - cô nấc nghẹn những lời còn lại không còn sức để nói ra.

Vì anh cô đã mạnh mẽ như thế nào? Cô vì lòng tự trọng đối với Băng Châu nên trước mặt cô ta cô chưa bao giờ tỏ ra là cần anh. Như vậy là sai sao? Hay cô đã chọn sai con đường rồi!

Em phải làm sao khi không có anh, so với câu em yêu anh, giờ đây em chỉ muốn nói:"Vương Hạo! Em đã quen có anh ở bên cạnh em rồi. " - cô rất mệt, thật là mệt.

Cô nằm xuống tấm thảm nhắm mắt cho dù muốn leo lên giường cũng không còn sức lực. Nằm như vậy cũng chẳng biết từ lúc nào cô lại ngủ thiếp đi.

Lúc này trong đầu cô chỉ có một khái niệm về anh -Chỉ Cần Anh Trở Về Em Sẽ Không Cãi Lời Anh, Chấp Nhận Tất Cả Để Cùng Anh Chung Sống Hoà Bình Bất Kể Là Trước Mặt Ai! Em Thật Sự Thà Là Để Bản Thân Đau Một Chút Cũng Không Muốn Mất Anh -