Đứng trước hội quán của C.E Băng Băng lấy điện thoại bấm số Nhã Âu, nhưng có vẻ bây giờ gọi thì không tiện cô đành nhắn tin
"Đến rồi! Nhưng không thể tung tăng đi vào như không có gì được. Cậu ra ngoài đón tớ!"
Một phút sau Nhã Âu trả lời:"Cậu gọi cho anh tớ vẫn tốt hơn... Hiểu ý tớ không?"
Băng Băng gà mờ hiểu 50/50, cô mặc kệ liều luôn chứ sao đây. Tìm trong danh bạ số hắn cô bấm nút gọi. Hắn không để cô chờ quá 3 tiếng chuông đã bắt máy.
"Chuyện gì?" - cái tật không bỏ, nói chuyện cứ lạnh lùng boy mới chịu.
Băng Băng cười như không đùa:"Anh này! Anh đang ở đâu thế?" - cái giọng điệu anh em nổi da gà thật làm Minh Khải thoáng giật mình, hắn cầm điện thoại nhìn kĩ xem có phải Băng Băng gọi hay không.
Xác định không phải nhầm số hắn hỏi như khó hiểu:"Này Băng Băng cô lại gọi nhầm số phải không?" - cô ngọt ngào với anh như này thì chỉ có nước nhầm số không thì cũng sắp làm gì anh rồi mới có cái giọng điệu nổi da gà đó
"Không không, tôi là đang hỏi anh ở đâu cơ mà, nào có nhầm ai. Nghĩ tôi thế đấy. Tôi là vợ sắp cưới của anh đấy nhé!" - cô nói giọng nhỏ nhẹ đến quát lên.
Minh Khải cười khẽ:"Được rồi, không đùa nữa. Cô hỏi làm gì?"
"Anh có nói khônggg? Hay đang ở bên bóng hồng nào không nói được chứ gì "
Cô nói như hờn dỗi, anh tất nhiên thích thú, nhưng đúng là bên anh có bóng hông à không bóng ĐỎ cơ đấy nhưng cô ta chả là gì để anh không nói, biết đâu Băng Băng đến đây sẽ là lối thoát cho anh cũng không chừng.
"Tôi đang ở hội quán C.E trên đường xyz... Sao có hứng thú đến đây cùng tôi không?"
"Có có, tất nhiên có. Tôi đang đói sắp chết đây hơn nữa còn đang ở gần đó. Tôi đến ngay đây!" - nói rồi cô cúp máy ngay không để anh hỏi nhiều.
Đứng bên ngoài đợi năm phút cô mới dám tò te bước vào trong. Tiện đường thấy bà cô nhân viên hỏi phòng VIP 3, theo hướng dẫn cô lên lầu trên cùng.
Không phải chứ? Hội quán này đúng là không tầm thường nha, có phòng nghĩ, phòng spa, phòng ăn bình thường còn cả 5 phòng VIP duy nhất cũng nằm tuốt trên cao này. Xem ra các nhân vật lớn đều hội tụ ở đây cũng không chừng. Hội quán này không phải ai muốn cũng vào được mà. Cái quy mô còn hơn cả tưỡng tượng.
Đứng trước cửa phòng VIP 3 Băng Băng cốc nhẹ cánh cửa, bên trong không ai trả lời hay bảo cô "vào đi" cả, ngỡ đi nhầm phòng cô áp tai sát cánh cửa nghe xem có ai bên trong không.
"Cạch" - tiếng cửa phòng mở ra Băng Băng theo đà ngã nhào xuống đất cái "phịch", té thì cô phải la "aaa" lên rồi.
Những người trong phòng khó hiểu nhìn cô gái dưới đất, hai anh em kia thì không ngạc nhiên lắm, còn bà Lưu thì bình thản như không, cô gái kia vừa mở cửa chỉ thắc mắc không biết ai đây thôi.
"Ngồi đó làm gì không biết đứng lên à? Cần ai đỡ đứng lên mới chịu đứng?" - Bà Lưu hơi mỉa mai nói với Băng Băng, lúc nảy Minh Khải nghe điện thoại bà cũng thừa biết là ai mới nói cái giọng điệu đó với con bà.
Một bàn tay nhỏ nhắn nhìn rất mềm mại đưa ra trước mặt Băng Băng ngỏ ý muốn giúp cô đứng lên, nhưng cô coi như không thấy gì giấu đi ấm ức Băng Băng đứng lên lễ phép:"Con chào mẹ!"
Bà Lưu cười nhếch môi liếc xéo cô:"Cô gọi tôi là mẹ? Ai cho cô cái quyền đó?"
Sốc, Băng Băng hơi sốc cũng không phải riêng cô, cả Nhã Âu, Minh Khải cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Kìm nén lại Băng Băng vẫn tiếp tục lễ phép trả lời:"Lúc trước lúc mẹ đến nhà con là mẹ bảo con gọi mẹ là... "
"Câm ngay đi! Loại như cô gọi tôi tiếng mẹ nghe rất kinh tỡm đấy " - Băng Băng chưa nói xong bà đã chặn họng
Có lẽ hơi bất ngờ:"Sao ạ? Rất kinh tỡm sao?" - cô hỏi lại
"Là nghe không hiểu hay tai có vấn đề đây?"
"Mẹ! Đủ rồi, để con đưa cô ấy về. " - Minh Khải đứng lên tiến về phía Băng Băng dẫn cô đi
Chưa đi được ba bước đã nghe tiếng bà Lưu quát lớn:"Đứng lại. Nó có chân đến nó có chân tự về, con bước ra khỏi đây một bước thì đừng nhìn mặt mẹ"
Nhã Âu cũng chịu hết nổi:"Là con bảo Băng Băng đến, con sẽ đưa Băng Băng về " - Nhã Âu đứng lên cũng đi đến chỗ Băng Băng
Nhã Âu nhìn anh trai cô:" Để em đưa cô ấy về, anh ở đây đi " - cô dẫn Băng Băng tiến ra phía cửa chỗ Chu Mịch đang đứng đó từ lúc mở cửa cho Băng Băng đến bây giờ
Cũng như Minh Khải vừa bước đi bà Lưu lại quát:"Nhã Âu con cũng đứng lại cho mẹ. Anh em các con định chọc tức mẹ mới vừa lòng saooo? "
"Mẹ, mẹ có thấy vô lí không? Băng Băng cùng anh hai sắp kết hôn, bây giờ mẹ còn hẹn cái cô Chu Mịch kia xem mắt cùng anh hai. Mẹ nói xem, mẹ như vậy là đúng hay sai? Mẹ ghét Băng Băng cái gì thì mẹ có thể nói với cô ấy, mẹ làm như vậy chẳng khác nào khiến cô ấy tổn thương, không những cô ấy tổn thương còn có con cả anh hai nữa. " - bực nhọc Nhã Âu nói
"Ngay từ lần đầu gặp mặt, nhìn mặt nó đã dị ứng rồi, cái mặt cũng giống cả cái tên cũng giống con hồ ly đó, chẳng lẽ là trùng hợp sao? Nói không chừng còn là mẹ cô ta"
Nghe tới đây Băng Băng hiểu rằng người giống cô không phải người thân song sinh của cô hay gì, nghe cách gọi hồ ly cũng có thể đoán được người đó cỡ tuổi của bà Lưu. Còn cái gì mẹ cô chứ
Minh Khải bất giâc giật mình khi mẹ nói như vậy làm hắn nhớ tới những điều Vương Hạo đã nói với hắn lúc trong bệnh viện, chẳng lẽ hồ ly mẹ nói là mẹ Băng Băng ngày xưa có dính líu tới ba hắn sao? Vậy khả năng Băng Băng là em gái anh... Anh điên mất, anh không thể nghĩ đến. Cho đến khi có bằng chứng xác thực anh không tin vào mấy cái suy đoán vớ vẩn này
"Bà im ngay. Bà nói dối! Mẹ tôi bỏ tôi đi lúc tôi vừa lên 3, hơn nữa hình chụp tôi với mẹ không hề giống nhau, bà nói dối, tất cả đều nói dối. " - Băng Băng bật khóc
"Nếu muốn tôi rời khỏi Minh Khải bà chỉ cần nói với tôi. Không cần bày đủ trò như vậy cũng không cần sỉ nhục mẹ tôi là hồ ly này hồ ly nọ! Bà như vậy chỉ khiến tôi hận bà "
Cô như dùng hết sức quát lên hét lớn lên.
Bà lưu cười khinh:" Tốt thôi. Cứ làm những gì cô muốn. Tốt nhất là nói được làm được hiểu không?"
Minh Khải không nhìn nổi nữa cầm tay Băng Băng kéo thẳng đi ra ngoài, bỏ mặc tất cả ở đó mặc kệ mẹ mình gọi anh.
Chu Mịch nhìn bóng hai người đó đi xa dần, bà Lưu thấy vậy liền an ủi:" Không sao đâu. Đợi nó trở về bác sẽ dạy dỗ nó giúp cháu "
"Dạ không cần đâu bác. Từ từ tụi cháu cũng tìm hiểu nhau thôi ạ"
"Trời ơi, bây giờ còn cô gái nào như cháu không chứ, vừa xinh lại vừa tốt. Thằng Khải nhà bác cưới được cháu là phúc ba đời "
Chu Mịch khoái chí cười duyên:"Vâng ạ, cám ơn bác "
Nhã Âu chưa chết mà nghe ngứa tai chết đi được:" Làm ơn thôi đi, diễn sâu quá rồi, nghe da gà nổi từng tảng như này này. Eo ôiiii kinh!" - cô làm bộ méo miệng chê
"Con lại muốn gì đây Nhã Âu?"
"Chẳng có gì, con thì hết hứng ăn uống rồi đấy. Con về trước, mẹ với cô ta ở đây diễn vở mẹ chồng con dâu đi nhé. Đằng nào có con dâu mới rồi mẹ cũng không đếm xỉa đến con cơ mà. Ở lại chướng mắt mẹ thôi "
"Con nói mẹ con vậy hả?"- mẹ cô trừng mắt
"Sự thật thôi. Con đi đây " - Nhã Âu nhìn cửa đâm thẳng đi thật là không muốn ở lại nhìn bản mặt y chang Băng Tử mà, hơn nữa diễn sâu hơn là khác.
"Chu Mịch này con đừng để bụng nhé. Trước sau con cũng về Lưu gia, cố chịu một chút " - bà vỗ vỗ Chu Mịch
"Vâng. Vì anh ấy cháu chịu được mà " - Chu Mịch nở nụ cười ma mị
Tại sao lại chịu đựng nhỉ? Chu Mịch là tiểu thư danh giá. Môn đăng hộ đối. Nhưng cô thích Minh Khải từ lâu. Lâu từ bao giờ? Từ lúc ở nước ngoài cô đã thích. Nhìn thấy anh cùng cô gái Đồng Đồng cô đã hết hy vọng nhưng cô biết Đồng Đồng và anh chỉ là bạn bè cô lại một lần nữa yêu anh.
Nghe tin anh sắp kết hôn cô vội vàng sắp xếp việc học để có thể trở về, điều duy nhất cô tiếc là không chịu tỏ tình với anh biết đâu luac đó anh lại đồng ý. Lúc còn học ở nước ngoài cô tiếp cận Đồng Đồng, nghe Đồng Đồng nói anh có vị hôn phu tên là Băng Châu, lúc về nước không hiểu sao lại trở thành Băng Băng mất rồi.
Nhưng càng muốn từ bỏ cô mới biết cô đã không còn đường khác chỉ có thể yêu anh như vậy.
Trở về nghe ba cô nói đi xem mặt cô đã khóc lên khóc xuống không muốn, khi nghe đến tên Minh Khải cô đã giật mình nghĩ là duyên số, một lần nữa trời đã giúp cô, cô nên trân trọng và biến anh thành của cô. Đây là cuộc chơi cuối cùng nếu cô thua, tất cả sẽ trở về số không.
Cuộc chơi này chỉ có thắng không được thua bằng mọi giá...
- --