Anh Trai ! Em Yêu Anh Được Không ?

Chương 2: Người Bạn Đầu Tiên




"Chị từng nói với em Vương Hạo có một người em gái tên Băng Băng chưa?" - một cô gái dịu dàng đỡ Khổng Tử đang ngồi ấm ức đứng lên nói nhỏ.

"Chị Băng Châu! " - Khổng Tử khe khẽ gọi tên chị mình, cô nhíu mày nói tiếp:"Nhưng cô ta họ Trần còn Vương Hạo là họ Vương. Sao có thể là anh em được?"

"Em không cần biết. Nhưng chị nhắc nhở em, nếu em không muốn Vương Hạo coi em là người dưng thì đừng đụng vào cô ta. Chỉ cần ai dám đụng vào cô ta thì Vương Hạo sẽ khiến người đó cả đời không thể hạnh phúc. Lần này coi như anh ấy nể mặt chị nên bỏ qua cho em. Hy vọng lần sau em sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như thế này " - giọng nói trầm đều đều rất dịu dàng nói với cô em gái đáng thương.

Khổng Tử gật đầu trong nước mắt nhưng trong lòng cô, cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế. Cô sẽ khiến cho chính Vương Hạo phải hối hận.

- --

Một không khí yên bình trên sân thượng của trường, một cô gái đang thả mình trong làn gió mát. Hôm nay cô đến sớm hơn thường ngày một tiếng. Sân trường lát đát chỉ có vài bóng người. Cô nghĩ có lẽ anh ấy còn yên giấc ngủ của mình ở nhà rồi. Cô muốn một mình, cô không dám đối mặt với anh. Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến cảm nhận của anh. Anh là người luôn chịu đựng tất cả, cô cảm thấy có lỗi.

"Này! Đi chỗ khác chơi đi" - từ đằng sau một người con trai bước đến, một người con trai chỉ có thể nói sắc đẹp ngang tầm Vương Hạo ấy chứ, Băng Băng quay lại nhìn người vừa lên tiếng, thấy cô không nói gì, anh nhìn cô nhếch mém cười nói tiếp:"Đừng nhìn tôi như thế, tôi không có hứng thú với cô đâu. "

"Tôi có nói tôi hứng thú với anh sao?." - Băng Băng lạnh lùng phớt lờ đi thẳng qua người anh bước xuống. Cô không hiểu tại sao anh lại nói cô như thế. Cái kiểu cứ như anh là thần thánh vậy.

Cô vừa bước đến cửa anh lên tiếng:"Này! Cô đứng lại." -Anh lớn tiếng vì cô dám phủ lời anh nói. Trước giờ chưa có ai dám nhìn anh mà lại tỏ ra kiểu thờ ơ như vậy.

Băng Băng dừng bước quay lại nhìn anh lạnh đến tận bắc cực:" Đừng có quát lên với tôi."

"Cô giả nai không biết tôi là ai sao? Haha...Thú vị đấy nhưng làm vậy cũng chẳng được tôi chú ý nhiều hơn đâu." - anh nhìn bảng tên "Trần Băng Băng" của cô cười đắc ý.

Nhưng anh khựng lại khi thấy chữ Băng Băng. Chẳng phải Vương Hạo cũng có người em gái tên Băng Băng sao. Người em gái mà anh yêu nhất, vì cô mà không ngại bất cứ điều gì, vì cô mà có thể trở nên ấm áp hơn. Nhưng chỉ khi nhắc đến cô Vương Hạo mới như vậy.

"Anh không cảm thấy anh nói nhiều sao?" - Cô hất mặt quay đi 180 độ không thèm nhìn lại.

Thấy cô quay đi anh vội hỏi lớn:" Vương Hạo là anh cô đúng chứ?"

Cô khựng người lại, không quay mặt nhìn anh nói:" Vương Hạo? Tôi không biết anh ta!" - cô bước đi thật nhanh, cô không muốn nói dối nhưng cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh, cũng không muốn người khác lấy chuyện anh em cô ra làm chủ đề bàn tán.

- Nhưng mà tại sao anh ta lại nhắc đến Vương Hạo? Anh ta và anh ấy không phải bạn bè chứ. Nhìn cái bản tính thích tự cao của anh ta chắc không phải đâu - cô nghĩ.

Hắc Phong đứng đó nhìn theo cô. Một cô gái nhìn thì lạnh lùng nhưng anh lại cảm thấy cô ấy rất ấm áp. Đôi mắt cô chứa đầy những tổn thương giấu kín sâu tận trong tim. Những bước chân nặng nề như sắp gục.

- --

"Vương Hạo! Nhớ không lầm thì em cậu tên là Băng Băng nhỉ?" - Hắc Phong vào lớp kéo ghế bàn bên cạnh ngồi trước mặt anh hỏi

"Ừ! Sao?" - không nhìn lên, giọng nói lạnh lùng đến rùn mình.

"Không! Chỉ là lúc nảy có gặp một con bé lớp dưới tên Trần Băng Băng."

"Ừ!" - Vương Hạo nhìn Hắc Long rồi ngồi thẳng dậy khoanh tay dựa lưng về phía sau ghế lắng nghe

"Nhưng mà chắc không phải đâu. Con bé đấy họ Trần. Nó cũng nói không biết biết mày. Chắc tao nhầm thôi!" - Hắc Phong đứng lên về chỗ ngồi ụp mặt xuống bàn. Anh lại nghĩ về cô gái đó, miệng khẽ cười, thoáng chút rung động. -cô ấy thật thú vị-

Gương mặt Vương Hạo bỗng chốc đột nhiên biến sắc. Ai nhìn anh bây giờ cũng có thể rùng mình tái mặt. Ánh mắt đó rất đáng sợ...

- --

Bước xuống lớp, các bạn học vào cũng gần hết rồi. Cô đi xuống chỗ ngồi đi ngang qua Khổng Tử, nhưng cô ta không nhìn cô. Hơi khó hiểu nhưng Băng Băng cũng không nghĩ gì. Ghế còn chưa ấm thì cả lớp nháo nhào lên như mới lựm được vàng vậy. Cô khó chịu ngẩn đầu lên liếc, ánh mắt cô dừng ở cánh cửa cô không biết anh ta đến đây làm gì.

"Ra đây chút đi!" - Vương Hạo lên tiếng, cả lớp im lặng tìm kiếm người con gái anh gọi. trong lớp chỉ có Khổng Tử quen biết anh còn tuyên bố anh là chồng tương lai của cô, đương nhiên ánh mắt dừng ở Khổng Tử rồi.

"Vâng!"- Khổng Tử đứng lên đi thẳng về phía anh tươi cười, cả lớp cũng chẳng lạ vì bản tính cô hai mặt mà, như mật ngọt trước mặt anh, như đống lửa sau lưng anh.

"Tôi không nói cô!" - Khổng Tử đứng hình trố mắt. Không hiểu có nghe nhầm không. Cả lớp rì rầm xì xào bàn tán tự hỏi -Trong lớp này ngoài Băng Tử ra thì còn có ai sao?-

Anh tiến thẳng về phía Băng Băng phớt ngang qua Khổng Tử, Băng Băng nhìn anh hy vọng anh không bước đến, nhưng anh đã đứng trước mặt cô rồi còn đâu.

Anh nắm tay kéo cô ra khỏi lớp, bất chấp những ánh mắt dồn về phía anh, những lời bàn tán. Và tất nhiên cả trường cũng đồn ầm lên bọn họ đang yêu nhau....

Còn Khổng Tử lại lợi dụng chuyện đó để trở thành người bị hại, những cô nàng 888 rêu rao Băng Băng quyết rũ và giật chồng tương lai của Khổng Tử khắp nơi. Tin xấu thì đồn ngàn dặm. Và Băng Băng cũng là cái tên không còn xa lạ với ngôi trường mới này chỉ sau một tuần cô nhập học.

Anh dẫn cô đến khu vườn sau trường học,một khung cảnh đẹp rung động lòng người, cô không biết ở trường lại có chỗ như thế này, gạt bỏ cái cảnh thơ mộng này qua một bên, cô giật mình phát hiện bàn tay tay anh vẫn đang nắm lấy bàn tay cô, hai tay đan vào nhau, một nhiệt độ ấm nóng làm tim cô thình thịch khẽ rung lên từng nhịp.

Từ lúc kéo cô từ lớp đến đây anh vẫn giữ chặt tay cô cứ như anh sợ buông tay cô sẽ chạy đi vậy,cô thích cảm giác này nhưng cô vẫn thoát ra khỏi suy nghĩ đó. Cô vôi rút tay lại buông anh ra đi đến dưới góc cây ngồi xuống. Cô im lặng ngồi đó đến khi anh lên tiếng bởi vì anh gọi cô ra, anh muốn nói chuyện với cô,thì cô cũng không mặt dày đến nỗi mở lời trước. Anh bước đến bên cô ngồi xuống, anh cũng không nói gì. Chỉ ngồi như thế rất lâu.

"Nếu gọi em ra chỉ để ngồi đây thì em về lớp đây." - Băng Băng hơi hắn giọng nói. Cô chỉ hận không thể bịch mồm mình lại bởi lần nào cũng lên tiếng trước vì bản tính không kiên nhẫn của mình.

"Em không quen biết anh sao?" - mắt nhìn xa xăm anh hỏi cô, chưa bao giờ hai người lại có khoảng cách xa như vậy.

Cô không hiểu anh nói gì...suy nghĩ đứt đoạn cô sựt nhớ lại đoạn đối thoại sáng nay ở trên sân thượng. Cô cười nhẹ, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu tại sao cậu ta lại hỏi Vương Hạo có phải là anh cô không? Hay là anh ta biết cô nhưng vẫn cố tình hỏi... Thôi mặc kệ! Cô chẳng quan tâm. Bây giờ cô rất vui vì ít nhất anh quan tâm đến lời nói của mình. Vì lời nói đó, anh đã đến lớp kéo cô ra tận đây chỉ hỏi để hỏi rõ thôi.

"Em có nói vậy sao?"- cô nín cười trêu anh. Cũng lâu rồi cô chưa được trêu anh, chắc là từ cái ngày bước vào trường này.

"Bỏ đi!" - đáp lại sự trêu chọc của cô là vẻ mặt lạnh lùng của anh, nói rồi anh nhìn cô hỏi:"Vậy em có coi anh là anh trai của em không?"

Cô ngẩn ngơ. Điều này làm cô phải suy nghĩ, cô không biết phải trả lời sao mới đúng? Nhưng nếu câu trả lời là "có" thì anh ấy sẽ luôn luôn bảo vệ cô như bảo vệ một người em gái của mình. Cô không muốn trả lời, cô không muốn nói nhưng nếu bây giờ cô bỏ đi chẳng phải câu trả lời dành cho anh quá rõ rồi sao. Rồi anh sẽ giữ khoảng cách đó chỉ dừng lại ở anh trai và em gái.

Bấy lâu nay cô lớn lên trong ngôi nhà đó cùng anh, cô luôn được anh yêu thương, chăm sóc, cô không muốn làm anh khó xử,nhưng cái cảm giác lạ này cứ chiến tranh tư tưởng với cô. Chỉ cần trả lời "có" thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, chúng ta lại như trước, sẽ cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau đi học và cùng nhau làm tất cả. Nếu là lúc trước có thể em sẽ vui vẻ và nói -anh là anh trai của em- thật to. Thế mà giờ đây không thể làm được điều đó. Cô nhìn anh, anh vẫn đang nhìn cô và chờ câu trả lời đó. Đối với cô bây giờ rối bời lắm, đầu óc điên loạn.

"Chúng ta chung dòng máu sao?"-Cô dửng dưng. Cô không thể nghĩ nhiều hơn.

"Băng Băng!" - anh vẫn đều đều..."Anh không..." -không đợi anh nói hết câu cô xen vào.

"Đừng gọi em như thế nữa!." - cô quay mặt đi, mắt đã rưng rưng nhưng cô kìm lại:"Em muốn một mình." - cô lạnh lùng lên tiếng.

Anh đứng lên quay người bước đi, từng bước chân bước đi càng xa. Không phải anh muốn bỏ mặc cô lại mà là khi cô nói "đừng gọi em như thế nữa" tức là cô rất buồn, rất tổn thương! Nhưng nếu như anh không quay đi anh sợ anh sẽ mềm lòng mà dang đôi tay ôm lấy em.

Lúc cô còn học tiểu học, có lần một bạn gái lấy mất cây kẹp tóc mà anh tặng cô và nói là của mình, bạn gái đó còn đi khắp nơi nói -Băng Băng là đồ ăn cắp- sau hôm đó Băng Băng về nhà với vết thương ở chân.

Anh lo lắng hỏi cô:" Tiểu Băng! Chân em làm sao thế!"

Cô chỉ bù lu bù loa và nói với anh:"Đừng gọi em như thế nữa, em không biết gì hết" -thế rồi cô chạy đi.

Thời gian sau đó anh mới biết hết mọi chuyện, còn vết thương của cô là lúc chạy theo bạn gái đó giành lại cây kẹp đã bị ngã. Cô không nói với anh vì cô sợ anh sẽ không vui.

Từ lâu anh cũng hiểu rằng - Đối với cô,những gì thuộc về anh đều là những thứ quan trọng nhất, những món đồ anh tặng cô cho dù là nhỏ nhặt nhất cô vẫn luôn trân trọng nó -

Anh chỉ rất giận cô vì cô nói rằng cô không quen biết anh. Chính anh cũng không hiểu tại sao. Mỗi lúc khóc anh dỗ, cô giận anh xin lỗi dù anh không làm gì sai nhưng chỉ cần anh xin lỗi cô sẽ vui, cô làm nũng với anh anh sẽ dẫn cô đi đến nơi cô muốn, cô ghét gì anh cũng sẽ ghét vì thứ cô ghét chắc chắn anh sẽ không ưa nổi.

Và còn rất nhiều điều cô muốn anh luôn đồng ý nhưng còn chuyện vượt xa hơn anh em thì anh không đủ sức cùng cô bước tiếp. Anh em chúng ta yêu nhau là chuyện không phải bất cứ ai cũng chấp nhận được, cô sợ đám đông, cô không thích ai bàn tán về bản thân và không cho phép bất cứ ai xúc phạm cô. Anh hiểu điều đó nên chính anh là người đã tạo ra khoảng cách này.

Sẽ đến lúc trái tim cô thuộc về người khác. Một người có thể dành cho cô hạnh phúc thật sự. Bất luận sau này thế nào anh vân luôn bảo vệ cô. Người em gái mà anh yêu nhất.

- --

"Này! Ra đây đi!" - Băng Băng lên tiếng. Cô gái lấp ló sau góc cây giật mình, cô ló đầu ra nhìn cười hì hì rồi rón rén bước tới.

"Xin lỗi! Lúc nảy ra đây hóng gió lỡ ngủ quên mất...nhưng tớ chỉ vừa thức dậy lúc anh Hạo quát cậu lên thôi...tớ thề là chưa nghe thấy gì đâu. Thật đấy!" - cô gái đó đưa hai ngón tay lên như đang thề

"Anh Hạo? Cậu quen biết Vương Hạo sao?" - Băng Băng hỏi

"Trong trường này có ai không biết đến anh ấy đâu. Nhưng mà biết cũng chỉ là người khác biết đến anh ấy thôi, còn anh ấy cũng chẳng quan tâm đến ai đâu "

"Thế sao cậu gọi tên anh ấy như kiểu rất thân thiết vậy?" - Băng Băng cười mỉm hỏi thật lòng cũng có chút bực tức vì cái từ anh Hạo quá dỗi thân thiết đó, đến cô còn chưa dám gọi như vậy.

"À! Chỉ là lễ phép thôi. Hầu như ai cũng gọi anh ấy như thế." - nói xong Nhã Âu lại hỏi tiếp:"Nhưng học sinh trường này ai cũng biết điều đó mà, sao có mỗi mình cậu lại có vẻ không biết gì thế? Lúc nảy tớ còn thấy hai người nói chuyện cơ mà."-Nhã Âu tò mò.

"Không có gì! Tiện miệng hỏi thôi."- cô hơi gượng người nói

"Quên mất. Hì hì. Tớ là Lưu Nhã Âu. Lúc nảy tớ nghe anh Hạo gọi cậu là Băng Băng, đó là tên cậu đúng không?." - cô ngồi xuống cạnh Băng Băng

"Ừ" - cô lạnh lùng

"Cậu cũng sướng thật. Được nói chuyện với cả anh Hạo cơ đấy." - Nhã Âu tủi thân thở dài

"Lạ lắm sao?" - cô hơi ngạc nhiên

"Ừ đúng rồi! Ngoại trừ hai chị em họ Lâm ra hầu như anh chả quan tâm đến cô gái nào."

"Chị em họ Lâm? Cậu muốn nói đến Lâm Băng Tử à."

"Phải! Cô ta còn có người chị tên là Lâm Băng Châu là cái người hay đi bên cạnh anh Hạo đấy, hai người họ là tri kỉ lâu năm rồi. Bởi vì chị Băng Châu rất thân với anh Hạo nên Băng Tử cũng vì thế mà chả sợ ai. Nghe nói Băng Tử sau này sẽ là vợ tương lai của anh ấy nữa. Haizzzz cô ta xinh thì có xinh đấy nhưng mà bản tính cô ta chẳng ai chấp nhận được đâu, nếu đổi lại là Băng Châu thì may ra còn được chấp nhận ấy."

Cô không biết có phải nghe nhầm không -vợ tương lai sao?-...Cô cũng như hiểu được chút ít rồi. Nếu như hôm nay cô không gặp Nhã Âu thì chắc cô cũng ảo tưởng tình cảm của mình nữa rồi. -Có một người bạn cái gì cũng biết như Nhã Âu không xấu như mình nghĩ nhỉ... -cô nghĩ.

"Cậu có muốn làm người bạn đầu tiên của tớ không?"

Nhã Âu hơi sững:"Đầu tiên sao?" - hơi ngạc nhiên nhưng cô cũng vui vẻ gật đầu:"Nếu cậu không chê tớ lắm mồm thì bắt tay bắt chân luôn. Haha. " - Nhã Âu cười lớn.

Băng Băng cũng bị tiếng cười đó kéo cô cười theo:"Hôm nay cám ơn cậu! Tớ đi trước đây." - Băng Băng nở nụ cười rạng rỡ với Nhã Âu rồi bước đi. Cô không tin ai cả, nhưng nhìn vào mắt Nhã Âu cô thấy điều gì đó rất chân thật. Hơn nữa ở bên Nhã Âu cô cảm thấy thoải mái, và rất vui vẻ. Theo thời gian hi vọng chúng ta vẫn là bạn.

Đi lòng vòng một lúc cô mới phát hiện mình đã bỏ lỡ vài tiết học rồi, cô chẳng biết phải giải thích như thế nào nếu bây giờ quay lại lớp. Nhưng chỉ ngày hôm nay thôi cô muốn được một mình. Cô thả hồn theo gió, cô tự hỏi -Vương Hạo! Từ bao giờ giữa chúng ta lại có nhiều bí mật đến thế?-. Nếu như anh muốn như trước đây thì đối với bản thân cô cũng không khó, nhưng cô không thể ngăn trái tim của mình đập bất chấp nhịp điệu mỗi khi đến gần anh được. Vậy bắt đầu từ hôm nay em sẽ cố gắng coi anh là người anh trai được không? Một người anh luôn luôn yêu thương em gái như lúc trước. Chỉ cần điều đó làm anh vui hơn, em sẽ chấp nhận.

- --

* Viết đến chương 2 rồi nên mình cũng mong các bạn đọc có thể chia sẽ những cảm xúc của các bạn đối với tác phẩm của mình. Các bạn cảm thấy mình tốt chỗ nào chưa tốt chỗ nào các bạn cứ cho mình nhận xét. Mình sẽ tiếp nhận tất cả những nhận xét để có thể hoàn thiện hơn hơn và mang đến một tác phẩm trọn vẹn nhất cho các bạn đọc. Cám ơn tất cả các bạn đã ủng hộ mình phẩm này!