Một năm trước đây lúc Chu Thiên Kỳ nhìn thấy Chu Duệ lúc đó hắn mới chỉ là một đứa trẻ thấp hơn cậu một cái đầu, đến naymới mười lăm tuổi mà hắn lại đột nhiên trở nên cao lớn mạnh mẽ, hiện tại hắn cùng với Chu Thiên Hạo đã cao gần bằng nhau, cao một mét bảy, Chu Thiên Hạo thì cao hơn một chút.
Trước đây Chu Duệ căn bản cũng không quan tâm hai người Chu Thiên Hạo và Chu Thiên Kỳ, bọn họ đến nhà hắn chơi hắn luôn lạnh lùng chơi một mình. Sẽ làm ổ ở trong phòng một mình chơi PSP yêu quý, đến tận giờ ăn mới từ trong phòng đi ra, không nhìn đến sự tồn tại của mọi người xung quanh tự mình ăn uống xong lại biến mất dạng. Ở trong lòng hủ nam Chu Thiên Kỳ, đứa em họ này chính là lạnh lùng ngạo kiều thụ, theo cái nhìn đại chúng chính là ích kỷ, tùy hứng, khó ở chung.
Không có biện pháp, Chu Duệ từ lúc còn trong bụng mẹ, ba liền chạy theo người phụ nữ khác, mất đi tình thương của ba lại có mẹ nương chiều, tính cách khó có thể không trở nên khác thường, so sánh với hoàn cảnh, phát triển được như vậy đã là quá tốt rồi. Dù sao Chu Duệ cũng biết học hành cẩn thận, thành tích cũng rất tốt, điều này cũng có thể để cậu ta bước vào trong lòng mọi người với hình tượng cậu bé thông minh ngoan ngoãn rồi.
Ngược lại,điều khiến Chu Thiên Kỳ không hiểu chính là, em họ vẫn luôn thích một mình lại chủ động đưa ra yêu cầu muốn đến nhà mình chơi, đồng thời lại định ở lại đến năm mới mới về, chẳng lẽ em họ dậy thì khiến tính cách cũng thay đổi theo?
Mặc kệ nói thế nào, đã quen với thái độ lạnh lùng của Chu Duệ, Chu Thiên Kỳ vô pháp thích ứng em họ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, nhu thuận, dính người….tại sao lại là dính cậu!!!!
Chỉ cần lúc Chu Thiên Hạo không ở cạnh, Chu Duệ luôn tìm cách tựa sát Chu Thiên Kỳ. Ví dụ như lúc xem tivi Chu Duệ đều gắng sức dựa sát vào Chu Thiên Kỳ, có đôi khi sẽ đem một tay khoác lên vai của Chu Thiên Kỳ, trên vai thì cũng được thôi, quá đáng hơn hắn dùng tay dần dần trượt đến bên hông, trên đùi của Chu Thiên Kỳ, hoặc là cả người hắn đều dựa vào người Chu Thiên Kỳ.
Đây không phải là một loại bệnh sao! Chủ và khách cũng không phải con gái – hủ nam không nhất định là đồng tính… Chu Thiên Kỳ tự cho mình là một người đàn ông đích thực, tuy rằng từng xem qua vô số tiểu thuyết đam mỹ, có thể nói xem rất nhiều thứ, thế nhưng cậu chính là dù ở trong bùn mà không bị nhuộm, chạm phải thanh niên cũng không mê, cậu vẫn là thích con gái mà! ( tóm lại là em nó nói mình là hủ nam chứ không phải gay ấy mà.)
Chu Thiên Kỳ cũng không phải là người hiền lành, thích xem Anime mê ma thú, thích đọc đam mỹ hay, cũng không phải loại nhu nhược, học giỏi lớn lên lại cao, bề ngoài thừa hưởng vẻ anh tuấn từ ba, nếu so sánh một chút cùng với những người cùng tuổi cũng không có gì khác biệt. Trải qua vô số Anime, đam mỹ soi sáng, Chu Thiên Kỳ không giống với em trai cứng ngắc mà thuộc về kiểu ngoài mềm trong cứng, bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng dễ thân, bên trong nội tâm lại có chút tính toán nhỏ nhặt, cũng biết hưởng thụ, cũng không phải món hàng dễ trêu.
Nếu không xem thân phận hiện tại của em họ là khách, cậu đã sớm đạp hắn đi. Cậu nhịn, nhịn, nhịn. Ngẫm lại còn có hơn mười ngày nữa em họ sẽ phải đi, nhịn một chút là có thể vượt qua, em họ thật khó mới khôi phục mong muốn bình thường, cùng người khác tiếp xúc, nếu cậu cứ như vậy đạp hắn ra có khi nào sẽ trở thành bóng ma thì sao? Như vậy cô còn không giết cậu! Bị vây bởi quan hệ này thành ra lo lắng, Chu Thiên Kỳ quyết định nhịn, tuy rằng trong lòng bất mãn đã lên đến cực điểm.
Buổi trưa cùng em trai ầm ĩ một trận, thực sự bọn họ cãi nhau cũng đã tập thành thói quen, một lát nữa Tiểu Hạo trở về, bọn họ lại như chưa từng có việc gì. Vì Vậy Thiên Kỳ cũng không quá lo lắng, Chu Duệ ở trong phòng sách chơi không có đến quấy rầy cậu.
Chu Thiên Kỳ chơi điện thoại di động, chơi một lúc liền lăn ra ngủ, thật chán mà.
Đến lúc ăn cơm tối, điện thoại vang lên.
“Alo, có chuyện gì vậy mẹ?” Chu Thiên Kỳ lười biếng nhận điện thoại.
“Tối nay mẹ có tiệc xã giao không trở về nhà nấu cơm được, Tiểu Kỳ con ra ngoài đi siêu thị mua ít đồ về làm đi.” Giọng mẹ sang sảng lấy điện thoại ra, còn có tiếng vang giày cao gót đi trên nền gạch. Chắc là vẫn còn ở phòng làm việc đi Chu Thiên Kỳ nghĩ vậy.
“Vâng, con biết.” Chu Thiên Kỳ đáp ứng đột nhiên nhớ ra cái gì đó. “ Được rồi mẹ, trên người con không có tiền! Mua thức ăn kiểu gì đây?”
“Vậy, một chút nữa con qua phòng làm việc của mẹ, mẹ đưa con tiền.”
“Được ạ”. Chu Thiên Kỳ không còn cách nào khác là từ trên giường đứng lên, mặc áo khoác, quấn khăn quanh cổ, chuẩn bị đầy đủ để đối phó với gió rét mùa đông ngoài trời.
Buổi chiều đông muộn vẫn luôn âm trầm, hiện tại đã gần đến 5 giờ.
Chu Thiên Kỳ chậm rãi di chuyển trên đường, hàn khí luồn vào trong tai, thổi đến đỏ hồng cả mũi.
Đột nhiên trong mắt thấy một bóng dáng xẹt qua, bộ quần áo quen thuộc kia chính là Tiểu Hạo!
Thế nhưng hắn đi cùng một cô gái nhỏ, cô gái kia thoạt nhìn rất gia giáo, hơn nữa còn rất đẹp. Chu Thiên Hạo một đường đi thẳng, cô gái kia khoác cánh tay của Chu Thiên Hạo miễn cưỡng theo bước chân của hắn. Ai, Chu Thiên Kỳ thở dài một hơi cô gái tốt như vậy tại sao lại bị chính đứa em trai kia của mình mê hoặc chứ?
Thẳng đến khi Chu Thiên Hạo cùng bạn gái đi qua đầu đường, không thấy bóng dáng của bọn họ nữa Chu Thiên Kỳ mới xoay người đi đến công ty của mẹ.
Lấy tiền xong Chu Thiên Kỳ rất nhanh đến siêu thị mua thật nhiều đồ ăn ngon về nhà.
“Anh Tiểu Kỳ anh mua đồ ăn gì vậy?” Chu Duệ nghe thấy tiếng mở cửa liền từ bên trong vọt ra.
“Tối nay ăn thịt viên sốt nấm, mua nửa con vịt quay, xào một ít khoai tây với ớt xanh.” Chu Thiên Kỳ một bên đổi giày một bên đưa túi đồ ăn cho Chu Duệ.
“Oa ~~~ anh Tiểu Kỳ thật lợi hại~” Chu Duệ lon ton chạy vào bếp cất đồ, xong lại lon ton như cún nhỏ chạy đến coi chừng Chu Thiên Kỳ.
“Anh Tiểu Kỳ chắc là rất lạnh đi, Chu Duệ giúp anh thổi một chút.” Chu Duệ lập tức dùng tay bao lấy hai tay của Chu Thiên Kỳ, đưa miệng tới gần phồng má mà thổi khí.
“Quên đi, em trực tiếp che giúp anh đi…” Nhìn đến vành tai mình đã lạnh đến đỏ ửng, Chu Duệ lại giống như đứa trẻ hướng đến mình tìm niềm vui, Chu Thiên Kỳ thực không chịu được loại tình huống này, thế nhưng tay của Chu Duệ rất ấm áp liền cứ để như vậy.
“Được rồi.” Chu Duệ đàng hoàng đem tay của mình bao quanh người Chu Thiên Kỳ, vẫn còn hở một chút Chu Duệ liền đem tay của Chu Thiên Kỳ nhét vào trong quần áo.
Quả nhiên thật ấm áp mà ~ Chu Thiên Kỳ vô sỉ hưởng thụ nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của em họ, nhiệt độ của tay rất nhanh trở lại bình thường.
Chu Thiên Kỳ nhìn đồng hồ đã sắp đến 6 giờ rưỡi, nên nấu cơm tối rồi. Như vậy liền rút ra khỏi lòng bàn tay Chu Duệ.
“Két két” – tiếng mở cửa vang lên.
Chu Thiên Kỳ cùng Chu Duệ ngẩng đầu nhìn lên liền thấy ánh mắt của Chu Thiên Hạo đang nhìn về phía bọn họ, hai con mắt cùng bốn con mắt nhìn nhau.
“Ngạch…anh đi làm cơm.” Chu Thiên Kỳ rút lại tay từ trên người Chu Duệ, vỗ vỗ quần áo trên người mình, biểu thị chính là quang minh chính đại tuyệt đối không có tật giật mình. Hư, em gái ngươi, chủ và khách không có làm gì sai!