Lúc Cố Duẫn nghe thấy có người đến gây sự với Trịnh Tây Tây thì anh đang dọn sách vở ở phòng đa phương tiện ở tầng một.
Sau khi nghe thấy vậy thì anh còn không thèm đi cửa chính mà nhảy luôn ra ngoài bằng đường cửa sổ.
Lúc anh đến, thấy Trịnh Tây Tây đứng đối diện ở bên kia, đứng trong đám đông, vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi và Cố Duẫn không có quan hệ gì cả, tôi không quen biết anh ấy.”
Bước chân của Cố Duẫn khựng lại.
Cô gái ở phía đối diện nghe thế thì bắt đầu hung ác đe dọa: “Tốt nhất là không có quan hệ gì, nếu như để cho tôi biết…”
Cố Duẫn tách đám đông đi sang: “Để cho cô biết thì sao?”
Anh chậm rì rì nở nụ cười: “Trương đại tiểu thư, ở nhà ra vẻ ta đây còn chưa đủ, còn kéo đến trong trường học đúng không? Có phải là cô muốn cho tất cả mọi người đến chứng kiến cách dạy con của nhà họ Trương các cô không hả?!”
Trương Tĩnh vốn đang tức giận, vừa quay đầu lại đã thấy ngay Cố Duẫn, lập tức đỏ mặt: “Em không phải…”
“Không phải cái gì? Không phải không có giáo dưỡng cho nên đến đây bắt nạt một nữ sinh lớp mười không quen không biết gì à?” Cố Duẫn nói. “Trước tiên chưa nói đến chuyện tôi có quen biết cô ấy hay không, cho dù là quen thì thế nào, cô cho rằng cô là ai thế? Tôi còn cần cô sắp xếp giúp tôi à?”
Cố Duẫn vốn đang tức giận nên nói chuyện chẳng hề khách sáo. Từ trước đến nay anh luôn là một người có khí thế mạnh mẽ, lúc nói chuyện cũng sẽ không thu liễm lại, cho dù lời nói không quá sắc bén nhưng từng tầng khí thế đè xuống, cả Trương Tĩnh cũng phải khóc.
Cố Duẫn nói: “Tôi không biết là ai đồn, nhưng… Từ nay về sau ai dám lấy cái cớ này để mà đi bắt nạt người khác thì tôi sẽ đánh kẻ đó, mặc kệ kẻ đó là nam hay là nữ, hiểu không?”
“Hiểu, hiểu rồi.” Trương Tĩnh khóc nức nở nói.
Cố Duẫn lại nhìn quanh một vòng, đám người vốn vây lại xem náo nhiệt lùi về sau, chẳng mấy chốc đã tản đi.
Rốt cuộc thì cũng không có ai muốn chọc phải Cố Duẫn, cho dù trong lòng có suy đoán về mối quan hệ giữa Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây như thế nào đi chăng nữa thì có Trương Tĩnh làm chim đầu đàn, ít nhất sẽ không có ai dám đến gây sự với Trịnh Tây Tây.
Lúc đi, Cố Duẫn chỉ thờ ơ liếc nhìn Trịnh Tây Tây một cái, giống như hai người là người xa lạ vậy, sau đó thì đi mất.
Trịnh Tây Tây biết lời là do cô nói ra nhưng Cố Duẫn cũng đã nghe thấy rồi, từ nay về sau hai người vạch rõ giới hạn với nhau, đây mới là sự lựa chọn chính xác.
Thế nhưng vẫn còn một nơi nào đó cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu, giống như có một bộ phận của cơ thể biến mất theo quyết định này vậy.
Sau đó, mọi thứ lần nữa khôi phục sự bình tĩnh vốn có.
Chẳng bao giờ có ai sẽ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô vào lúc cuối tuần, giật bút của cô hoặc là xoa rối bù mái tóc cô.
Cũng sẽ không còn ai quấy rầy cô lúc cô đọc sách, hỏi cô muốn ăn kẹo vị gì, thích bánh ngọt hay là trà sữa, hay là thích cả hai.
Nhưng thời gian rồi sẽ phải trôi qua, rồi cô cũng sẽ quen thôi.
Giống như lúc ban đầu cô quen với việc anh đột nhiên xuất hiện vậy.
Trần Minh Viễn cùng ngồi với Cố Duẫn trên tường rào của trường học, nhìn khu dạy học của khối mười, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ lời đồn là sự thật, cậu thật sự lén bọn tớ ra ngoài trộm người à?”
Cậu ta nghiêng đầu, phát hiện Cố Duẫn không để ý đến mình.
Ngày thường lúc nghe thấy những lời này thì Cố Duẫn đã sớm phản bác lại hoặc là đập cho cậu ta một trận nằm bò ra rồi. Vì thế Trần Minh Viễn nghiêm túc hỏi: “Cậu định làm thế nào đây?”
“Cậu, gọi giúp tớ năm cốc trà sữa đưa đến lớp 10A5, của tiệm Điệp Vị Hiên, vị truyền thống.”
“Ờ, sau đó thì sao?” Trần Minh Viễn hỏi.
Cố Duẫn nhảy xuống tường rào: “Đi về.”
Lúc Trịnh Tây Tây nghe thấy bên ngoài có người gọi mình thì còn cảm thấy vô cùng kỳ quái, đi ra thì thấy là nhân viên giao hàng, bảo cô ký nhận năm cốc trà sữa.
Trường Văn Anh không cho phép đưa thức ăn ở bên ngoài vào, cô theo bản năng nhìn về phía hành lang, trên hành lang ngoại trừ nhân viên giao hàng thì không có ai cả.
Một học kỳ trôi qua rất nhanh.
Sau Tết Âm Lịch, tất cả các học sinh lớp mười hai bước vào học kỳ cuối cùng trên con đường cấp ba của bọn họ.
Trong lễ khai giảng đầu tiên của học kỳ, Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn là học sinh đại biểu cho khối mười và khối mười hai lên sân khấu đọc diễn văn.
Lúc đứng dưới đợi lên sân khấu, ba học sinh đại biểu đứng xếp hàng theo thứ tự từ lớp mười đến lớp mười hai.
Học sinh đại biểu của lớp mười một là một nam sinh cắt tóc húi cua, cậu ta đứng ở giữa hai người, không biết có phải là bị lời đồn ảnh hưởng hay không mà chẳng hiểu sao lại có một loại cảm giác mình không chỉ vừa sáng mà vừa dư thừa.
Trịnh Tây Tây là người đầu tiên bước lên, cô đã học thuộc toàn bộ bản thảo diễn văn, sau khi đọc diễn văn của mình xong thì xuống khỏi sân khấu.
Sau đó đến lượt cái cậu bạn học lớp mười một này lên sân khấu.
Sau khi cậu ta bước lên, cái nơi vốn có ba người đứng chỉ còn lại Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn.
Trịnh Tây Tây không dám nhìn về phía Cố Duẫn, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh đang đứng đó là trong lòng lại đột nhiên cảm thấy hồi hộp mà chẳng rõ tại sao.
Ánh mắt của cô cứ cứng đờ mà nhìn bục diễn thuyết, cả quá trình cũng không nhúc nhích cổ cái nào. Sau đó thì Cố Duẫn lên sân khấu.
Tâm trạng căng thẳng của Trịnh Tây Tây cuối cùng mới có cơ hội dịu đi.
Lúc đi, cậu bạn lớp mười một kia là người đi nhanh nhất, Trịnh Tây Tây cảm thấy túi áo của mình đột nhiên chùng xuống, khi nghiêng đầu nhìn sang thì Cố Duẫn đã đi ngang qua cô.
Cô vói tay vào túi, bên trong là một chiếc hộp nhỏ.
Trái tim Trịnh Tây Tây đột nhiên không thể khống chế được mà đập nhanh hơn, cô gần như chạy thẳng một đường về chỗ lớp mình, giống như làm thế mới có thể phát tiết được một chút cảm xúc trong lòng mình ra.
Mãi cho đến khi về lớp, Trịnh Tây Tây mới lấy chiếc hộp đó ra, bên trong là đủ các loại kẹo với những hương vị khác nhau, ở dưới nắp hộp là dòng chữ viết tay “Năm mới vui vẻ”.
Cô nhìn chiếc hộp trong tay, cắn môi dưới, sau đó… Lén cong khóe môi một chút.
Có một đoạn thời gian trong khoảng giữa học kỳ, giữa các nữ sinh đột nhiên bắt đầu lưu hành xếp sao may mắn và một nghìn con hạc giấy.
Mọi người viết điều ước của mình ra giấy, sau đó xếp thành ngôi sao may mắn hoặc là hạc giấy, sau đó ném vào hộp.
Bởi vì học sinh cấp ba phải làm bài kiểm tra rất thường xuyên nên những điều ước mà mọi người viết cơ bản đều là thi cử thuận lợi, được thần thi cử phù hộ…
Lúc Tuyên Miểu phát hiện Trịnh Tây Tây cũng gấp giấy thì còn cảm thấy ngạc nhiên một chút: “Không phải chứ, cậu đã là hạng nhất toàn khối rồi, cậu còn muốn thần thi cử phù hộ cậu thế nào nữa đây?”
Trịnh Tây Tây không đáp, tiếp tục gấp.
Tuyên Miểu nói: “Để tớ xem thử cậu viết cái gì.”
Trịnh Tây Tây lập tức bảo vệ hộc bàn của mình: “Cậu tránh ra coi, nếu đọc thì không còn linh nghiệm nữa, tớ cũng đâu có đọc của cậu chứ.”
“Thôi được rồi.” Tuyên Miểu chỉ có thể từ bỏ.
Trịnh Tây Tây lại lấy ra một tờ khác, tiếp tục gấp.
Những ngôi sao may mắn lẳng lặng nằm trong hộp, chỉ thấy trên đó đều viết: Chúc Cố Duẫn vạn sự như ý, tiền đồ như gấm.
Sau khi Trịnh Tây Tây gấp xong một hộp sao may mắn thì lớp mười hai cũng nghênh đón kỳ thi đại học.
Sau đó, bọn họ tốt nghiệp cấp ba.
Bên lớp mười hai chiêng trống vang trời, Trịnh Tây Tây nghe nói Cố Duẫn lấy được rất nhiều offer của các trường nổi tiếng ở bên nước ngoài, cũng nghe nói anh đã không đến trường từ sớm, cô cũng chưa từng gặp anh thêm lần nào.
Chẳng mấy chốc, tất cả các học sinh lớp mười hai rời khỏi trường, khu dạy học của lớp mười hai lập tức trở nên trống rỗng.
Thứ Bảy ngày hôm đó, lúc Trịnh Tây Tây đi ngang qua khu dạy học của lớp mười hai thì không nhịn được mà bước vào.
Cô chưa từng đến tòa nhà của lớp mười hai bao giờ, chỉ nhớ rằng Cố Duẫn từng nói với cô, lớp học của anh là căn phòng cuối cùng của tầng hai.
Bàn ghế trong phòng được xếp ngay ngắn chỉnh tề, bảng đen cũng đã được lau khô, đã không còn bất kỳ dấu vết nào từng có ở đây còn sót lại nữa, cô thậm chí còn không biết Cố Duẫn ngồi ở đâu.
Cô nghe nói anh muốn đi du học nước ngoài, cô nghĩ, đây hẳn là kết cục tốt đẹp nhất của cả hai.
Anh giống như cơn gió mùa hè thổi qua đáy lòng cô, giống như phong cảnh xinh đẹp mà cô nhìn thấy khi tình cờ mở cửa sổ ra, mỗi một lần nhớ đến đều có thể khiến cô cảm thấy vui vẻ và lưu luyến.
Nhưng không phải tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời đều nhất định phải nắm lấy, những thứ không có được đó, cứ để cho chúng nó tồn tại vĩnh viễn trong lòng cô, mãi mãi trở thành cảnh tượng đẹp đẽ nhất của cô trong khoảng thời gian này.
Ngày đó, cô ở trong căn phòng học này, đơn phương chào từ biệt Cố Duẫn, chào từ biệt mối tình đầu của mình.
Thật ra cô rất buồn, nhưng cô không muốn thể hiện ra ngoài, bởi vì nếu khóc thì đoạn từ biệt này sẽ không tiêu sái nữa.
Trước khi rời khỏi, khi cô đang ngoảnh đầu nhìn căn phòng này thêm một lần nữa thì bả vai bị người vỗ một cái.
Vị trí quen thuộc, lực đạo quen thuộc.
Trái tim cô đột nhiên đập thật nhanh, cô quay đầu lại ngay tức khắc, Cố Duẫn đang đứng ngay phía sau cô: “Đàn em, em đang làm gì thế?”
“Anh…” Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, Trịnh Tây Tây hoàn toàn sửng sốt, cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy lòng lan tràn khắp nơi rồi lại bị cô đè ép đi.
“Hửm?” Cố Duẫn nhướn mày. “Phải rồi, chúng ta không quen biết, tôi là Cố Duẫn, là đàn anh lớn hơn em hai lớp. Đàn em, em tên là gì?”
“Trịnh Tây Tây.”
“Vậy, Tây Tây, em đang làm gì thế?”
“Em…” Cô nhìn anh, trái tim đập điên cuồng, đại não giống như chết máy, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Mới vừa rồi cô đã chào từ biệt anh trong lòng, định là sẽ để anh lại đây vĩnh viễn, cảm giác đau lòng còn chưa qua đi thì anh đã xuất hiện trước mặt mình rồi.
“Sao anh lại ở đây?” Qua một lúc lâu, Trịnh Tây Tây mới tìm lại được hệ thống ngôn ngữ của mình.
“Có gì lạ đâu, nhà tôi cách đây không xa.” Cố Duẫn đáp. “Sau này sẽ đến học ở trường đại học Văn, cũng không xa nơi này lắm.”
Trịnh Tây Tây đã khiếp sợ đến không nói nên lời, đồng thời lại có nhiều cảm xúc nảy lên hơn, khiến cho hốc mắt cô nóng lên. Cô gian nan nói: “Không phải anh muốn ra nước ngoài sao?”
“Ai nói thế? Tôi tính sơ điểm thi đại học của mình, hình như còn cao lắm, nếu ra nước ngoài thì lãng phí mất, hơn nữa…” Cố Duẫn cười một chút, nhìn cô, nói. “Nếu tôi không học ở trường đại học Văn, vậy thì làm sao có thể tiếp tục làm đàn anh của em nữa?”
Trịnh Tây Tây lập tức không nói nên lời, trong lòng vừa vui vừa mừng, đôi mắt lại giống như lên men, dường như có thứ gì đó muốn trào ra.
“Làm đàn anh của em sao lại còn khiến em uất ức mà khóc thế?” Cố Duẫn duỗi tay lau nước mắt cho Trịnh Tây Tây. “Nếu không thể làm đàn anh…”
Giọng Cố Duẫn khàn khàn: “Vậy thì chờ em vào đại học, xin được làm bạn trai của em có được không?”
Hai năm sau, Trịnh Tây Tây lấy thành tích là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của Văn Thành để thi đậu vào trường đại học Văn.
Ngày tra điểm thi đại học hôm ấy, Trịnh Tây Tây đang đi làm thêm trong dịp hè ở một tiệm bánh ngọt nào đó ở Văn Thành.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy điểm thi kia, cô gần như là gấp không chờ nổi mà muốn chia sẻ tin tức này với Cố Duẫn.
Số điện thoại của Cố Duẫn vẫn là dãy số mà anh từng viết trên giấy sticky note, chính là tờ sticky note từng dán lên giữa trán Trịnh Tây Tây năm đó.
Trong tiệm tạm thời không có khách, Trịnh Tây Tây mượn di động của đồng nghiệp, ra ngoài gọi điện thoại cho Cố Duẫn.
“Ngốc quá, ngẩng đầu lên.” Cố Duẫn nói.
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Duẫn đang đứng ở bên phía đối diện tiệm bánh, trong tay đang cầm một cốc trà sữa mới mua.
Anh băng qua đường lớn đến đây, đến trước mặt Trịnh Tây Tây, đưa trà sữa cho cô.
“Bây giờ…” Anh cúi đầu đối diện với cô, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn chăm chú vào cô, có vài phần quyến rũ. “Anh có thể xin được trở thành bạn trai của em không? Đàn em.”
“Hả? Vâng.” Trịnh Tây Tây rũ mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Bạn gái, khi nào thì em tan ca thế?” Cố Duẫn hỏi.
Trịnh Tây Tây quay đầu lại, phát hiện hai đồng nghiệp của mình đang ghé vào trên tủ kính, thò hai cái đầu nhìn sang đây.
Trịnh Tây Tây: “…”
Cô hoang mang rốt loạn muốn đẩy Cố Duẫn ra nhưng lại không đẩy nổi.
“Em phải đi vào trong.” Trịnh Tây Tây nói.
Nói rồi, cô duỗi tay che đi đôi mắt của Cố Duẫn, nhanh chóng hôn một cái lên sườn mặt anh, sau đó chạy vào.
Đối diện với ánh mắt hóng chuyện của đồng nghiệp, Trịnh Tây Tây mới cảm thấy sai sai. Vừa nãy thực ra cô muốn che mắt của hai đồng nghiệp, nhưng mà vì quá hồi hộp nên đã làm ra cái việc ngốc nghếch đó.
Cố Duẫn cũng không kịp phản ứng lại, mãi một lúc sau, anh mới khẽ cười một tiếng.
…
Lúc Trịnh Tây Tây tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, còn Cố Duẫn thì đang ngủ ở ngay bên cạnh cô.
Cô xoa xoa đầu mình, đủ loại cảnh tượng hiện lên trong đầu cô giống như cưỡi ngựa xem hoa.
Mất một lúc thật lâu Trịnh Tây Tây mới nhớ cô bồi Cố Duẫn đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường cấp ba Văn Anh, trong bữa tiệc tối còn uống một chút rượu, quay về thì ngủ ngay.
Nhưng cảnh tượng trong mơ quá chân thật, thậm chí cô còncó thể nhớ rõ ràng cả thời gian trôi đi lẫn mỗi một chi tiết trong giấc mơ đó, giống như cô thật sự đã trải qua ba năm học cấp ba như thế, khiến cho ký ức của cô trong khoảng thời gian ngắn trở nên hơi hỗn loạn.
Không đợi cô chải vuốt rõ ràng, Cố Duẫn cũng đã tỉnh lại.
Anh nheo nheo mắt để làm quen với ánh sáng trước mắt, khi tư duy vẫn chưa bắt đầu hoạt động thì đã ôm Trịnh Tây Tây hôn một cái trước.
“Em nằm mơ.” Trịnh Tây Tây nói. “Em mơ thấy em đi học ở Văn Anh.”
“Anh cũng nằm mơ.” Cố Duẫn nói. “Mơ thấy em đi học ở Văn Anh, sau đó anh chỉ cần dùng một cốc trà sữa đã lừa được em về nhà.”
Trịnh Tây Tây: “…”
“Đàn em.” Cố Duẫn cúi người hôn cô. “Anh thích em,”
Thấy hôn một hồi thì sắp sửa không thể vãn hồi được nữa, Trịnh Tây Tây đột nhiên nhớ ra: “Anh, hôm nay có phải anh phải đến công ty không?”
Nếu như cô nhớ không nhầm thì vì để dành thời gian trống để tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường, hôm nay Cố Duẫn có công việc.
“Có lẽ em chưa từng nghe thấy câu này.” Cố Duẫn nói. “Từ đây quân vương không tảo triều (3).”
“…”
(3) Câu thơ trích từ bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị