Năm đầu tiên sau khi Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây kết hôn, trường cấp ba Văn Anh tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Văn Anh là ngôi trường cấp ba quý tộc duy nhất của Văn Thành và cũng là trường cũ của Cố Duẫn. Là người nổi tiếng toàn trường, Cố Duẫn đã nhận được thư mời của nhà trường được gửi đến từ rất sớm.
Sau khi đáp lại câu trả lời chắc chắn cho nhà trường, Cố Duẫn đã cố gắng để trống ra ngày hôm đó để trở về trường xưa để dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, và tất nhiên, anh còn mang theo cả gia quyến nữa.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này có rất nhiều người quen trở về —— Có mấy người Trần Minh Viễn, có Chu Âm Lan, An Văn Thù, còn có một vài người mà Trịnh Tây Tây đã từng gặp mặt nhưng lại không nhớ ra được tên của họ là gì.
Với tư cách là một người bạn cùng trường nổi danh khắp trường học, Cố Duẫn phải lên đọc diễn văn chào mừng trong buổi lễ.
Cố Duẫn đã quen với những dịp như vậy từ rất lâu rồi. Anh mặc một bộ vest phẳng phiu, đứng trên sân khấu mà không nói bất cứ điều gì cũng đủ làm cho mọi người phải chú ý.
Trong khán phòng có thể chứa hàng ngàn người âm thanh huyên náo, lắng nghe một cách cẩn thận thì sẽ phát hiện ra rằng, phần lớn đều là những tiếng la hét, thậm chí có những người bị kích động đến nỗi gào khản cả cổ, ai không biết còn tưởng rằng mình đã đến hiện trường đu idol nào đó rồi.
Cố Duẫn nhấc tay một cái, phía dưới sân khấu sau khi trải qua một trận xao động đã yên tĩnh trở lại.
Trịnh Tây Tây ngồi ngay dưới sân khấu.
Với tư cách là người nhà của Cố Duẫn, cô đã nhận được sự tiếp đãi cao nhất từ phía ban lãnh đạo nhà trường, làm cho cô phải ngồi giữa một nhóm lãnh đạo lớn hơn mình.
Thành thật mà nói, Trịnh Tây Tây ít nhiều cũng có hơi mất tự nhiên. Tuy nhiên, khi ra ngoài thì cô không thể để cho Cố Duẫn phải mất mặt được, vậy nên Trịnh Tây Tây vẫn luôn biểu hiện vô cùng cao quý.
Tất nhiên, còn một lợi ích lớn nữa khi ngồi ở đây, đó là được ở gần sân khấu, cho dù có rất nhiều người la hét phía bên dưới sân khấu thì cô cũng là người ở gần Cố Duẫn nhất.
Nghĩ như vậy, cuối cùng Trịnh Tây Tây cũng không còn như ngồi trên bàn chông nữa, cảm thấy ngồi ở đây cũng khá là tốt.
Cố Duẫn nói chuyện trên sân khấu với giọng nói trầm thấp đầy từ tín, âm thanh lan tỏa khắp khán phòng này nhờ tác dụng phóng to của micro, lực sát thương tăng lên gấp bội. Những người ở bên dưới sân khấu hầu hết đều đang quay video. Trịnh Tây Tây có thể hình dung ra mình sẽ có thêm bao nhiêu tình địch sau khi những clip này được tung ra.
Dù sao thì cô cũng quen rồi.
Buổi sáng là lễ khai mạc và đọc diễn văn chào mừng, buổi trưa còn ăn một bữa cơm với lãnh đạo nhà trường, rốt cục thì phần xã giao cũng đã kết thúc.
Buổi chiều là thời gian để tụ họp dành cho các bạn học cùng trường, nhiều bạn học đã ra trường nhiều năm trở về, đến những nơi mình từng học để nhớ về tuổi thanh xuân, nhân tiện ôn lại chuyện cũ với các bạn học trước kia của mình.
Cố Duẫn cũng đưa Trịnh Tây Tây đến lớp mà trước kia anh học.
Lớp học của Cố Duẫn nằm ở phòng cuối cùng ở tầng hai.
Sĩ số lớp bọn họ khá là ít, chỉ có ba mươi người, không giống như trường cấp ba số hai của Trịnh Tây Tây, sĩ số một lớp lên tới hơn bảy mươi người, bàn ghế kê sát nhau, trong lớp học vô cùng chật chội.
Các học sinh Văn Anh đều được nghỉ, đã ra về hết rồi, lớp học đều trống không.
Lúc Trịnh Tây Tây đi theo Cố Duẫn tới đây, trong lớp học đã có năm - sáu người đã đến trước họ. Thê nhưng họ cũng, không quá thân với Cố Duẫn.
Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây bước vào, chào bọn họ rồi nhân tiện giới thiệu Trịnh Tây Tây với họ.
Khi biết Trịnh Tây Tây là vợ của Cố Duẫn, vẻ mặt của mọi người đều có chút kỳ lạ. Tất nhiên, họ cũng biết tin về lễ thành hôn của Cố Duẫn. Lúc đó, nhóm chat của cả khối đều trở nên sôi sục, tất cả đều tò mò không biết rốt cục là vị thần thánh phương nào có thể làm cho Cố Duẫn đổ cái rụp như vậy.
Trịnh Tây Tây rất tự nhiên và thoải mái, hôm nay cô chỉ tùy tiện trang điểm nhẹ một chút thôi đã cực kỳ xinh đẹp rồi, làm cho người ta ngay cả lòng đố kị cũng không dậy lên nổi. Quan trọng hơn nữa là, Cố Duẫn vẫn luôn nắm tay cô, hai người đứng cạnh nhau trong bầu không khí vô cùng hòa hợp, như là một đôi trời sinh vậy.
Kí ức của mọi người đối với Cố Duẫn vẫn còn dừng lại ở thời cấp ba. Cố Duẫn của lúc đó, tính tình không được coi là tốt đẹp gì cho lắm, rất khó tiếp cận. Ngoài những người thường xuyên chơi với anh ra thì Cố Duẫn có mối quan hệ lạnh nhạt hơn với những người khác.
Vì thế, khi nhìn mọi người thấy cảnh tượng một Cố Duẫn dịu dàng và nhẹ nhàng như này, đối với họ mà nói thì lực xung kích này quá lớn, chỉ có thể nói rằng, thời gian thật sự sẽ làm cho con người ta thay đổi, cả Cố Duẫn cũng không ngoại lệ.
Ôn lại chuyện xưa với mấy người bạn cũ xong, Cố Duẫn đưa Trịnh Tây Tây đến tham quan nơi mà anh yêu thích nhất trong trường ngày trước.
Trịnh Tây Tây ngồi trên băng ghế, tò mò nhìn bên trái ngó bên phải, vị trí này ở gần cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy bóng râm của hàng cây ngoài đó và sân bóng rổ cách đó không xa.
Cố Duẫn kéo một cái bàn lại đấy, ghép lại với chiếc bàn của cô, sau đó nằm rạp trên bàn và nhìn về phía cô.
"Bạn học." Cố Duẫn vẫn nằm đó, nói: "Có muốn yêu đương với tôi không, sau này anh trai sẽ che chở cho cưng."
Trịnh Tây Tây quay đầu lại, không hề trúng bẫy, nói: "Chẳng lẽ không yêu đương với cậu thì cậu sẽ không che chở cho mình nữa hả?"
"Cũng không phải là không thể." Anh tiến lại gần cô và nói nhỏ: "Hôn anh một cái rồi anh sẽ đồng ý với cưng."
Trịnh Tây Tây Tây hốt hoảng nhìn ra phía sau, các bạn học trong ban đầu còn ở trong lớp học, tán gẫu ở cửa sau, tầm nhìn thường xuyên quét qua đây, làm cho Trịnh Tây Tây không hiểu sao lại có cảm giác phập phồng giống như đang lén lút yêu đương trong lớp học, sợ bị thầy cô phát hiện.
Trịnh Tây Tây trừng mắt nhìn anh một cái: "Bạn học Cố, đừng có mà làm trái nội quy nhà trường."
Một lúc sau, Trần Minh Viễn cũng đến.
"Cố Duẫn." Khi Trần Minh Viễn vừa bước vào đã thấy Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây: "Vừa khéo, tôi đang tìm hai người đây."
Cậu ta chào hỏi những người khác trong lớp trước rồi nói: "Buổi tối cùng nhau ăn một bữa đi, Cố Duẫn mời."
Cố Duẫn quay đầu lại, nhướng mày một cái.
"Sao nào?" Trần Minh Viễn hét lên: "Một người giàu nhất Văn Thành như cậu mà không có tiền mời mọi người ăn một bữa hả?"
"Ừ đấy." Cố Duẫn biếng nhác nói: "Người đàn ông đã có gia đình không xứng đáng được sở hữu ví tiền."
"Thật hay giả vậy trời?" Trần Minh Viễn kinh ngạc kêu lên: "Cố Duẫn, cậu thế mà lại là một tên bị vợ quản chặt như vậy!"
Cậu ta vỗ tay một cái thật mạnh: "Em gái Tây Tây à, làm tốt lắm! Cứ làm như vậy đi. Anh bảo em này, đàn ông có tiền là dễ trở nên xấu đi lắm, đừng bao giờ đưa nhiều tiền tiêu vặt làm gì, mỗi tháng cho anh vài trăm trên danh nghĩa là được rồi."
Sau khi nói xong, cậu ta giới thiệu với những người khác: "Các bạn chưa thấy đối tượng của Cố Duẫn phải không? Em gái khác cha không cùng mẹ của tôi, em gái ruột cùng cha chung mẹ của Trịnh Hoài, tên là Trịnh Tây Tây! Sao nào? Có phải là cực kỳ xinh đẹp không?"
Khi Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây kết hôn, không phải là tất cả các bạn học cũ của anh đều tới tham dự. Nói cho cùng, Cố Duẫn và bọn họ cũng không thân quen gì nhau. Đối với danh tính của Trịnh Tây Tây, mấy người bọn họ đương nhiên là sẽ có chút tò mò.
Nghe Trần Minh Viễn nói vậy, thế nhưng họ lại chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
"Tôi đưa Tây Tây tới những nơi khác tham quan đây." Cố Duẫn đứng dậy: "Muốn ăn cơm thì có thể tập trung ở cổng trường lúc năm giờ."
"Được ạ, được ạ." Trần Minh Viễn vội vàng đồng ý: "Tôi thấy trong nhóm chat nói rằng có không ít người đến đây, bây giờ chắc vẫn còn chơi ở nơi khác, tôi đi nói với họ một tiếng."
Cậu ta nói xong thì vẫy tay về phía hai người: "Cậu đưa Tây Tây đi tham quan cho cẩn thận nhé, trong trường còn có một vườn hoa, bên trong có rất nhiều hoa, Tây Tây, em có thể ghé qua đó xem xem."
Cố Duẫn đưa Trịnh Tây Tây ra ngoài.
Ba dãy phòng học từ khối lớp mười đến lớp mười hai của trường cấp ba Văn Anh được xây liền kề với nhau. Ba dãy nhà giống hệt nhau, chỉ có biển chữ đề phía trước là khác nhau một chút, trông qua giống hệt như biệt thự vậy.
Tiếp tục tiến lên phía trước còn có các tòa nhà giảng dạy đa phương tiện, tầng biểu diễn văn nghệ, phòng hòa nhạc v.v...
Cố Duẫn nắm tay Trịnh Tây Tây đi dạo trong khuôn viên trường, khi đi ngang qua sân bóng rổ, anh nhìn thấy có một quả bóng rổ ở bên cạnh nên đã cầm lên, đập hai cái rồi đứng tại chỗ, một quả ba điểm đã được ném vào rổ.
"Giỏi quá đi." Trịnh Tây Tây bật một ngón tay cái, chạy đi nhặt bóng rồi ôm bóng đi về phía dưới rổ, cũng ném một quả, quả bóng rổ bay lên một đoạn ngắn rồi rơi xuống bồn hoa phía trước.
Trịnh Tây Tây: "..."
Cố Duẫn đi qua nhặt quả bóng, tùy tiện dẫn bóng vài vòng, khi đi ngang qua khung rổ thì ném lên, dễ dàng ném vào trong, sau đó anh mang quả bóng ấy về, để trên đầu ngón tay quay vài vòng rồi thu lại về trong tay.
Một loạt hành động này làm rất trôi chảy, trông có vẻ đẹp trai muốn xỉu.
Trịnh Tây Tây ngay lập tức vỗ tay tán thưởng..
"Ngày trước chắc anh chơi bóng rổ giỏi lắm phải không?" Đôi mắt của Trịnh Tây Tây sáng lấp lánh và nói.
"Cũng tạm được." Cố Duẫn khiêm tốn: "Đã lâu không đánh, không còn thuận tay được như trước nữa rồi."
Tuy nhiên, sự khiêm tốn của Cố Duẫn trước giờ vẫn luôn có hạn, sau đó anh lại nói thêm: "Nếu như lúc đó có em làm cổ động viên cho anh thì có lẽ anh còn có thể chơi tốt hơn nữa."
Nằm cách sân bóng rổ một bức tường nhỏ là sân điền kinh, phía trước là một vùng đất xanh mướt.
Trong sân điền kinh có hai đội đang đá bóng, nhìn qua cách ăn mặc thì cũng là bạn học cũ về dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Mọi người vẫn còn mang giày da mặc áo sơ mi, anh đá tôi giành giật, chơi đến bất diệc nhạc hồ (1).
Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn ngồi trên khán đài.
Trên tay Cố Duẫn đang cầm cặp sách của Trịnh Tây Tây, anh lấy từ trong cặp ra một chai nước khoáng rồi mở ra, đưa cho cô: "Uống chút nước đi."
Trịnh Tây Tây nhận lấy, uống vài ngụm rồi đưa lại cho Cố Duẫn, Cố Duẫn cũng uống vài ngụm.
Xa xa là trời xanh mây trắng, những người trên sân cỏ xanh mồ hôi trút như mưa, bên cạnh còn có người mà mình yêu thích, tất cả mọi thứ tươi mới trước mắt làm cho Trịnh Tây Tây nhớ về thời cấp ba của mình.
Lúc đó mợ của cô thực sự không muốn cho cô đi học cấp ba.
Nhưng điểm số của cô quá tốt, hồi thi tốt nghiệp cấp hai, cô thi được điểm số cao nhất huyện. Thành tích của cô sáng sủa như vậy, các thầy cô cũng quan tâm đến cô, nhiều lần có giáo viên của trường cấp ba số hai tìm đến nhà, miễn mọi chi phí để cho cô được đi học ở trường cấp ba số hai.
Mợ của cô là một người rất sĩ diện, cho dù trong lòng có không muốn như thế nào đi chăng nữa, nhưng chuyện này làng trên xóm dưới, khắp nơi đều biết, bà ta sợ bị người đời chỉ trỏ đàm tiếu nên mới đồng ý cho cô đi học ở trường cấp ba số hai.
Cuộc sống ở trường cấp ba của Trịnh Tây Tây không thể coi là đặc sắc gì cả. Chất lượng giảng dạy của trường cấp ba số hai không thể sánh bằng trường cấp ba số một được. Nhưng điều này không có nghĩa là cô không thể thi lên được một trường đại học thật tốt.
Vì vậy cô chỉ có thể một lần rồi lại một lần ganh đua với chính bản thân mình, làm những bài kiểm tra khó hơn nữa, tìm những đề bài khó hơn nữa.
Ba năm cấp ba, không hề lưu lại chuyện gì đặc biệt hết, chỉ trong khoảnh khắc nhận được thông báo trúng tuyển của trường đại học Văn, cô mới cảm thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng.
Cô nhìn vào Cố Duẫn rồi nói: "Em có hơi ghen tị với những người bạn học của anh, em còn chưa bao giờ được thấy dáng vẻ của anh hồi còn học cấp ba đâu."
Cố Duẫn đưa tay ra, mặt trong của đầu ngón tay của anh lướt qua má cô: "Nếu như anh mà biết trước được vợ mình ở đâu thì anh chắc chắn đã đón em về Văn Thành để nuôi dưỡng trong chính ngôi nhà của mình từ lâu rồi."
Trịnh Tây Tây cười, nói: "Vậy anh không sợ em sẽ thật sự coi anh như anh trai à?"
Cố Duẫn nhướng mày: "Anh đẹp trai như thế này, ngày nào cũng ở bên cạnh anh, em còn có thể thích ai khác ngoài anh được đây?"
Trịnh Tây Tây cười cười rồi ghé sát lại, hôn lên mặt anh một cái: "Vâng, chỉ thích anh thôi."
Buổi chiều, Trịnh Tây Tây đi dạo trong khuôn viên trường với Cố Duẫn. Buổi tối, hai người lại đi tham gia buổi tụ họp với các bạn cùng lớp của Cố Duẫn.
Lần này, trong lớp của Cố Duẫn có không ít người trở về, một lớp cả thảy có hơn ba mươi người thì có hơn một nửa số người này đều đã trở về rồi.
Đã trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, mọi người đều đã thay đổi rất nhiều, trong lớp còn có hai cặp thành đôi luôn rồi.
Tuy nhiên, dù đã trải qua một khoảng thời gian dài nhưng điều mà mọi người quan tâm nhất vẫn là đề tài liên quan đến Cố Duẫn.
Một số người đã uống nhiều rượu rồi kể lại rằng, trước đây, Cố Duẫn nhìn kiểu gì cũng thấy rất lạnh lùng, mỗi lần nói chuyện với Cố Duẫn đều căng thẳng muốn chết.
Một số người khác cho rằng khi còn học cấp hai, gã cũng là đội trưởng của đội bóng rổ của trường, đã từng cho rằng lên đến trường cấp ba cũng có thể thu hút được sự chú ý của các bạn nữ nhờ kỹ năng này, ai mà biết được, Cố Duẫn lại tự dưng xuất hiện, mỗi lần chơi bóng, trong mắt của các bạn nữa ấy chỉ được chia làm hai trường hợp: 'Có Cố Duẫn' và 'Không có Cố Duẫn'. Những người khác hoàn toàn không xứng có được họ tên.
Một người khác lại nói: "Như vậy đã tính là gì. Có một lần, có một em gái đến gặp tôi, nhỏ đó trông cực kỳ đáng yêu, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi. Chưa kịp vui mừng thì nhỏ đó đã nói là có thể chuyển giúp nhỏ đó một bức thư tình được không. Tôi còn vừa mới rung động đấy nhé, trái tim tôi cứ vậy vỡ vụn thành hai nửa ngay tại chỗ luôn rồi."
...
Bọn họ vốn dĩ đã uống rượu rồi, ở đó càng nói càng high, càng nói càng cạn lời.
Cố Duẫn có dục vọng cầu sinh cực mạnh, lập tức đến bên tai Trịnh Tây Tây giải thích: "Đừng nghe những lời vớ vẩn của họ. Hồi cấp ba, anh không có ý định yêu đương gì hết, chỉ có một lòng chờ đợi em gái tốt nghiệp tiểu học thôi."
Trịnh Tây Tây: "..."
Nói như kiểu hai người đã quen biết nhau ngay từ hồi đó rồi vậy.
Bạn bè cùng lớp cũ, khó khăn lắm mới gặp nhau được một lần, không thể tránh khỏi việc uống nhiều rượu, ngay cả Trịnh Tây Tây cũng uống theo một ít. Lúc về đến nhà, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, dường như đã ngà ngà say rồi.
Cố Duẫn ở trước mắt dường như xuất hiện từng tầng từng lớp bóng hình chồng lên, Trịnh Tây Tây bắt được một trong số đó: "Anh ơi, sao anh lại biến thành hai người rồi?"
"À, em biết rồi." Trịnh Tây Tây tự mình lanh trí giải thích: "Một người là anh trai, một người là chồng."
"Ưm, vậy... Anh trai với chồng đồng thời bị rơi xuống nước thì em nên cứu ai đây?"
Một lúc sau, cô lại tự hỏi tự trả lời: "Thật khó chọn mà, ai cũng muốn... Hức, hóa ra mình là một đứa con gái hư hỏng."
Cố Duẫn: "..."
"Em say rồi." Cố Duẫn rót cho cô một tách trà dã rượu, đút cho cô uống xong rồi sau đó lại bế người lên: "Đi tắm qua một cái, ngủ một giấc dậy là ổn rồi."
(1) Bất diệc nhạc hồ: Làm việc gì đó vui đến quên cả trời đất.