Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 62: Phiên ngoại 1




01
Trịnh Tây Tây cảm thấy yêu đương ở trường đại học không phải là một bước đi đúng đắn. Người anh trai nào đó, bên ngoài là một vị CEO nghiêm túc và trầm tĩnh, nhưng khi về đến nhà thì—
“Tây Tây, anh trai về rồi đây.”
Trịnh Tây Tây đang bận giải đề. Cô đã quen với việc hoàn thành hết tất cả các bài tập về nhà trong ngày đầu tiên của kỳ nghỉ. Như vậy thì những ngày còn lại có thể thảnh thơi, vì vậy cô chỉ quay đầu trả lời một câu: “Ừm.”
Cố Duẫn lặp lại thêm một lần nữa: “Anh về rồi đây!”
Trịnh Tây Tây: “Ừm.”
Đề này sắp giải xong rồi, làm thêm mười phút nữa, thì hai ngày cuối tuần sẽ thoải mái rồi.
Cố Duẫn đi tới, đưa tay sờ trán cô, đôi mắt phượng hơi nhếch lên: “Tây Tây, em có gì đó không ổn.”
Tây Tây chỉ có thể ngước đầu lên nhìn, giọng điệu của Cố Duẫn có chút nhẹ hơn: “Anh nghi ngờ em bị người ta đánh tráo rồi.”
Anh nheo mắt lại, kiên quyết nói: “Bạn gái thực sự của anh, khi nghe thấy tiếng anh trai sẽ lập tức chạy tới ngay.”
Trịnh Tây Tây: “...”
02
Một ngày nọ, Trịnh Tây Tây dậy sớm để trang điểm.
Trước đó một hôm, Cố Duẫn bận giải quyết công việc đến tận tờ mờ sáng. Ngày thứ hai dậy trễ hơn Trịnh Tây Tây. Sau khi thức dậy, người vẫn chưa tỉnh táo đã đè bạn gái ở trong phòng hôn một chập.
Trịnh Tây Tây sau khi thút thít một hồi, cuối cùng cũng được Cố Duẫn buông ra. Trịnh Tây Tây oán trách: “Anh trai, son môi của em bị anh ăn hết rồi nè.”
Cố Duẫn suy nghĩ một lúc: “Vậy lần sau anh sẽ chú ý hơn…”
“Lau sạch môi cho em rồi mới hôn.”
Trịnh Tây Tây: “...”
03
Năm thứ hai, Trịnh Tây Tây học lái xe, cuối cùng cũng lấy được bằng lái xe sau khi trải qua rất nhiều nỗ lực ở trường tập lái.
Vì vậy, một ngày nọ sau giờ học, Trịnh Tây Tây đã lái xe với tốc độ như ốc sên bò xuất phát từ dinh thự Dục Minh, đến tòa nhà Cố thị cách đó năm phút lái xe để đón bạn trai tan làm, mất gần hai mươi phút.
Trịnh Tây Tây nghĩ chiến tích này đã là tốt rồi. Bởi vì cô mất khá nhiều thời gian để tìm chỗ và đậu xe, nếu không thì đã tiết kiệm được thời gian.
Trịnh Tây Tây ngồi trong xe và nhắn tin cho Cố Duẫn: “Anh, sau khi tan làm anh ra trước cửa công ty rồi nhắn tin cho em, em đến đón anh.”
Một lát sau, Cố Duẫn gửi tin nhắn đến: “Xuống tới rồi.”
Trịnh Tây Tây vội vàng khởi hành, lái xe rời khỏi bãi đậu xe, rẽ trái rồi rẽ phải đến trước tòa công ty anh.
Cố Duẫn đã đợi hơn mười phút. Anh lúc đầu còn nghĩ Trịnh Tây Tây muốn tạo bất ngờ gì cho mình, cho nên đã không lộ diện. Đợi một hồi lâu, Cố Duẫn hoài nghi bạn gái của mình có phải là bị lạc rồi không.
Cố Duẫn vừa định gọi điện thoại hỏi thì một chiếc xe chạy đến dừng ở trước mặt anh, rồi hạ cửa kính xe xuống.
Trịnh Tây Tây ngồi ở ghế lái, một tay chống lên cửa sổ xe, nâng chiếc kính râm trên mặt lên, cười nói: “Anh đẹp trai này muốn đi đâu vậy? Có cần em đưa anh đi một đoạn không?”
Cố Duẫn nhìn cô một cái rồi diễn theo: “Vậy thì cảm ơn vị tiểu thư xinh đẹp lại tốt bụng này rồi.”
“Anh đẹp trai này thật có phúc.” Trịnh Tây Tây gật đầu, vui vẻ nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên em lái xe chở người.”
Cố Duẫn đã mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, đang thắt dây an toàn, nghe thấy vậy, bàn tay đang cài dây đột nhiên dừng lại: “Bây giờ anh xuống xe liệu có còn kịp?”
“Đương nhiên là được.” Trịnh Tây Tây vuốt tóc, cười mỉm nói: “Nhưng mà diễm ngộ(1) của anh thì không còn rồi.”
Cố Duẫn than thở, nói nhỏ: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng thấy phong lưu…”
“Vậy thì anh yên tâm.” Trịnh Tây Tây điều chỉnh lại ghế ngồi: “Với tốc độ này của em sẽ không có chuyện gì xảy ra, không giống với tài xế già nào đó…”
“Hử? Tài xế già làm sao rồi?” Cố Duẫn đột nhiên nhìn sang, ánh mắt hơi nhếch lên, mang theo chút ý tứ thâm trường.
Trinh Tây Tây vô cớ đỏ mặt: “Không được nhìn em.”
“Tại sao?”
Cô đưa tay ôm lấy mặt anh xoay đi chỗ khác: “Em nói không được nhìn em là không được.”
Trịnh Tây Tây lái xe về nhà một cách suôn sẻ.
Trịnh Tây Tây tháo dây an toàn, ngước đầu lên, Cố Duẫn vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích.
Cô nhìn anh rồi dò hỏi.
“Anh vẫn còn chưa trả tiền xe.” Cố Duẫn vẫn ung dung: “Anh không một xu dính túi, chỉ có thể bán sắc.”
“...”
Trịnh Tây Tây lấy điện thoại từ trong túi áo của anh ra. Dùng điện thoại của anh gửi cho mình một bao lì xì, tự mình nhận lấy, sau đó trả lại điện thoại rồi giơ điện thoại của mình lên: “Cảm ơn, đã nhận được tiền.”
“Dịch vụ hôm nay đến đây là hết, nhớ đánh giá năm sao cho tài xế tiểu Trịnh nha.”
Cố Duẫn: “...”
Một lúc sau, Trịnh Tây Tây cúi xuống hôn anh, đôi mắt cong lên: “Quên nói, tài xế tiểu Trịnh muốn lấy tiền boa, với lại, đặc biệt thích… nhan sắc của anh trai.”
Cố Duẫn ngẩng đầu lên, Trịnh Tây Tây vốn muốn hôn lên cằm của anh, cuối cùng lại trượt xuống yết hầu.
Yết hầu của Cố Duẫn lăn xuống. Anh cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.
“Tây Tây.” Anh kéo Trịnh Tây Tây đang quậy phá bên cạnh lại, tay cởi cà vạt ra: “Anh trai không thích boa quá ít đâu.”
Trịnh Tây Tây chưa kịp hiểu ra ý nghĩa của câu nói này thì đã bị anh đẩy nằm xuống ghế.
“Thích tướng mạo của anh trai hả?” Cố Duẫn thâm thúy nhìn cô: “Còn muốn lấy tiền boa như thế nào đây?”
Anh cúi đầu hôn cô, vừa mút vừa cắn nhẹ vào môi cô: “Như vậy có đủ không.”
“Ừm, tiền boa bình thường càng nhiều càng tốt.” Cố Duẫn tự hỏi tự trả lời, duỗi lưỡi vào cạy hàm răng của cô.
Trịnh Tây Tây chỉ có thể bị động tiếp nhận, hai tay nắm lấy vai anh, rất nhanh cả người đã mềm nhũn ở trong lòng anh.
Đến khi ăn tối thì cũng đã rất lâu sau đó, lần đầu tiên lái xe, tài xế tiểu Trịnh đã nhận được một bài học đau đớn. Lái xe có nguy hiểm, đi làm cần cẩn thận, tài xế tiểu Trịnh sau này vẫn là không nên đi làm.