Trong đầu Cố Duẫn vốn đang có chiến tranh vũ trụ nổ ra.
Lúc trước anh cảm thấy bản thân mình nên rời đi, bởi vì có lẽ sẽ có một ngày... Anh sẽ không thể khống chế bản thân mình được, gây ra chuyện khiến cô bị tổn thương.
Dù sao cái thứ lý trí này, thỉnh thoảng sẽ biến mất.
Sau đó, quả nhiên là anh đã gây ra thương tổn cho cô.
Có lẽ Trịnh Tây Tây sẽ cảm thấy anh là một tên biến thái, sẽ chán ghét anh, sau đó dẫn tới hậu quả không thể vãn hồi được.
Anh vốn nghĩ sẽ hành động chậm rãi thong thả một chút, từ từ mưu tính, đầu tiên là làm cho cô cũng thích anh.
Hiện tại, bởi vì giây phút xúc động nhất thời của anh mà toàn bộ mọi chuyện đã bị phá hỏng.
Trong đầu anh nháy mắt hiện lên vô số ý tưởng, anh thậm chí đã chuẩn bị cho kết quả tồi tệ nhất... Sau đó, Trịnh Tây Tây nhón chân, hôn anh một cái.
Chỉ là một cái hôn thật nhẹ nhàng, làm cho những âm thanh trong đầu anh hoàn toàn ngưng lại.
"Tây Tây." Giọng nói của anh có chút nghèn nghẹn.
Trịnh Tây Tây nhìn anh, trong ánh mắt có chút cẩn thận chờ mong, cùng với hy vọng.
Cô thật sự có người mình thích.
Người cô thích là anh.
Cho dù đi học trang điểm, hay là trộm đi xỏ khuyên tai, đều bởi vì anh.
Trịnh Tây Tây không nói gì, nhưng ánh mắt đã rõ ràng rành mạch mà truyền đạt những lời cô muốn nói.
Trịnh Tây Tây... Cũng thích anh.
Các loại cảm xúc lẫn lộn đan xen trong lồng ngực, Cố Duẫn cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên môi cô.
Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, tất cả các giác quan đều bị phóng đại lên, đặc biệt là... Nơi này còn là chỗ hành lang có thể có người đi qua bất kỳ lúc nào.
Trịnh Tây Tây cũng không thể ngờ được nụ hôn đầu tiên của mình lại kích thích đến như vậy, chuyện phát sinh trong buổi tối ngày hôm nay đã đủ để cô mất ngủ suốt một đêm.
Cố Duẫn dịu dàng hôn cô, cô cũng thử đáp lại, sau đó bị hành vị lớn mật của mình làm cho xấu hổ đến đỏ cả mặt, cô lại lui về, luống cuống chân tay nắm lấy vạt áo trước ngực cả Cố Duẫn.
Bên tai cô vang lên một tiếng cười nhẹ.
Cố Duẫn hôn cô một hồi lâu, cuối cùng cũng chịu buông cô ra, tựa đầu lên trên vai cô, tùy ý cười: "Em gái, sao em lại đáng yêu như vậy cơ chứ."
Đúng vậy, tên anh trai này đã được như mong ước, cho nên hiện tại còn có tâm tình để đùa giỡn với cô.
Đồ xấu xa.
Trịnh Tây Tây thẹn quá hóa giận: "Anh đè nặng quá, mau bỏ em ra."
"Không bỏ."
"Em gọi người đến nói là anh sàm sỡ em đấy."
"Anh trai thật là đáng thương mà." Cố Duẫn lại bắt đầu tỏ ra tội nghiệp: "Từ hôm qua cho tới hôm nay còn chưa được chợp mắt được phút nào, vừa mới về nước đã đến ngay đây để tìm em, lại nhìn thấy em đang cùng... Đàn anh hẹn hò."
"Em không đi hẹn hò." Trịnh Tây Tây nói: "Đã nói là ngẫu nhiên gặp được thôi mà, em đến đây với bạn cùng phòng của em."
"À, ngẫu nhiên gặp được, có duyên phận với nhau thế cơ mà."
Trịnh Tây Tây: "..."
Tuy cô cảm thấy bộ dạng này của Cố Duẫn đa phần chỉ là diễn kịch thôi, nhưng nhìn thấy anh không nói lý mà ghen tỵ như vậy, trong lòng cô thật ra cũng có chút vui vẻ, toàn thân đều đang muốn bắn ra bong bóng màu hồng phấn, nhưng mà cô không muốn biểu hiện ra ngoài.
Cô duỗi tay đẩy Cố Duẫn ra: "Anh à, chỗ này... Có thể có người đi qua đấy."
Cố Duẫn: "Anh biết mà."
Trịnh Tây Tây:?
Vậy anh còn không nhanh nhanh tránh ra.
"Em hôn anh một cái rồi anh sẽ buông em ra."
Trịnh Tây Tây ngó trái ngó phải xem qua, sau đó giống như có tật giật mình mà vội vàng hôn lên môi Cố Duẫn một cái.
Cố Duẫn nâng đầu cô lên, ghé sát vào tai cô nói: "Tây Tây, anh cũng thích em."
Trịnh Tây Tây: "..."
Anh... Thích thì nói thích, vì cái mẹ gì còn phải thêm từ "cũng" vào.
Đồ xấu xa.
Cô trừng mắt nhìn Cố Duẫn, khóe miệng lại không thể không chế được mà cong lên.
Dù sao cũng là người vừa thoát kiếp FA lại vừa mất đi nụ hôn đầu, vì không để cho mọi người nhìn ra manh mối, cho nên Trịnh Tây Tây không trở về ghế lô (1) nữa, chỉ nói với Tằng Ngữ một tiếng, bảo cô ấy nói với lớp trưởng là cô đi về trước.
Lúc đi ra ngoài, Cố Duẫn vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô.
Chuyện yêu đương đến nhanh như vậy là chuyện mà Trịnh Tây Tây không thể ngờ tới. Cô cảm thấy nếu lúc này lùi bước lại sẽ khiến cô có vẻ hèn nhát.
Cố Duẫn có khí chất như vậy, cho dù là làm việc gì cũng có vẻ nhẹ nhàng quen thuộc, nhưng thực ra, theo thông tin của Chu Âm Lan thì đây cũng là lần đầu tiên Cố Duẫn nắm được tay con gái.
A, ngoại trừ lúc trước ra, khi đó anh cũng nắm tay Trịnh Tây Tây, vẫn là kiểu nắm nhẹ nhàng, cực kỳ có bộ dáng chính nhân quân tử.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Cố Duẫn cũng thích mình, những chuyện trước đây khiến cô cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào, dường như cũng được phủ thêm một lớp lăng kính màu hồng phấn.
Bầu trời là màu hồng phấn, cây cối là màu hồng phấn, không khí cũng là màu hồng phấn.
Trịnh Tây Tây đi về phía bên trái, lại bị Cố Duẫn giữ chặt lấy: "Em gái, cứ đi tiếp là đâm thẳng vào cây đấy."
"À." Trịnh Tây Tây hồi phục tinh thần lại, tức khắc cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi, mấy cái bong bóng hồng phấn cũng vỡ hết, ngày hôm nay cô tuyệt đối không thể làm thêm chuyện mất mặt trước mặt Cố Duẫn được.
Sau khi được anh Cố "bình tĩnh" dắt đi qua mấy cái giao lộ, Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cô lấy bản đồ ra xem, mới phát hiện bọn họ càng lúc càng đi xa nhà, cô mới hỏi anh: "Anh à, chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Hả?" Cố Duẫn hoàn hồn, cũng không thừa nhận là bản thân vừa đi loạn: "Dẫn em... Đi loanh quanh một chút."
"Là vậy hả, vậy còn phải đi loanh quanh bao lâu nữa." Trịnh Tây Tây nói: "Cứ tiếp tục đi loanh quanh là tí nữa chúng ta sẽ phải bắt xe để về đấy."
"..." Cố Duẫn sờ sờ mũi: "Đi dạo đủ rồi, chúng ta về đi."
"Được."
Đến đêm, Trịnh Tây Tây quả nhiên bị mất ngủ.
Chuyện xảy ra tối nay cứ như là cô đang nằm mơ vậy. Tối hôm qua cô còn đang nghĩ không biết lúc nào Cố Duẫn mới trở về, cô phải tỏ vẻ như thế nào, không nghĩ tới hôm nay anh lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, còn...
Nghĩ đến đây, Trịnh Tây Tây lại đỏ bừng mặt, hồng cả tai, lén lút lấy chăn che kín đầu mình lại, đến lúc không thở nổi lại thò ra, sau đó tiếp tục thẹn thùng chui đầu vào trong chăn.
Sau khi nằm trên giường lăn lộn một vòng, Trịnh Tây Tây lăn trở lại chỗ cũ, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Cô nhớ tới nguyện vọng mà cô đã ước vào hôm sinh nhật, nguyện vọng thứ nhất là hy vọng Cố Duẫn có thể bình an vui sướng, nguyện vọng thứ hai là, nếu có thể ước thêm một cái nữa, cô hy vọng nửa đời bình an vui sướng sau này của của Cố Duẫn sẽ luôn có cô trong đó.
Khi đó, cô không dám chờ mong gì nhiều. Cho dù trong lòng đã có cảm giác, nhưng lại sợ là do bản thân cô đã suy nghĩ nhiều.
Hiện tại hạnh phúc tới quá nhanh, làm cho cô không nhịn được mà suy nghĩ, mặc dù bây giờ Cố Duẫn đang thích cô, nhưng tương lai lại không thích cô nữa thì phải làm sao, sau này cô già rồi, hoa tàn ít bướm thì phải làm sao đây?
"Dừng lại!" Trịnh Tây Tây lắc lắc đầu, ném hết những suy nghĩ lung tung đó ra khỏi đầu.
Chuyện tương lai như thế nào cô không biết, nhưng nếu hiện tại cô không ngủ được, thì ngày mai nhất định sẽ có quầng thâm mắt đấy.
Dưới áp lực của quầng thâm mắt, Trịnh Tây Tây nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ở phòng bên cạnh, Cố Duẫn cũng mất ngủ như cô.
Bởi vì sai lệch múi giờ cộng thêm bị mất ngủ, cho nên Cố Duẫn không thể ngủ được, ngày hôm sau đã dậy từ sáng sớm.
Lúc Trịnh Tây Tây đi xuống lầu, nhìn thấy Cố Duẫn vác hai cái quầng thâm đang ngồi trên sô pha ngáp ngủ.
Có điều ông anh trai này dù có đeo thêm hai cái quầng thâm, thì cũng giống như là đeo đồ trang sức thời thượng vậy, khí thế quanh người không hề giảm sút, vẫn là một bộ ông đây đẹp trai nhất thế giới.
Trịnh Tây Tây đi qua đó: "Anh trai, chào buổi sáng."
Cố Duẫn nhìn cô.
Trịnh Tây Tây không nhịn được sờ soạng khuôn mặt mình: "Sao, sao vậy?"
"Em lại gọi anh là anh trai rồi." Cố Duẫn cười nhạt: "Như vậy anh sẽ cảm thấy... Em đang quyến rũ anh."
Trịnh Tây Tây:?
Anh dễ dàng bị quyến rũ như vậy á hả?
Trịnh Tây Tây: "Vậy... Anh Cố Duẫn?"
Cố Duẫn: "Không được, xưng hô như vậy quá bình thường, lúc em gọi Tề Thịnh cũng gọi là anh Tề Thịnh còn gì."
Trịnh Tây Tây đã hiểu, tối hôm qua ông anh trai này không ngủ được, cho nên sáng sớm như vậy đã bắt đầu kiếm chuyện vô cớ.
"Anh, anh có muốn đi ngủ thêm một lúc không."
"Không ngủ được." Anh nhìn Trịnh Tây Tây một hồi, con ngươi mang theo chút buồn ngủ nheo lại: "Em gái ngủ với anh đi."
Trịnh Tây Tây bị câu nói thẳng thắn của anh đánh đến không kịp trở tay, ho khụ khụ một lúc lâu, sau đó đỏ mặt hồng tai nhét một cái gối ôm vào trong lồng ngực anh: "Để nó đi ngủ với anh đi."
Cố Duẫn ghét bỏ đẩy gối ôm ra, một lát sau lại ôm gối ôm, vẻ mặt vô tội hỏi: "Có phải là anh bị thất sủng rồi không?"
Trịnh Tây Tây vừa mới đi vào phòng bếp uống nước, nghe thấy anh nói như vậy suýt chút nữa phun hết nước ra ngoài.
Từ lúc Cố Duẫn trở về thành phố T đến bây giờ, xác thật là đã khá lâu chưa ngủ ngon. Ở trên máy bay vốn dĩ không ngủ ngon được, tối hôm qua còn bị mất ngủ, hiện tại đầu óc có chút chết máy, cho nên biểu hiện của anh... Có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Trịnh Tây Tây làm một phần ăn sáng cho anh trai ngốc nhà mình, để giúp anh ngủ ngon hơn một chút, cô còn rót cho anh một cốc sữa bò nóng.
Đương nhiên, cô cũng rót cho bản thân mình một cốc.
Cố Duẫn không thích uống sữa bò, anh suy nghĩ, mỗi lần Trịnh Tây Tây uống hết một ít sữa bò, anh lại lấy cốc của mình đổ đầy sữa bò vào cốc của cô, như vậy là anh không cần phải uống sữa bò nữa.
Trịnh Tây Tây phát hiện cốc sữa bò của mình đã uống mấy lần vẫn chưa uống xong, vì thế để tâm quan sát một chút, quả nhiên bắt được đầu sỏ gây tội đang đổ sữa bò vào cốc của cô.
Cố Duẫn bị bắt tại trận cũng không hề hoảng hốt, cực kỳ bình tĩnh đổ hết sữa bò trong cốc của mình vào trong cốc của cô, còn hỏi cô: "Làm sao vậy?"
"Anh trai, anh đang làm gì vậy?" Trịnh Tây Tây hỏi.
"Cốc sữa bò của em gái sắp hết rồi." Cố Duẫn nói: "Anh đổ đầy giúp em."
"Cái cốc đó là của anh."
"À..." Cố Duẫn nhìn cô, cười một cái: "Anh tưởng em muốn một mình uống hai cốc luôn."
Trịnh Tây Tây: "..."
Anh bỏ cốc sữa bò xuống, tỏ vẻ rộng lượng tốt bụng nói: "Anh trai không được uống cũng không sao cả, em gái nhất định phải được uống no."
Trịnh Tây Tây: "... Anh à, trong phòng bếp còn có rất nhiều, em có thể đun cho anh thêm một cốc nữa."
Cố Duẫn: "..."
Trịnh Tây Tây nhìn anh một cái, không làm khó anh nữa, tự mình uống hết cốc sữa bò.
Sau khi ăn xong bữa sáng, một lát sau, ông anh trai này rốt cuộc cũng không thể tránh thoát việc đi ngủ.
Trịnh Tây Tây cuối cùng cũng có thời gian để nhắn tin cho bạn cùng phòng của mình.
Trịnh Tây Tây phát liên tiếp mười bao lì xì trong nhóm chat ký túc xá, làm hai đứa bạn cùng phòng vô cùng kinh ngạc.
Tằng Ngữ:? Trúng vé số? Tiền học bổng tăng? Gạo nấu thành cơm?
Phạm Tri Tri: Xem ra tối hôm qua đã có chuyện lớn rồi.
Trịnh Tây Tây: Tớ có người yêu rồi, hì hì hì.
Tằng Ngữ: Không phải là anh Cố Duẫn của cậu vừa mới trở về từ tối hôm qua sao? Khai thật đi, có phải buổi tối hôm qua cậu trộm ấy ấy với anh ấy không.
Trịnh Tây Tây:...
Trịnh Tây Tây: Tặng cậu một bao thuốc tẩy (2), không cần cảm ơn.
...
Bọn họ đùa giỡn với nhau một hồi, Tằng Ngữ hỏi: Sao hai người đến với nhau được vậy? Mau, trình bày nhanh lên.
Trịnh Tây Tây: Đương nhiên là hai bên cùng có ý, cho nên ở bên nhau thôi.
Tằng Ngữ: Tối hôm qua đêm đen gió mạnh, hai người trai đơn gái chiếc, còn có tình ý với nhau... Xong rồi, tưởng tượng ra hình ảnh rồi.
Trịnh Tây Tây:...
Tằng Ngữ hiếu kỳ hỏi: Vậy sau khi ở bên nhau có gì khác biệt không? Nếu so sánh với lúc trước ấy.
Trịnh Tây Tây nghĩ ngợi: Anh trai tớ hình như là... càng vô sỉ hơn.
Tằng Ngữ:?
Trịnh Tây Tây: Không thể kể được.
Phạm Tri Tri: Tớ biết.
Phạm Tri Tri: Nói sao nhỉ, cặp tình lữ ở chung với nhau, không thể kể bằng lời, thì chỉ có thể là chuyện giáo dục bằng hành động thôi...
Trịnh Tây Tây:...
Cố Duẫn ngủ rất say, đến buổi chiều mới tỉnh dậy.
Trịnh Tây Tây không muốn làm ồn đến anh, cho nên giữa trưa không nấu cơm, chỉ gọi cơm hộp.
Nhìn thấy anh đã dậy, cô gọi anh đến ăn cái gì đó.
Điện thoại của cô thỉnh thoảng lóe sáng lên, toàn là tin nhắn trêu chọc của Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri, Trịnh Tây Tây cầm lấy nhìn qua một cái.
"Bạn cùng phòng nhắn tin đến à?" Cố Duẫn hỏi.
Trịnh Tây Tây chột dạ nhìn anh một cái, gật đầu.
"Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện." Cố Duẫn lấy điện thoại ra, đuôi lông mày nhướng lên có vẻ rất hứng thú, nói: "Phải nhanh nhanh nói cho mọi người biết chuyện chúng ta ở bên nhau thôi."
Đỗ Phong đã thoát kiếp FA, Trịnh Hoài cũng đã có bạn gái, chỉ còn lại một mình Trần Minh Viễn vẫn còn độc thân.
Anh phải nhân lúc Trần Minh Viễn còn chưa có người yêu để khoe ra mới được.
Cố Duẫn nói: "Nếu không, chờ đến lúc mọi người đều đã có đôi có cặp, anh cũng không còn chỗ nào để kéo thù hận hết."
Trịnh Tây Tây: "..."
Lời tác giả:
Trần Minh Viễn: Tôi đã làm sai cái gì?
—
Chú thích Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồiTừ "bẩn" trong tiếng lóng trên Internet thường mô tả những đoạn hội thoại và hình ảnh viễn vong, nghĩa là nó có ý nghĩa rất đồi trụy và xấu xa. Ví dụ, khi mô tả suy nghĩ của một người là khiêu dâm và bạo lực, họ sẽ nói "Bạn thật bẩn thỉu, tôi sẽ gửi cho bạn một bao thuốc tẩy".