Trịnh Tây Tây vẫn luôn biết rằng Cố Duẫn rất tốt, cũng cảm thấy... Sau này nếu người nào có thể gả cho Cố Duẫn thì đó chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.
Bởi vì người anh trai này rất biết bao che khuyết điểm lại còn dịu dàng. Tuy rằng thỉnh thoảng anh cũng thích trêu chọc người khác nhưng cũng không hề làm cho người ta chán ghét chút nào cả.
Hiện tại chính tai nghe Cố Duẫn nói ra những lời tương đương với lời thề như này, Trịnh Tây Tây cảm thấy cực kỳ cảm động, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một cảm giác chua xót.
Cảm động là bởi vì anh trai nhà cô quả nhiên cho tới bây giờ cũng sẽ không làm cho người ta thất vọng, sau này ai có thể gả cho anh, nhất định sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.
Chua xót cũng là bởi vì người anh trai này quá tốt, chỉ cần nghĩ đến việc sau này anh có khả năng sẽ cưới người khác, cô đã có cảm giác không khí chung quanh mình đều sắp bị rút sạch rồi.
Trịnh Tây Tây còn đang sững sờ, Cố Duẫn nói xong câu nói tương đương với một lời thề kia, cũng không muốn hấp tấp vội vàng, vì thế anh vươn tay qua, vỗ đầu Trịnh Tây Tây, nói: "Về nhà thôi, em gái của anh."
Xe đậu ở bên ngoài, lái xe mà Cố Duẫn mới thuê mở cửa xe cho hai người bọn họ.
Trên đường trở về, Trịnh Tây Tây nhịn không được mà liên tục hồi tưởng lại những gì Cố Duẫn vừa nói ——
Cảm giác 'động lòng' mà Cố Duẫn nói là sẽ là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên hay là lâu ngày sinh tình, nếu như là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vậy cô có phải là... đã hoàn toàn không còn cơ hội nữa rồi hay không?
Tối hôm đó, Trịnh Tây Tây đã mơ thấy một giấc mơ.
Cô mơ thấy đám cưới của Cố Duẫn. Cố Duẫn mặc âu phục màu trắng, cô mặc trang phục của phù dâu, bị người ta đẩy lên sân khấu, trong vai trò là người thân của Cố Duẫn, đi lên phát biểu.
Cô cầm micro, Cố Duẫn đứng ở phía đối diện, đứng ngay bên cạnh cô dâu của anh, mười đầu ngón tay của hai người quấn chặt lấy nhau, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Trịnh Tây Tây đối mặt với bọn họ, nghẹn ngào, vừa đọc bản thảo chúc phúc vừa khóc, người tham gia hôn lễ không ngừng vỗ tay, tất cả mọi người đều cho rằng cô là bởi vì hạnh phúc của Cố Duẫn mà cảm động đến rơi lệ. Chỉ có cô mới biết, mỗi giọt nước mắt của cô đều là do đâu mới chảy xuống.
Cô phát biểu xong, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay vang dội như sấm sét, Cố Duẫn nhận lấy micro, xúc động nói: "Tây Tây, em vĩnh viễn là người em gái mà anh yêu thương nhất."
Trịnh Tây Tây từ trong mộng bừng tỉnh, mở mắt ra —— Không có hôn lễ, không có phát biểu, cô nằm trên giường ở trong phòng, xung quanh là một màu đen kịt.
Đó là một giấc mơ. Trịnh Tây Tây thở phào nhẹ nhõm.
Cô mất một thời gian dài để lấy lại tinh thần từ giấc mơ này, nghiêng đầu và phát hiện ra rằng một mảng lớn của chiếc gối của cô đã ướt đẫm nước mắt.
Tình cảnh trong giấc mơ ấy vẫn còn rất rõ ràng, Trịnh Tây Tây hoàn toàn không có chút cảm giác buồn ngủ nào, cô ấn xuống vị trí trái tim mình, loại cảm giác thống khổ này dường như còn chưa phai nhạt.
Cô trở mình, quay lại, sau đó liền ngồi dậy.
Trịnh Tây Tây cầm lấy chiếc điện thoại di động trên đầu giường để xem thời gian, bây giờ mới hơn bốn giờ sáng. Trong khoảng thời gian gần đây, cô đa phần đều là tỉnh giấc vào giờ này.
Ngồi trên giường ngẩn người, cô ấn điều khiển từ xa của rèm cửa, kéo rèm cửa ra. Bên ngoài, ánh ban mai lấp lánh, là thời gian yên tĩnh nhất trong ngày.
Lúc này, chiếc điện thoại di động đặt ở đầu giường chợt lóe sáng.
Phạm Tri Tri vừa khéo trả lời tin nhắn trong nhóm ký túc xá, trả lời tấm ảnh mỹ thực mà Tằng Ngữ đã gửi từ nửa ngày trước.
Bên này bây giờ là bốn giờ sáng, trong nước vừa vặn là buổi chiều, Trịnh Tây Tây cầm điện thoại di động lên, nhắn một tin vào trong nhóm.
Phạm Tri Tri còn chưa thoát ra, vừa hay nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Tây Tây.
"Cậu ở bên đó còn sớm mà nhỉ?" Phạm Tri Tri ở trong nhóm, nói: "Mới sáng sớm mà đã có tinh thần như vậy rồi cơ à?"
"Ừ, tớ vừa nằm mơ rồi bị dọa tỉnh."
Nghĩ đến Phạm Tri Tri là người duy nhất trong ký túc xá từng có kinh nghiệm về phương diện tình cảm, Trịnh Tây Tây hỏi: "Bây giờ cậu có rảnh không?"
"Có, cực kỳ nhàn rỗi."
Suy nghĩ một chút, Phạm Tri Tri lại nói thêm: "Nhưng tớ không biết phân tích giấc mơ đâu."
"..."
Trịnh Tây Tây từ trên giường đứng dậy, gọi điện thoại cho Phạm Tri Tri.
Phạm Tri Tri đang ở trong phòng của mình ăn trái cây và uống trà thảo dược. Trịnh Tây Tây nói: "Tri Tri, hình như tớ thích Cố Duẫn mất rồi."
Phạm Tri Tri 'phụt' một phát, phun hết cả ngụm trà thảo dược kia lên màn hình.
"Chờ, chờ tớ một chút."
Cô ấy vội vã tìm khăn giấy để lau sạch màn hình điện thoại di động của mình, nâng kính, nghiêm túc hỏi: "Chuyện xảy ra từ khi nào vậy hả?"
"Không lâu sau khi anh ấy ra nước ngoài." Trịnh Tây Tây chán nản vuốt tóc, vừa có chút bất lực lại vừa mê mang hỏi: "Tri Tri, tớ nên làm cái gì bây giờ?"
Tình huống hiện tại của Trịnh Tây Tây rất giống với Phạm Tri Tri, cũng là hai người thân mật, cũng là đơn phương thích bên kia, lại sợ đối phương chỉ coi mình là em gái/ bạn cùng chơi. Điều không giống nhau là, loại tình huống này của Trịnh Tây Tây thậm chí còn càng thêm khó giải quyết.
Cố Duẫn vẫn coi Trịnh Tây Tây như em gái mà chăm sóc, thứ tình cảm của anh dành cho cô ngay từ đầu đã là tình thân rồi, muốn xoay chuyển thành tình cảm nam nữ, khó khăn chỉ có khả năng càng lớn hơn.
Phạm Tri Tri đến nay vẫn còn nhớ rõ ngày mình thổ lộ, vẻ mặt khiếp sợ cùng với giọng điệu khó xử của đối phương: "Em, em nói đùa phải không? Hôm nay là ngày Cá tháng Tư hả?"
"Phạm Tri Tri, em đừng đùa nữa." Anh ta vỗ vai Phạm Tri Tri nói: "Chúng ta không phải là 'anh em' (1) hay sao?"
...
"Tây Tây, cậu đừng nóng vội." Phạm Tri Tri khuyên nhủ: "Điều kiện của cậu tốt như vậy, chỉ cần có thể xoay chuyển cách nghĩ của anh Cố Duẫn thì nhất định sẽ có cơ hội."
"Nhưng tớ sợ lắm." Trịnh Tây Tây nói.
Cô chưa từng nói chuyện trong lòng mình với ai hết, có lẽ giấc mơ vào buổi sáng tinh mơ này có lực xung kích quá lớn đối với cô, cô rất cần tìm người tâm sự để giảm bớt những cảm xúc trong lòng, cô tiếp tục nói: "Từ hồi còn rất nhỏ tớ đã mất đi cha mẹ, tớ đã tận mắt nhìn thấy mẹ... qua đời ngay trước mắt mình."
"Sau đó tớ được gửi nuôi ở nhà cậu, mọi việc đều phải nhìn sắc mặt của mợ. Tớ đã từng cảm thấy rất đau đớn, rồi sau đó cũng dần dần chai lì với rất nhiều chuyện. Thẳng đến khi gặp được Cố Duẫn, tớ mới cảm thấy, những tháng ngày này dường như đã sống lại rồi, tớ cũng là người... có thể gặp được vận may."
"Cho nên, tớ rất sợ rằng, ông trời sẽ không cho tớ có được vận may như vậy nữa. Đến lúc đó, tớ thậm chí ngay cả cái danh 'em gái' của anh ấy cũng không thể làm được nữa."
Phạm Tri Tri không biết nên an ủi cô như thế nào, cô ấy biết rõ tầm quan trọng của Cố Duẫn đối với Trịnh Tây Tây, chính là bởi vì quá quan trọng, nên mới có thể bị ràng buộc, bó tay bó chân, đi một bước phải suy nghĩ mười bước, sợ rằng mỗi một bước phía trước đều là vách treo dốc đứng, không quay đầu được.
Bản thân cô ấy chính là một ví dụ cho việc thất bại, những điều mà bây giờ Trịnh Tây Tây phải đối mặt chịu đựng, cô ấy cũng đã từng trải qua, cho nên Phạm Tri Tri càng có thể đồng tình với cô.
"Tây Tây, bây giờ cậu đừng sốt ruột." Phạm Tri Tri suy nghĩ xong rồi nói: "Anh Cố Duẫn của cậu bây giờ cũng đâu có lớn tuổi lắm đâu, hơn nữa công việc của anh ấy rất bận rộn, trong thời gian ngắn không có thời gian yêu đương hay kết hôn gì đâu."
"Chúng ta có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này, làm ra một kế hoạch khả thi."
...
Ban ngày thì Cố Duẫn phải làm việc.
Trước khi đến đây, Trịnh Tây Tây hoàn toàn không tiết lộ bất kỳ tin tức nào, cho nên Cố Duẫn không có thời gian xử lý một ít công việc quan trọng trước khi cô tới, dẫn đến việc mấy ngày sau đó anh vẫn phải bận rộn với công việc, chỉ có sau khi tan tầm mới có thể cùng Trịnh Tây Tây đi dạo một lúc.
Trịnh Tây Tây cũng đang điều chỉnh lại cảm giác chênh lệch thời gian, mỗi ngày đều không có tinh thần gì cả, ngày đêm đảo lộn một thời gian, cuối cùng cũng chậm rãi thích ứng được với thời gian bên này.
Thứ bảy, Cố Duẫn cuối cùng cũng vật lộn xong được đống công việc trong một giai đoạn, dự định dẫn Trịnh Tây Tây ra ngoài chơi một ngày.
Anh đi từ trên lầu xuống, Trịnh Tây Tây đang ngồi trên sô pha, tập trung tinh thần lật xem cái gì đó.
"Đang xem cái gì vậy?" Cố Duẫn ngồi xuống.
Trịnh Tây Tây sợ tới mức xém chút nữa đã nhảy dựng lên.
Trong điện thoại là bản báo cáo tường tận về chuyện yêu đương dài hơn mười trang, do Phạm Tri Tri ngâm mình suốt mấy ngày ở trong hiệu sách tổng kết lại rồi gửi cho cô. Nhất là đối với tình huống hiện tại của Trịnh Tây Tây, cô ấy đã vạch ra được một kế hoạch vô cùng thiết thực.
Bản báo cáo này của Phạm Tri Tri được coi là thành quả kết hợp giữa kiến thức lý thuyết và kinh nghiệm thất bại của riêng mình để làm ra. Đối với thuở động lòng duy nhất của mình, Phạm Tri Tri cũng từng nghĩ tới vô số lần, nếu như lúc trước cô ấy không xúc động như vậy mà là suy nghĩ chu toàn hơn một chút, kết quả có lẽ nào sẽ không giống nhau hay không?
Bản thân cô ấy đã không thể quay ngược thời gian được, thế nên đối với chuyện của Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn, cô ấy đã đặc biệt để tâm, dường như chỉ cần hai người bọn họ được ở bên nhau, thì một phần tiếc nuối của chính bản thân cô ấy đã có thể được bù đắp rồi vậy.
Bản báo cáo dài hơn mười trang này, tóm lại chính là, không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của Cố Duẫn, nhảy múa trên điểm mấu chốt của anh, nhưng không được vượt quá giới hạn, muốn Cố Duẫn phải tự mình nghĩ lệch đi, dần dần biến tình cảm giữa anh trai với em gái thành một thứ tình cảm ái muội.
Chuyện này nói thì đơn giản, nhưng về phần cụ thể phải làm như thế nào, với cả làm thế nào để nắm chắc được biên độ đó, ngoại trừ việc sao chép lại một vài ví dụ từ nơi khác, còn lại thì cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân Trịnh Tây Tây, tự mình phát huy.
Trịnh Tây Tây nghĩ đến nhập thần, kết quả Cố Duẫn lại đột nhiên xuất hiện, làm cho Trịnh Tây Tây đúng thật là hồn bay lên trời.
"Dọa đến em rồi hả?" Cố Duẫn hỏi.
Trịnh Tây Tây vốn định phủ nhận, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đầu lắc được một nửa lại biến thành gật đầu, đáng thương hề hề nói: "Vâng, muốn anh trai xoa xoa đầu mới có thể hết sợ được."
Lời này vừa nói ra miệng, không chỉ Cố Duẫn thấy sửng sốt một hồi, ngay cả chính bản thân Trịnh Tây Tây đều ngây ngẩn cả người.
A a a a, sao lại xấu hổ như vậy cơ chứ, loại lời này không thể nào là do mình nói ra!
Trịnh Tây Tây đúng thật là muốn đập đầu xuống đất luôn rồi, khoan một cái lỗ chui xuống, chết tại chỗ.
Giông tố dữ dội trong nội tâm của cô như bay lên đến tận trời cao, thế nhưng tình hình này không cho phép cô lùi bước. Trịnh Tây Tây đỏ mặt, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, tiến lên một bước, ngoan ngoãn ghé đầu tiến lại gần.
Phải bình tĩnh lại, phải cố gắng trêu chọc anh. Tiểu nhân trong lòng Trịnh Tây Tây nắm chặt nắm đấm nhỏ cổ vũ cô.
Cố Duẫn quả thật là đã ngây ngẩn cả người, nhìn Trịnh Tây Tây tiến đến trước mặt mình, anh suýt nữa đã bị sự đáng yêu của cô chọc cho chảy máu mũi.
Ngay khi Trịnh Tây Tây cảm thấy Cố Duẫn chắc chắn đã bị cô làm cho thất thần, Cố Duẫn lại vươn tay ra, xoa xoa đầu của Trịnh Tây Tây.
Anh rụt rè thu tay lại, Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên, cười với anh một cách ngọt ngào: "Cảm ơn anh."
Cố Duẫn: "..."
Không ổn rồi, thực sự sẽ chảy máu cam mất.
Hai người làm xong đại sự, bởi vì trong lòng có quỷ, một người chạy lên lầu, người còn lại thì chột dạ, đi rót nước uống cho mình.
Một lát sau, Cố Duẫn tự cho là đã khôi phục lại sự bình tĩnh thành thục của mình, lại đi gõ cửa phòng Trịnh Tây Tây: "Tây Tây ơi, có muốn ra ngoài chơi không."
Cố Duẫn thật vất vả mới có thời gian rảnh rỗi, vừa hay, có thể đi dạo thành phố T với cô một lúc.
"Vâng ạ." Trịnh Tây Tây tắt đi khung trò chuyện trong điện thoại.
Lúc này cô đang mặc quần áo ở nhà, mở tủ quần áo ra, lấy quần áo ra ướm thử với người.
Căn cứ vào tình báo mà cô thăm dò được, Cố Duẫn thích những cô gái ngốc nghếch, tương đối đơn thuần. Trịnh Tây Tây lấy ra một cái váy trắng rồi ướm lên người mình.
Bề ngoài của Trịnh Tây Tây tương đối thiên về diễm lệ sáng sủa. Màu tóc của cô rất đen, đôi mắt to và sáng, đuôi mắt cong vút lên, mang theo một chút mị sắc tự nhiên, màu môi đỏ thắm, cho dù là không tô son thì đôi môi của cố cũng sẽ không có vẻ nhạt nhẽo.
Bởi vì nguyên nhân là vẻ bề ngoài này, nên cho dù cô có khoác lên mình bất kì bộ quần áo nào, cũng sẽ không xấu xí, nhưng Trịnh Tây Tây nhìn rồi lại nhìn, vẫn luôn cảm thấy... không đủ xinh đẹp.
Trước kia Trịnh Tây Tây cũng không chú ý đến ngoại hình của mình như vậy, nhưng hiện tại có người trong lòng rồi, chính bản thân mình lại còn dự định... quyến rũ anh, lúc này mặc cái gì cũng có vẻ vô cùng quan trọng.
Cô lại lấy ra mấy bộ quần áo để so sánh, rối rắm một phen, cuối cùng vẫn quyết định buông tha cho chiếc váy trắng nhỏ, hướng tới phương diện xinh đẹp để tút tát lại mình.
Một mặt, cô không muốn biểu hiện quá rõ ràng, làm cho Cố Duẫn hoài nghi, mặt khác, mặc kệ như thế nào, nếu có một ngày Cố Duẫn có thể thích cô, thì cô vẫn hy vọng thứ anh thích là con người cô chứ không phải một loại hình mẫu con gái như vậy.
Nghĩ như vậy, trong lòng tựa hồ thông suốt hơn rất nhiều, Trịnh Tây Tây cuối cùng cũng thay một cái váy hoa hồng đỏ.
Trịnh Tây Tây còn chưa đầy nửa tháng nữa sẽ tròn mười chín tuổi, ngũ quan đã hoàn toàn phát triển. Cô chải tóc ở hai bên và nửa trên ra sau đầu, những sợi tóc khác vẫn xõa xuống, sau đó buộc một chiếc nơ lớn cùng màu với váy.
Trịnh Tây Tây rất thích hợp với màu sắc bắt mắt và kiểu tóc khoa trương này, buộc tóc xong, cô lại đi lấy một sợi dây chuyền đeo vào.
Cô nhìn vào trong gương, nhìn thấy vành tai của mình, lần đầu tiên bắt đầu tự hỏi mình có nên bấm lỗ tai hay không.
Chờ trang điểm tạm ổn rồi, cuối cùng cô mới đẩy cửa ra.
Cố Duẫn ngồi trên sô pha ở dưới lầu chờ cô, lúc nhìn thấy cô, trong mắt anh hiện lên vẻ kinh diễm.
Trịnh Tây Tây rất xinh đẹp, Cố Duẫn biết điều này, chỉ là trước kia anh rất ít khi chú ý đến phương diện này mà thôi. Dù sao thì anh cũng tự cho là nhân phẩm của mình tạm chấp nhận được, nên sẽ không cố ý nhìn chằm chằm vào 'em gái' của mình.
Nhưng trong những ngày gần đây, bởi vì những thay đổi trong suy nghĩ, các quan điểm khác tự nhiên sẽ thay đổi theo.
Đứng ở góc độ của một người đàn ông, Trịnh Tây Tây là vẻ đẹp trời sinh.
Cố Duẫn ho một cái, vội vàng dời tầm mắt.
Lúc thay giày, Trịnh Tây Tây trong lúc vô tình nhìn thấy một đôi dép đã từng được sử dụng ở phía trên kệ để giày, vì thế, cô vừa đổi mới giày, vừa giống như vô tình nói: "Anh, thật không nghĩ tới, ngay cả dép nữ anh cũng mua trước rồi, em vốn tưởng rằng sau khi em tới đây còn phải tự mình đi mua nữa đấy."
"Ừ, từ lúc ở Văn Thành đã quen mua như vậy rồi." Cố Duẫn cũng thay giày, lại nói: "Hơn nữa, anh vốn dĩ còn cho rằng em sẽ đến đây vào dịp nghỉ hè."
Nhận được đáp án, một tảng đá trong lòng Trịnh Tây Tây rơi xuống, trong lòng có hơi vui vẻ, khóe miệng lặng lẽ cong lên một chút.
Sau đó cô lại nghĩ đến, một người anh trai giống như Cố Duẫn, mang theo một em gái, hơn nữa còn đối xử tốt với em gái như vậy, ở thị trường xem mắt thì sẽ không được chào đón cho lắm.
Dù sao đi chăng nữa thì chẳng có ai lại hy vọng chồng của mình đối xử quá tốt với các cô gái khác cả.
Cô len lén nhìn Cố Duẫn một cái, lần đầu tiên cảm thấy mình, cái đuôi này, kéo đến vừa lòng đẹp ý.
Phải vững vàng lên, Trịnh Tây Tây, anh trai này vốn dĩ đã rất thẳng nam, mi lại cố gắng kéo đuôi anh ấy thì chắc chắn sẽ có thể giành được thắng lợi thôi.
Chú thích:
(1) "Anh em" ở đây là "bro", cách xưng hô thân thiết giữa những thằng bạn với nhau.