Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 29: Người bảo vệ em




“...”
Câu nói này rất quen.
Cố Duẫn nhớ lại hình như khi mua kẹo bông cho cô thì anh cũng đã nói câu tương tự như vậy.
“Lúc anh ba tuổi thì em mấy tuổi?” Cố Duẫn hỏi.
“Lúc đó em hai tuổi rưỡi rồi.” Trịnh Tây Tây nói: “Lúc em mới hai tuổi rưỡi đã phải gánh vác quá nhiều thứ.”
Hai người nhìn nhau, sau đó không nhịn được cười thành tiếng.
Sau khi Cố Duẫn không làm loạn nữa, hai người nhanh chóng chọn những thứ cần thiết cho món lẩu ở khu bán đồ ăn.
Chỉ có hai người nên cũng không ăn được nhiều, họ chỉ mua những phần nhỏ. Nhưng giữa chừng, bác sĩ Chu Hoành gọi điện đến, nói rằng mình đang rảnh và muốn ăn cùng nên họ đã mua thành ba phần ăn.
Khi ra khỏi siêu thị thì trên trời có những bông tuyết đang rơi xuống.
Trận tuyết đầu tiên của Văn Thành năm nay lại rơi vào cuối năm.
Trịnh Tây Tây có chút phấn khích.
Tuy rằng ở Văn Thành năm nào cũng có tuyết nhưng cũng chỉ có vài lần mà thôi, vậy nên mỗi năm ai nấy đều háo hức khi tuyết đầu mùa rơi.
Cô đưa tay ra để bắt lấy một bông tuyết, đôi chân thì nhảy tung tăng về phía trước.
Cố Duẫn xách đồ nhìn Trịnh Tây Tây đi phía trước, khóe môi chợt cong lên.
Anh đột nhiên cảm thấy cả đời này nếu cứ sống đơn giản thế này, được nuôi thêm một Trịnh Tây Tây thì tốt biết mấy.
Sau khi về đến nhà, Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây cùng nhau chuẩn bị món lẩu, Chu Hoành thì lần theo địa chỉ tìm đến nơi.
Anh ấy vừa đến đã nằm xuống sô pha: “Mệt chết mất thôi, học y thật sự không phải là việc mà con người có thể làm được.”
Anh ấy nói vọng vào trong: “Em gái Tây Tây, có nước uống không?”
Cố Duẫn bưng nồi nước lẩu đi ra, cắm điện cẩn thận, chán ghét nhìn anh ấy: “Anh không có tay à?”
“Anh bận rộn cả ngày, vừa mới từ bệnh viện trở về."
“Cho nên mất luôn tay rồi?” Cố Duẫn nói.
Cố Duẫn là người luôn bảo vệ gia đình của mình vô điều kiện.
Chu Hoành vừa đến thì đã sai bảo Trịnh Tây Tây làm cho đại thiếu gia là anh ấy đây rất không thoải mái.
Chỉ vài ba câu, Chu Hoành đã hiểu rõ vị trí hiện tại của mình trong lòng Cố Duẫn, anh ấy “hứ” một tiếng rồi đứng dậy đi vào phòng bếp: “Em không quen làm việc này đúng không?”
Trịnh Tây Tây đang chuẩn bị các món ăn phụ cho món lẩu, khi cô nhìn thấy Chu Hoành thì lên tiếng chào anh ấy.
Chu Hoành tự mình rót một ly nước và đứng bên cạnh Trịnh Tây Tây xem cô làm bếp.
Cố Duẫn bước vào để lấy đồ bê ra ngoài.
Món lẩu sẽ được chuẩn bị sẵn sàng trước khi các chương trình của đêm giao thừa bắt đầu được chiếu trên tivi.
Trịnh Tây Tây bật tivi.
Bên ngoài tuyết rơi, Cố Duẫn mở một chai rượu vang, ba người vây quanh bàn ăn cạnh nồi lẩu nghi ngút khói.
Trong phòng có hệ thống sưởi, Chu Hoành cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo dài tay, xắn ống tay áo tiếp tục than thở: “Học y thật sự rất mệt, đã rất lâu không được ăn bữa ăn tử tế nào rồi.”
“Anh còn mấy năm nữa thì tốt nghiệp thế?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Hai năm.” Chu Hoành nói tiếp: “Chờ anh học hành thành công, nếu em đến khám bệnh anh sẽ giảm giá cho em.”
“Vậy phải cảm ơn bác sĩ Chu trước rồi.”
Trịnh Tây Tây bỏ thịt vào nồi lẩu, Chu Hoành đang bận ăn, Trịnh Tây Tây hỏi Cố Duẫn: “Anh, anh muốn ăn gì? Em bỏ vào cho.”
“Để anh tự làm được rồi.” Cố Duẫn bỏ thịt viên vào, cùng mấy miếng đậu phụ đông lạnh.
Sau khi Chu Hoành ăn thịt xong, đậu phụ cũng vừa chín tới bèn gắp một miếng đậu phụ đông lạnh lên.
“Chu Hoành.” Cố Duẫn ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Cẩn thận cái tay, đừng ăn đậu hũ của tôi.”
“Vãi!” Chu Hoành sợ hãi buông đũa, đậu hũ lại rơi vào nồi lẩu.
Anh ấy bình tĩnh lại hồi lâu rồi nói: “Không phải chứ, cậu có thể nói chuyện bình thường được không?”
Cố Duẫn múc đậu hũ bỏ vào trong bát của mình: “Tôi nói chuyện không bình thường chỗ nào?”
“Kêu anh bỏ xuống thì anh bỏ, đừng có ra cái vẻ khinh thường ấy được không, cái gì mà cẩn thận cái tay, rồi còn ăn đậu phụ của tôi...” Trong lòng Chu Hoành sợ hãi nói: “Anh sợ đến nỗi sởn cả da gà rồi đây.”
“Ồ!” Cố Duẫn bình tĩnh nói: “Thế anh tìm cơ hội rèn luyện dũng khí đi.”
Chu Hoành: “...”
Cố Duẫn luôn luôn ngang tàng như vậy, Chu Hoành đã quen với điều đó, anh ấy quay sang nói với Trịnh Tây Tây: “Nói thật lòng, với tính khí này của Cố Duẫn, làm sao em gái Tây Tây có thể chịu được cậu ấy vậy?”
Trịnh Tây Tây đang múc tôm viên vào trong bát, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Dạ? Có gì không ổn sao?”
Cố Duẫn cười thầm.
Chu Hoành sặc cả nước ép đang uống trong miệng.
Đủ rồi, hai người này đúng thật là biết bao che cho nhau.
Ba người ăn lẩu uống rượu, Trịnh Tây Tây uống coca, thỉnh thoảng xem chương trình giao thừa.
Phải gần hai tiếng đồng hồ bữa ăn mới kết thúc.
Mọi người cùng nhau thu dọn đồ đạc, ngồi trên ghế sô pha để xem chương trình truyền hình.
Các nhóm trò chuyện trong điện thoại cũng rất náo nhiệt, rất nhiều bao lì xì đỏ được gửi ra.
Trịnh Tây Tây giật được mấy bao lì xì, hôm nay cô không được may mắn, giật được mấy bao lì xì nhưng cũng không lấy được mấy đồng.
Cố Duẫn liếc nhìn sang một bên, nhấc điện thoại lên và gửi hàng chục bao lì xì trong nhóm, anh sẽ không dừng lại cho đến khi Trịnh Tây Tây giật lấy cái lớn nhất.
Nhóm này là nhóm lớn do Đỗ Phong lập ra, Trần Minh Viễn và Trịnh Hoài đều ở trong nhóm này.
Có Cố Duẫn dẫn đầu, phía sau toàn là cơn mưa bao lì xì được gửi đi.
Trịnh Tây Tây đang nhanh tay giành bao lì xì, giành xong thì mới phát hiện có gì đó không đúng lắm, từ những bao lì xì lời chúc “Hoa đào nở rộ”, “Trẻ em đi khắp nơi”... cho đến những câu như “Muốn sống được cũng phải bị mọc sừng trên đầu”, “Trời lạnh rồi, cho nhà họ Vương phá sản đi”, “Cứu con với, nhà nghèo quá chỉ còn mỏ thôi”...
Khuôn mặt của Trịnh Tây Tây trở lên tối sầm nhưng những bao lì xì mà cô đã giành không thể trả lại được.
Chỉ một lúc đã có rất nhiều người được kéo vào nhóm.
Trịnh Tây Tây bị thu hút bởi một ID có tên "Cô giáo Chu tri kỷ”.
Người đó sau khi tham gia nhóm thì đã gửi liên tục rất nhiều bao lì xì, nhìn thì khá giống với những trang quảng cáo rác, cái gì mà “Trò chuyện đêm khuya tìm cô giáo Chu, chỉ hai trăm tệ một giờ”, hay “Hãy để cô giáo Chu trở thành người phụ nữ hiểu bạn nhất”...
Tuy nhiên, Trịnh Tây Tây không nghĩ rằng người đó thực sự vào nhóm để đăng bài quảng cáo, có lẽ là người quen của bọn họ.
Sau khi người đó xuất hiện, những người đang lặn lội để giật bao lì xì lần lượt nổi lên, cả An Văn Thù người đã trở thành bạn gái của Đỗ Phong cũng xuất hiện để chào hỏi “cô giáo Chu”.
Nghe cuộc trò chuyện của họ, “cô giáo Chu” này đang du học ở nước ngoài, chuyên ngành tâm lý học và họ học cùng trường cấp ba với An Văn Thù, mối quan hệ của họ có vẻ tốt.
Chu Hoành ngồi bên cạnh nói một tiếng “vãi”, rồi hét lên: “Chu Âm Lan? Em ấy đang làm gì vậy? Còn tự xưng cô giáo Chu, thật sự là sự sỉ nhục ngành nghề này mà.”
Sau đó Trịnh Tây Tây hỏi: “Anh quen người này à?”
“Ừm, em ruột của anh.” Trong lời nói dường như tràn đầy sự chán ghét nhưng cũng có vẻ thân mật, chứng tỏ quan hệ của bọn họ cũng không tệ.
Sau khi “cô giáo Chu” xuất hiện thì thu hút được không ít người thầm lặng ở trong nhóm xuất hiện, có thể thấy cô ta rất nổi tiếng, lúc này cả nhóm đã rất sôi nổi.
Trịnh Tây Tây hiếm khi nói chuyện trong đó, cô chỉ lướt qua chút rồi thoát khỏi cuộc trò chuyện.
Ký túc xá của đại học Văn có giờ giới nghiêm, quá giờ sẽ không thể vào được.
Chu Hoành ở đây đến mười giờ hơn mới cầm điện thoại rời đi, còn nói sau này nấu cơm thì có thể thường xuyên gọi điện thoại cho anh ấy, đổi lại là Cố Duẫn không chút lưu tình mà đóng cửa lại.
Trịnh Tây Tây ở bên trong vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của Chu Hoành.
Trịnh Tây Tây bật cười nhìn Cố Duẫn ưu nhã quay lại, nói: “Anh không sợ anh Chu Hoành sẽ ôm hận này à?”
“Không sợ.” Cố Duẫn ngồi trở lại trên ghế so pha, nhướn mày: “Anh ấy cũng đâu đánh lại anh.”
“Phì...” Trịnh Tây Tây cười một tiếng, tiện cắm nến cầu nguyện cho Chu Hoành.
Tuy nhiên, Chu Hoành có vẻ cũng không mấy để bụng.
Tích cách Cố Duẫn là như vậy, nếu như anh ấy để ý, hai người họ chắc đã từ mặt, không chơi được với nhau rồi.
Thực ra cô khá hâm mộ quan hệ của bọn họ, dùng lời nói tỏ ra ghét bỏ đối phương nhưng lại hành động thì lại vô cùng đơn thuần.
Sau khi Chu Hoành rời đi, Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn vừa xem chương trình vừa nghịch điện thoại, cùng nhau trải qua thời khắc giao thừa.
Gần đây Trịnh Tây Tây làm việc rất có quy tắc, cũng không thức khuya nhiều, sau mười một giờ cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đến mười hai giờ thì khóe mắt bắt đầu đỏ lên.
Cô đợi đến nửa đêm thì ngay lập tức nói “Chúc mừng năm mới” với Cố Duẫn.
“Chúc mừng năm mới em gái.” Điện thoại của Cố Duẫn không ngừng đổ chuông nhưng anh mặc kệ, xoa đầu Trịnh Tây Tây nói: “Ngủ đi.”
“Dạ!”
Cô ăn lẩu xong thì đi tắm, trên người mặc bộ đồ ngủ ở nhà, chân đi dép lê mềm mại.
Cô dụi mắt, đi vài bước rồi quay người lại: “Anh, ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Ngày hôm sau tỉnh dậy, điện thoại của Trịnh Tây Tây có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, còn có tin nhắn của Trịnh phu nhân nhắc cô về ăn cơm trưa.
Trịnh Tây Tây trả lời tin nhắn từng người một.
Buổi trưa Cố Duẫn còn có việc khác phải làm nhưng anh không yên tâm khi để Trịnh Tây Tây trở về một mình.
Anh biết rõ tình hình trước kia khi Trịnh Tây Tây ở trong nhà họ Trịnh, anh sợ cô sẽ ấm ức khi quay về đó nên trước khi về đã gọi điện thoại cho Trịnh Hoài.
“Buổi trưa em gái về nhà ăn cơm.” Cố Duẫn nói: “Cậu nên chú ý một chút, nếu như em ấy bị mọi người ức hiếp thì ngày mai chúng ta gặp nhau ở võ viện.”
Trịnh Hoài: “...”
“Tôi mới là anh ruột của em ấy.” Trịnh Hoài mệt mỏi nói: “Tôi cũng đâu thể trơ mắt nhìn em ấy bị bắt nạt được.”
“Ồ.” Cố Duẫn có chút thờ ơ hỏi tiếp: “Trịnh Tây Tây và Trịnh Nghi cùng rơi xuống nước, nước rất sâu, kỹ năng lặn của Trịnh Nghi không thể dùng được thì cậu sẽ cứu ai?”
Trịnh Hoài mấp máy miệng, trầm mặc hồi lâu.
“Cậu sẽ cứu Trịnh Nghi trước, còn tôi sẽ cứu Trịnh Tây Tây trước." Cố Duẫn nói.
Trịnh Hoài từ nhỏ đã nhìn Trịnh Nghi lớn lên từng ngày, tham gia mọi sự kiện trong đời với tư cách anh trai, quan hệ giữa hai người họ vẫn luôn rất tốt, đối với người mới quay lại như Trịnh Tây Tây thì không thể so bì được.
“Trong lòng mỗi người đều có sự so sánh cao thấp, ai cũng không ép được ai, tôi sẽ không yêu cầu cậu đột nhiên đối tốt với em ấy. Tôi chỉ muốn nói là các người đừng có ức hiếp em ấy nếu không thì tôi sẽ thay em ấy ức hiếp trả lại các người.”
“Tôi phải cho các người biết, hiện tại cũng có một người anh này bảo vệ em ấy.”