Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 28: Em gái, nuông chiều anh vậy sao




Sự việc này dẫn tới hậu quả trực tiếp nhất chính là, khoảng thời gian đó, số lượng thư tình Trịnh Tây Tây nhận được tăng mạnh.
Trong cặp sách của Trịnh Tây Tây, trong hòm gửi thư của ký túc xá, hoặc trên bàn lúc tới tự học ở thư viện... Thường sẽ xuất hiện những lá thư không rõ lai lịch.
Rất nhiều người Trịnh Tây Tây thậm chí còn không biết.
Đối với những thứ này, Trịnh Tây Tây hoàn toàn không biết phải xử lý như thế nào.
Nếu là tỏ tình trực tiếp, thì cô còn có cơ hội từ chối thẳng mặt. Nhưng viết thư, cô không thể trả lại từng bức một được, thường xuyên qua lại, nói không chừng sandal lung tung sẽ trở nên nhiều hơn.
Đa số đã bị Trịnh Tây Tây vứt đi. Mặc dù có hơi làm nhục tâm ý của người khác. Nhưng Trịnh Tây Tây không hề suy nghĩ tới yêu đương, cũng không định trả lời, phần tâm ý này trước sau gì cũng bị lãng phí.
Còn có vài lá đặt ở trong hòm thư, sau khi bị đám Tằng Ngữ mang về, thì bỏ ở trên bàn trống của ký túc xá.
Ký túc xá của trường đại học Văn bốn người một phòng, sau khi Quan Minh đổi ký túc xá thì vẫn chưa có ai dọn vào, phòng của bọn họ lại có thêm một vị trí trống dùng để đặt đồ.
Đối với việc thư nhiều thêm trong hòm, các bạn cùng phòng đều theo thói quen ném lên bàn trống, có lúc Tằng Ngữ còn thích thú kiểm kê lại, xúc động: “Thanh xuân đúng là thanh xuân.”
Trịnh Tây Tây nhìn thấy bọn nó là đau đầu, cũng không mang tâm tư này đi xử lý được, cho nên mới bị ném ở đó.
Người vốn tràn đầy lòng tin muốn công lược Trịnh Tây Tây, cố gắng sử dụng mọi thủ đoạn, nhưng sau khi không thể tiếp cận được mỹ nhân, thì cũng ngừng suy nghĩ đó lại.
Trịnh Tây Tây vẫn là người giữ vững vị trí đầu bảng khó công lược nhất của đại học Văn, điều này căn bản không thay đổi.
Trước tết nguyên đán, Trịnh Tây Tây nhận được điện thoại của Trịnh phu nhân, bảo cô vào hôm tết nguyên đán về nhà ăn cơm.
Từ khi Trịnh Tây Tây bị Cố Duẫn đưa đi, ngoại trừ Trịnh Hoài thỉnh thoảng bắt gặp, thì những người khác của Trịnh gia đều chưa từng hỏi tới chuyện của Trịnh Tây Tây, có cảm giác như con gái cho mượn ra ngoài như bát nước đổ đi.
Chỉ có cha Trịnh từng gọi cho cô một cuộc điện thoại, truy hỏi tiến triển giữa cô và Cố Duẫn.
Có lẽ lần đó nhận ra Trịnh Tây Tây không vui, nên về sau cha Trịnh cũng không tìm cô thêm lần nào nữa, dù sao thì muốn nghe ngóng tin tức của cô cũng rất dễ, chỉ cần cô không cãi vã với Cố Duẫn, bên phía cha Trịnh, cô muốn buông thả thế nào cũng được.
Lần này cũng không biết xảy ra chuyện gì, mà lại nhớ tới cô.
Chỉ là về nhà ăn cơm mà thôi, Trịnh Tây Tây không từ chối, sau khi hỏi thời gian thì đồng ý. Hơn nữa, cô quả thực cũng cần về Trịnh gia một chuyến.
Là một học bá, lúc đi học Trịnh Tây Tây ghi chép vô cùng kỹ, nội dung chính được sắp xếp còn đầy đủ hơn sách tham khảo nhiều.
Liễu Thành Nghiệp không thích đọc sách, những ghi chép này có đưa cho cậu thì cậu cũng không cần, cô không muốn vứt, nên mang về, bỏ ở Trịnh gia. Lần này quay về cô tiện thể lấy ghi chép lại, lần sau lúc đi làm gia sư có thể lấy đi cho Phó Sơ.
Trước kỳ nghỉ một ngày, Trịnh Tây Tây kín giờ học, đến tận hơn năm giờ mới đi ra khỏi trường học.
Trước khi tan học, Cố Duẫn gửi tin nhắn cho cô: Ở đâu?
Trịnh Tây Tây nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng bất giác cong lên.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, nhìn thấy vài chiếc lá lẻ loi trên cây, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Đây là tầng năm, sao Cố Duẫn có thể xuất hiện ở trên cây được.
Trịnh Tây Tây trả lời: Đang học, ở tòa thứ ba, sắp tan học rồi.
Cô bỏ điện thoại vào trong cặp, nhưng vẫn không nhịn được nhìn vào trong cặp, sau đó dứt khoát cầm lên, đặt ở trên tay trái.
Một lát sau, Cố Duẫn trả lời: Ừm.
Không nói gì cả, nhưng Trịnh Tây Tây biết bây giờ có tám chín phần là anh đang ở trường học.
Lúc tan học, bài học thầy vừa giảng được một nửa, lại kéo dài thêm một lát, mọi người mới lục tục thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
“Không đợi các cậu nữa.” Trịnh Tây Tây nhanh chóng cất đồ.
Tằng Ngữ lập tức hiểu rõ, cười nhạo nói: “Ồ ~~ Chắc chắn là anh Cố của người nào đó tới rồi.”
Trịnh Tây Tây nheo mắt nhìn cô ấy, sóng mắt lưu chuyển, khiến Tằng Ngữ có phần không chịu nổi, vẫy tay: “Cậu mau đi đi, suốt ngày câu dẫn tớ, tớ mà cong thì sao đây.”
Phạm Chi Chi bình tĩnh nói: “Cong rồi thì nhớ dọn ra khỏi ký túc xá, nếu không thì tớ không ngủ yên được.”
Tằng Ngữ: “...”
Trịnh Tây Tây chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, Cố Duẫn đang đứng ở dưới lầu.
Anh mặc một cái áo choàng nhung màu đen, quấn một cái khăn quàng cổ nhạt màu, tay đút vào túi một cách uể oải, đôi mắt phượng xinh đẹp lơ đãng nhìn về phía trước, có một loại khí chất lười biếng.
Người qua đường xung quanh đều không khỏi nhìn về phía anh.
Trịnh Tây Tây đi tới, bởi vì xuống tận mấy tầng, nên thở hơi hổn hển.
“Anh.”
Cố Duẫn giơ tay, nhấc cặp sách của cô, cầm trong tay mình.
Hôm nay là ngày 31, buổi tối chính là giao thừa, trước đó Trịnh Tây Tây còn lo Cố Duẫn sẽ không rảnh, không ngờ anh lại về sớm như vậy.
Trịnh Tây Tây đi bên cạnh Cố Duẫn, bước chân nhẹ nhàng đến cả cô cũng không phát giác được.
“Về luôn hay còn muốn về ký túc xá?” Cố Duẫn hỏi.
“Em muốn về ký túc xá lấy vài thứ.” sau đó lại bổ sung thêm: “Rất nhanh thôi.”
Tết nguyên đán được nghỉ ba ngày, sạc pin của cô vẫn còn ở ký túc xá, nhất định phải quay về lấy.
Cố Duẫn nói: “Không cần vội.”
Hôm nay Cố Duẫn tan làm sớm, chuyện của công ty đang dần đi vào nề nếp, hơn nữa, bây giờ anh có đoàn đội hoàn thiện, hầu hết việc đều có thể giao cho cấp dưới đi làm, nếu không, thì còn có Tề Thịnh có thể đảm đương, bản thân anh đã rời đi từ lâu rồi.
Số lần Cố Duẫn tới trường học khá nhiều, bạn của Trịnh Tây Tây cơ bản đều đã từng gặp Cố Duẫn. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong từng gặp mà thôi, không có ai dám tới bắt chuyện với anh.
Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn tới dưới lầu của ký túc xá, vốn định để Cố Duẫn ở dưới lầu đợi cô một lát, không ngờ Cố Duẫn nói: “Anh lên cùng em.”
Cố Duẫn vẫn chưa từng đi tới phòng của Trịnh Tây Tây, anhchưa từng ở trong ký túc xá trong nước, nên không biết dáng vẻ bên trong sẽ như thế nào.
Quan tâm tới điều kiện sinh hoạt của Trịnh Tây Tây là một mặt, còn có một nguyên nhân khác, trước đó Trịnh Hoài tới đây đã đi lên xem thử rồi, Cố Duẫn cảm thấy dù thế nào thì mình cũng không thể hiểu biết ít hơn Trịnh Hoài.
Ký túc xá nữ không cho phép con trai đi vào, nhưng, sau khi ghi tên phụ huynh thì có thể đi vào.
Khuôn mặt của Cố Duẫn quá xuất chúng, lúc ghi tên dì quản lý ký túc còn liếc nhìn thêm vài lần, hỏi Trịnh Tây Tây: “Không phải là bạn trai cháu đấy chứ, không được đưa bạn trai vào.”
Trịnh Tây Tây bất đắc dĩ nói: “Dì à, đây là anh cháu.”
“Ừm, tôi là anh của em ấy.” Cố Duẫn cười nói: “Đã từng giám định DNA.”
Trịnh Tây Tây gật đầu.
Quả thực đã từng làm, không có quan hệ gì là được.
Dì quản lý nhìn hai người bọn họ một cách kỳ lạ, thật sự là anh em thì ai rảnh đi giám định DNA chứ.
Nhưng nhìn cách ăn mặc là phong thái của Cố Duẫn, cũng không phải là loại người kỳ lạ, nên để anh đi lên.
Ký túc xá nữ có mấy tòa, Trịnh Tây Tây ở tòa đầu tiên, tòa nhà được xây khá sớm, cầu thang cũng tương đối hẹp.
Lúc lên lầu, Trịnh Tây Tây đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trước khi mình rời khỏi ký túc xá hôm nay, hình như không gọn gàng cho lắm, tất còn treo ở trên thiết bị sưởi ấm, dép lê cũng vứt ngổn ngang giữa phòng, trước khi ra ngoài chỉ tiện thể đá sang bên cạnh.
Trịnh Tây Tây hối hận rồi, không nên để Cố Duẫn lên theo, nhưng bây giờ chạy về thu dọn đã không kịp nữa rồi.
Tằng Ngữ và Phạm Chi Chi vẫn đang ở phía sau, không thể nào trông chờ vào bọn họ được.
Trịnh Tây Tây không biết mình trong suy nghĩ của Cố Duẫn có hình tượng như thế nào, nhưng ít nhất cũng là một tiểu tiên nữ thích sạch sẽ, thông minh tài giỏi... Chứ nhỉ.
Mắt thấy đã tới phòng rồi, Trịnh Tây Tây có xoắn xuýt nữa thì cũng chỉ có thể móc chìa khóa ra mở cửa.
Trong phòng không bừa bộn như cô tưởng, nhưng cũng không sạch sẽ lắm. Đôi dép đó bị cô đá vào cửa sau, cô lặng lẽ đá xuống cái ghế của mình, lén liếc nhìn Cố Duẫn, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại bàn.
Trịnh Tây Tây cầm vài thứ mình cần dùng, quay đầu, lại thấy Cố Duẫn đang nhìn cái bàn trống bị bọn họ ném đồ lên, ánh mắt quét qua những thứ vứt lung tung phía trên, cuối cùng rơi lên phía trên bức thư tình viết tên Trịnh Tây Tây: “Đây là gì?”
Trịnh Tây Tây nghiêng đầu nhìn, gần như là trong nháy mắt khuôn mặt đã nóng lên, đỏ thẳng tới mang tai.
Những thứ này bị bạn cùng phòng và bạn học nhìn thấy, cô cũng cảm thấy chẳng sao, nhưng bị Cố Duẫn nhìn thấy, Trịnh Tây Tây lại có một cảm giác xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Nhưng, trải qua chuyện xấu hổ lần trước Trịnh Tây Tây đã tổng kết được một kinh nghiệm, đó chính là bất kể trong lòng cảm thấy xấu hổ lúng túng tới mức nào, trên mặt cũng nhất định phải bình tĩnh, phải ổn định.
Cô thản nhiên kéo khóa cặp sách: “À, thư gửi nhầm đấy mà. Cũng không biết là từ đâu gửi tới, chắc là viết nhầm tên. Không biết xử lý thế nào, nên ném ở đó.”
“Ừm.” Cố Duẫn tiện tay cầm lên một bức: “Ném đi.”
Bây giờ Trịnh Tây Tây càng hy vọng những thứ này biến mất hơn cả Cố Duẫn. Cô tìm lấy một cái túi, nhanh chóng gom đồ vào, sau đó buộc túi lại.
“Anh, em thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Cố Duẫn đáp một tiếng, Trịnh Tây Tây cũng mang cả cả túi rác trong phòng, ném ra ngoài.
Cố Duẫn nhìn mấy cái, rồi thu hồi tầm mắt.
Đương nhiên anh biết những bức thư đó không phải là gửi nhầm. Trên thực tế, từ nhỏ tới lớn số thư tình Cố Duẫn nhận được chỉ nhiều chứ không ít hơn Trịnh Tây Tây.
Chuyện đưa thư tình này là hành vi của những người khác, nhìn dáng vẻ của Trịnh Tây Tây, có lẽ không có lừa anh lén lút yêu đương, nhưng Cố Duẫn vẫn cảm thấy rất bực bội.
Anh lại nhớ tới lần bọn họ ăn liên hoan lớp, mấy nam sinh vây quanh Trịnh Tây Tây, tâm tư rất rõ ràng. Lúc đó anh cảm thấy không vui.
Anh chưa bao giờ nhận thức được rõ ràng như khoảnh khắc đó, anh không muốn Trịnh Tây Tây yêu đương, cũng không muốn cô dây dưa quá sâu gì với những người khác.
Dùng cách nói của Tề Thịnh, phần lớn người cuồng em gái đều có mức chiếm hữu và mức khống chế nhất định. Có vẻ anh đang bất tri bất giác, nảy sinh sự chiếm hữu với Trịnh Tây Tây mà đến bản thân anh cũng chưa từng phát hiện được.
Trịnh Tây Tây lén liếc nhìn Cố Duẫn, trên mặt Cố Duẫn không thấy rõ biểu cảm, nhưng từ sau khi từ trên tầng ký túc xá xuống, anh không nói gì cả.
Trịnh Tây Tây và anh đã ở bên nhau được một thời gian dài, chỉ nhìn một cái là biết tâm trạng của anh không tốt.
Sau khi về ký túc xá chuyện duy nhất xảy ra khiến Cố Duẫn không vui chính là những bức thư kia, mặc dù cô chỉ tùy tiện nói ra một lý do, Cố Duẫn cũng có vẻ tin, nhưng cô không biết Cố Duẫn không dễ bị lừa như vậy được.
“Những bức thư đó là người khác nhét vào trong hòm thư ký túc của bọn em.” Trịnh Tây Tây thành thật khai báo: “Em không biết bọn họ, trước khi tốt nghiệp đại học em sẽ không yêu đương đâu.”
Cảm giác báo cáo với phụ huynh này hơi kỳ lạ. Từ nhỏ tới lớn, bất kể Trịnh Tây tây làm gì cũng không có ai quan tâm cô, cảm giác bị người khác quản chế... Giống như hôm nay, cô không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy trong lòng ấm áp.
Vẻ mặt của Cố Duẫn tốt hơn không ít: “Em mới mười tám tuổi, đừng bị mấy con chó con mèo bên ngoài lừa gạt.”
“Vậy anh thì sao?” Trịnh Tây Tây đánh bạo hỏi một câu: “Anh... Đã từng yêu đương chưa.”
Lúc hỏi, Trịnh Tây Tây mới phát hiện mình hơi căng thẳng.
Cô rất ít khi nghe ngóng chuyện riêng của Cố Duẫn.
Cho dù Cố Duẫn đối với cô rất tốt, nhưng phần lớn thời gian, Trịnh Tây Tây đều duy trì khoảng cách khiến đối phương cảm thấy thoải mái. Câu hỏi giống như vậy, hình như vẫn là lần đầu tiên.
Cố Duẫn ngừng lại, sau đó nói: “Chưa từng.”
Hình như anh không muốn nói tới chủ đề này lắm, rất nhanh đã nói sang chuyện khác.
Trước khi quay về, hai người đi tới siêu thị trước.
Trịnh Tây Tây đẩy xe, ánh mắt cảnh giác nhìn Cố Duẫn.
Tình cảnh đi dạo siêu thị với Cố Duẫn lần trước vẫn rõ ràng trong ký ức. Cố Duẫn dường như cái gì cũng muốn lấy, một đống đồ mua về lần trước cuối cùng đều vứt ở trong góc.
Cô cảm thấy sứ mệnh của mình lần này rất lớn, nhất định phải ngăn chặn Cố Duẫn tiêu xài hoang phí.
Bọn họ vốn định đi mua đồ ăn, tối nay là giao thừa, Trịnh Tây Tây định ăn lẩu với Cố Duẫn.
Cô đẩy xe chạy thẳng tới khu lẩu, vừa chạy được vài bước đã bị Cố Duẫn ngăn lại.
“Em gái, có phải em còn đang thiếu một cái cốc không.” Cố Duẫn cầm lên một cái ly có tai mèo dài và mắt mèo dễ thương bỏ vào trong xe mua đồ: “Cái này rất thích hợp.”
“Anh, ly trong bếp sắp không chứa nổi nữa rồi.” Trịnh Tây Tây từ chối: “Hơn nữa tuần trước anh vừa mang về một bộ đồ trà mới, để sau này em dùng ly trà mới uống trà.”
“Vậy vẫn có thể mua thêm một cái nữa.”
“Không bỏ được.”
Cố Duẫn hơi tiếc nuối, không cam lòng đặt cái ly quay về, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vậy được.”
Như có người bắt nạt anh vậy.
Tai của Trịnh Tây Tây giật giật, hơi không chịu nổi, giơ tay cầm lấy cái ly: “Em... Trường học em còn thiếu một cái ly.”
Cô cầm ly rồi nhanh chóng đi về phía trước: “Anh, đi thôi.”
Cố Duẫn bật cười.
Như đang kiểm tra sức chịu đựng của Trịnh Tây Tây, trên đường đi Cố Duẫn cầm rất nhiều đồ, cái đĩa nhỏ đẹp nhưng không dùng được, gang tay chỉ có mẽ bên ngoài, tạp dề sặc sỡ... Cuối cùng cầm một cái băng đô tai hồ ly cài lên đầu Trịnh Tây Tây: “Đẹp.”
Trịnh Tây Tây nhìn anh, khóe miệng giật giật, cuối cùng cúi đầu xuống: “Lần này thì bỏ đi, anh, sau này không được mua đồ lung tung.”
Cố Duẫn nén cười.
Anh giơ tay khẽ búng vào trán Trịnh Tây Tây một cái: “Em gái, nuông chiều anh vậy sao.”
“Ừm.” Tai Trịnh Tây Tây ửng đỏ.
Một lát sau, cô nói: “Anh của em mới tròn ba tuổi, không chiều thì sẽ khóc nhè.”