Anh Trai của Nấm

Quyển 1 - Chương 25: Na Anh ngoan như vậy...hay là sau này gả cho Vũ Minh nhà bác đi!




#anh trai của Nấm:

#25: Na Anh nhà em ngoan như vậy...hay là sau này gả cho Vũ Minh nhà chị đi!

Chào! Tôi là Mai Hương. Tôi đang dự bữa cơm "thân mật" cùng gia đình, lâu lắm rồi gia đình tôi mới ngồi ăn chung với nhau như thế này, nhưng mà không phải là 4 người. Mà có hẳn 6 người. 2 con người kia.... ôi trời ơi!

Con bé đó là hàng xóm nhà ngoại tôi, hồi anh em tôi về ngoại gặp nó, nó chảnh thấy bà, nó bảo lùn như tôi sau này... không có tương lai T___T, nó chỉ chơi với mỗi mình Lâm Vũ Minh:

-"Cao như anh Vũ Minh thì sau này không sợ...thất nghiệp, chứ Mai Hương lùn quá, sau này muốn đi làm gì cũng khó, lùn quá, người ta không nhận đâu!"

Nghĩ đến lời con nhỏ này nói, lại còn ngồi đối diện nó, nhìn nó, tôi đã ức không nuốt nổi cơm!

Lùn thì sao, lùn vì tôi chưa cao thôi! Nghe rõ chưa con bé chảnh chó kia?

**

-"Anh Vũ Minh...ăn bí đỏ hầm nhé, sẽ đỡ đau đầu đấy!"

Con bé đó, nó hồn nhiên gắp vô bát anh trai tôi một miếng bí đỏ hầm xương to chà bá, nở nụ cười thân thương hiệu the face của nó ra. Hiền dịu nhìn anh tôi, nhìn bọn họ, cứ như...vợ chồng trẻ vậy!!!

What? Mai Hương, mày đang liên tưởng đến cái gì vậy?

Tôi trề môi ra, làu bàu trong cuống họng:

-"Lâm Vũ Minh không ăn được bí đỏ bà nội ơi!"

Nói nhỏ đến vậy rồi mà mẹ tôi vẫn nghe thấy, bà liền đá đá chân tôi:

-"Yên lặng đi, để anh mày ăn một chút bí đỏ, càng tốt cho vết thương!"

Lâm Vũ Minh điên khùng, chẳng ăn thì vứt ra, lại còn vươn tay qua, gắp cái miếng bí đỏ đó bỏ vào bát tôi. Tôi hằn học nhìn qua lão, lão còn cười cười: "Nấm ăn hộ anh đi ~!"

Con nhỏ đó, nhìn thấy hành động của lão, có vẻ không ưng bụng, nhưng rồi nó giả vở không nhìn thấy, cười cười, quay qua chỗ mẹ tôi:

-"Bác Phụng ăn thêm cải xanh ạ, cái này tốt cho đường tiêu hóa lắm ạ!"

Mẹ tôi đưa bát ra đón lấy còn khen nó ngoan, mặt con nhỏ phởn lên kinh khủng.

Nó gặp cho bố tôi một miếng chả, rồi cũng cái lời ngon ngọt đó, làm bố tôi cười mãn nguyện.

Mẹ nó thì "trìu mến" nói:

-"Lần này em đưa Na Anh lên trên này thi học sinh giỏi tiếng Anh và Văn cấp thành phố, cả làm thủ tục cả thi cử cũng tầm 2,3 ngày, chắc lại phải phiền anh chị với các cháu rồi!"

Phiền, phiền, phiền, thấy phiền vậy đừng có đưa nó vô nhà cháu ở thưa cô!

Tôi lầm bầm, lần này bị me nhíu cho một cái vào tay đau điếng, xong rồi bà quay qua chỗ mẹ con bé, niềm nở:

-"Không phiền không phiền, người nhà cả mà! Chà... em đẻ được đứa con gái khéo quá, vừa đẹp người, đẹp nết, nói năng thùy mị, biết trên biết dưới, còn học giỏi như vậy, thật mừng quá, chẳng bù cho Mai Hương nhà chị, vụng về đâu đâu à, lại chẳng ý tứ gì, học thì dốt...!"

-"Mẹ!!!"

-"Mẹ con cái gì, mẹ nói oan quá à, nhìn Na Anh đó mà học tập kìa!"

-"Kìa chị, cháu nó còn đang ăn, đừng nói như vậy chứ!"

Tôi hận, tôi uất, tôi nghẹn, cái con nhỏ chết tiệt, nó xuất hiện làm bữa ăn của tôi không tài nào mà trôi được, tôi im lặng, cứ chọt chọt đũa vào trong cái bát cơm trắng của mình như một cách để biểu tình. Anh trai tôi thấy thế, liền vươn tay qua gắp cho tôi một miếng thịt kho tàu, rồi lão cũng im lặng nhìn tôi. Chắc ý lão bảo tôi ăn đi, đừng có làm hành động chọc chọc cơm đầy phản cảm đó nữa (tôi nghĩ thế!)

Cả nhà cứ ăn nói chuyện cười rôm rả, mình tôi với lão im re. Cuối cùng con bé kia cũng để ý thấy ánh nhìn khó chịu của tôi, nó cũng học theo Lâm Vũ Minh, vươn bàn tay "thon thả" của nó sang chỗ tôi:

-"Mai Hương ăn thêm xương hầm đi này...ăn thêm xương có can xi mới cao lên được!"

Mẹ kiếp, cái con bé này, nó luôn tìm đủ mọi cách để hạ nhục tôi mà, tôi đã tức lộn ruột lên rồi thì chớ, mẹ tôi còn gật gù:

-"Na Anh ngoan quá, san bớt cho Mai Hương nhà bác đi, vào mâm chỉ có biết cúi đầu ăn, chả biết đến người khác!"

Trương Ánh Phụng! Mẹ rốt cuộc là muốn bôi bao nhiêu tấn tro với trấu lên mặt con mẹ mới hài lòng đây?

Suy cho cùng, tất cả mọi chuyện là tại con nhỏ đáng ghét kia!

....Tôi cay cú, tôi uất hận, cuối cùng nhìn sang bên phía Lâm Vũ Minh, đá lông nheo mấy cái, ý bảo hãy thay tôi trả thù cái con bé kia, thế mà lão đơ ra chả hiểu gì, cuối cùng lão lại vươn tay sang chỗ tôi, gắp thêm cho tôi....một miếng xương hầm:

-"Nấm ăn đi ~!!"

Lâm Vũ Minh, anh rốt cuộc là có ý gì, anh cũng về phe con nhỏ đó, xỉ nhục em hả????

Tôi hất ngay miếng sườn ra khỏi bát, làm cơm bắn tung tóe ra trên bàn, đúng, hành động đó của tôi, vô tình làm vui của các vị phụ huynh cùng với cuộc vui của "hai vợ chồng" trẻ nhà kia dừng lại.

Tất cả mọi người quay qua nhìn tôi, cuối cùng thì chẳng hiểu cơ sự ra làm sao, tôi chán chường đứng dậy:

-" xin lỗi, Con nhỡ tay, con no rồi, xin phép lên phòng, cả nhà ăn ngon miệng ạ!"

Lão thấy tôi đứng dậy cũng đứng dậy theo, mặt lão khó chịu lắm:

-"Nấm...ăn đi đã, em đã ăn được tý cơm nào đâu!"

-"Kệ nó đi lát đói nó ăn sau!" –Mẹ tôi lạnh lùng gạt phăng luôn, thế là tôi bỏ lên phòng ngủ.

Bố tôi chắc vì nể mặt phụ huynh con bé kia nên cố gắng im lặng, nhưng tôi biết ông đang tức tôi lắm rồi!

Chết tiệt, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm bữa ăn hôm nay! Tôi sẽ nhớ rõ mình đa từng bị...xỉ nhục như thế nào!

**

Tôi lên phòng, lăn qua lăn lại trên giường, tưởng tượng ra cái mặt con bé đang tươi cười với Lâm Vũ Minh dưới kia, trong lòng ngứa ngáy khó chịu kinh khủng!!!

Dưới kia ăn xong, mẹ thân yêu liền gọi tôi xuống rửa bát. Tôi vừa xuống đến chân cầu thang đã nghe giọng lão:

-"Mẹ để đó...con rửa cho, để Nấm ngủ đi ạ!"

Con nhỏ kia thấy lão nói thế thì hùa vào:

-"Có mấy cái bát, con rửa được mà, bác cứ để đó, đừng gọi Mai Hương làm gì!"

Tốt, tốt, hai vợ chồng các người, cứ song kiếm hợp bích mà rửa hết cái đống bát đĩa đó đi, tôi nghe xong, chả vui vẻ gì nhưng vẫn cong đít đi ngược lên phòng. Thế mà mẹ tôi tia thấy, hét toáng:

-"Mai Hương, đứng lại, xuống rửa bát!!!"

Kết quả, cái số nô dịch vẫn không thể tránh khỏi.

Tôi còng lưng rửa bát một mình, Lâm Vũ Minh bị mẹ ép lên nhà có xin thế nào bà cũng không cho ở lại, cả con nhỏ mắc dịch kia cũng bị mẹ kéo ra phòng khách khi đi còn không quên ngoảnh lại cười nói:

-"Vậy vất vả cho Mai Hương rồi!"

Vâng vâng đúng kịch bản của cô rồi còn gì!!

Tôi...cô đơn lạc lõng một mình giữa đống bát đĩa ngổn ngang. Nước mắt khô hàng mi!

Ngoài kia ăn hoa quả ngon lắm đấy, hôm nay tôi thấy có nho, có táo, lê, vừa rửa bát, tôi vừa nuốt nước bọt.

Trong này, tôi nghe rõ những tiếng nhai táo giòn dã ở ngoài kia, Tôi nghe mẹ tôi cười nói hỏi han:

-"Na Anh có người yêu chưa con?"

-"Chưa ạ, con còn bận học hành, chưa nghĩ đến...kì này phải cố lấy học sinh giỏi hai môn!"

Haha, đúng mẫu con nhà người ta đây rồi, tôi vừa rửa bát vừa đập đũa leng kenh trong bếp, tính phá đám, nhưng câu tiếp theo của mẹ làm tôi không phá được nữa:

-"Con thấy anh Vũ Minh nhà bác thế nào?"

-"Dạ?? Con...con... thích, rất thích anh Vũ Minh ạ!"

-"Vậy tốt quá rồi, Phương này, Na Anh ngoan vậy...chị ưng quá, hay là sau này...gả con bé cho Vũ Minh nhà chị nhé!"

"CHOANGGGGG!!!!"

Cái đĩa trên tay tôi rơi báp xuống sàn nhà, vỡ tan! Mẹ đáng kính của con, mẹ đang nói gì vậy?

Còn....

p/s: nỗi ám ảnh kinh hoàng mang tên 3 ngày sống chung cùng con nhỏ Na Anh.