Anh Trai Bá Đạo Chớ Chọc Giận Em Gái Lưu Manh

Chương 7: Nếu em thấy vui thì cứ đập tự nhiên




*Bốp* là tiếng vỡ của thủy tinh . Hoàng Thái Trân tức giận quát : " Tôi đã nói là đi ra rồi mà !Sao không nghe vậy hả ?' Cứ đứng như vậy làm cô chẳng có chút tự do nào hết, làm việc gì cũng bị quan xác .Thật đáng ghét!

"Hoàng tiểu thư, nhưng mà thiếu gia nói là chúng tôi phải ở đây chăm sác cho cô" Một cô gái trẻ nhìn cô nói, bọn họ không dám cãi lời cậu chủ .Họ còn muốn ở lại đây làm việc, nơi này phúc lợi rất tốt không ai muốn rời đi.

"Ra ngoài! " Hoàng Thái Trân nhìn họ nghiến răng nghiến lợi nói, cậu chủ các người thì hay lắm sao ? Có tin bổn tiểu thư một phát bẻ gãy chân các người để các người khỏi bước ra khỏi đây luôn không?

"Nhưng mà..." Người nó thập phàn hoảng sợ với khí thế bức người của Hoang Thái Trân,nhưng mà còn cậu chủ thì sao a ? Ai cũng đáng sợ hết ,cô biết nghe lời ai bây giờ?

Ngay lúc đang rối rấm thì một giọng nói trầm thấp mị hoạc phía sau vang lên đánh vỡ bầu không khí căng thẳng : " Được rồi, không còn chuyện của cô nữa ra ngoài đi"

Là Ngạo Lâm Phong ! Thiên a !Cô được cứu rồi, lần đầu tiên trong đời cô thấy hắn giống như một vị thần a .Cô gái nọ lập tức ba chân bốn cẵn chạy ra ngoài, chỉ sợ ở đây thêm giay lác cô nhất định sẽ gặp xui xẻo a.

"Sao vậy ? Ai lại chọc giận em nữa à ?" Ngạo Lâm Phong nhìn cô ôn nhu hỏi.

"Là anh!"

"Tôi ?!" Ngạo Lâm Phong sửng sờ tự chỉ tay vào mình hỏi, chỉ sợ rằng hắn đã nghe lầm !Oan uổng quá hắn đã chọc cô hồi nào đâu chứ.

"Đúng !Là anh" Hoàng Thái Trân nhìn hắn gật đầu khẳng định.

"Khi nào ?" sao hắn là chẳng có tý ấn tượng gì hết vậy.

"Ngay lúc này, bắt đầu từ bây giờ anh đã chọc giận tôi"

"...." Ngạo Lâm Phong nhìn cô không biết nên khóc hay nên cười. Cô thật cũng quá vô lý rồi đi, nhưng không sao dù gì thì hắn cũng chẳng cảm thấy đó là điều phiền toái.

"Vậy em muốn tôi làm gì để em có thể hả giận đây ?" Ngạo Lâm Phong nhìn cô sủng nịnh nói.

"Không biết" Chẵng lẽ muốn cô nói rằng cô là muốn đánh hắn để phát tiết a.

"..."

......Phân cách.......

"Chướng mắt thật đấy, sao mỗi ngày tôi đều thấy cái chậu này ở đây vậy" Hoàng Thái Trân chỉ tay vào cái chậu cỗ đắc tiền trước mắt hỏi.Cô nhớ đã đập nó rồi mà , chính xác là đập 2 cái chậu giống như vậy rồi.

"Cái này là do cậu chủ mới kêu người đem về ã.."Quản gia nhìn cô nói.

*Bốp* Hoàng Thái Trân lập tức đưatay xô ngã cái chậu đó.

Hành động này của cô khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ. Cô hai à ,cô có biết cái chậu đó có bao nhiêu giá trị không hả ? Thế mà cô lại đập bễ hết ba cái rồi, có phải người giàu điều có thể phun phí hay không ?

"Nếu em thấy vui thì cứ đập tự nhiên" Ngạo Lâm Phong tà mị từ trên lầu nhìn cô cười nói.Hắn thấy hình như cô có vẻ rất thích đập những cái chậu đó,nên hắn mới kêu người mùa về thêm a.

"....." Mọi người đều im lặng trầm mặt trong giây lác .Lãng phí !Thật là quá lãng phí.Đám người có tiến lúc nào cũng có những trò chơi phát tiết kì quặc , mà điều quan trọng là nó luôn làm tiêu hao ngân sách của nhà nước a !

"Nhưng tôi cũng không thấy vui ở chỗ nào" Hoàng Thái Trân nhìn bộ dạng đắc ý của hắn mà rất khó chịu phản bác.

"Vậy thì tùy em, nếu em vui thì đập hết mọi thứ trong nhà này cũng được" Ngạo Lâm Phong bá đạo tuyên bố. Hắn sủng nịnh nhìn cô ,nở một nự cười tà mị, sau đó cũng tiêu soái rới đi.

"..."

"..." trán người nào người nấy đều nổi vạch đen,khóe môi khẽ co giật. Cậu chủ của họ quả thật quá bá đọa rồi đi