Thẩm Niệm Thâm đạp xe chở Tôn Điềm Điềm, dọc theo hàng cây bạch quả trên con đường lớn bên ngoài trường học, một đường đạp đến hướng đường Tân Giang.
Bên đường người rất ít, phong cảnh tuyệt đẹp. Dạo gần đây thời tiết rất tốt, trời trong xanh nước long lanh, ánh mặt trời chiếu xuống, trong gió mang theo một chút ấm áp.
Thẩm Niệm Thâm đạp xe rất chậm, Tôn Điềm Điềm vui vẻ hát ở phía sau, hai chân đặt bên xe nghịch ngợm mà lắc lư trước sau.
Cô hát xong một bài liền thò đầu về phía trước từ bên eo Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn anh, "Thẩm Niệm Thâm, em hát có dễ nghe không?"
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhìn cô, ý cười nơi khóe mắt không che được, nhẹ giọng nói: "Dễ nghe."
Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, lúc này mới rụt đầu về, ôm eo Thẩm Niệm Thâm, gương mặt dán trên lưng anh, có chút kiêu ngạo mà nói: "Em chính là quán quân của cuộc thi ca hát vườn trường đó."
Thẩm Niệm Thâm nghe ra giọng nói tự hào của cô, cầm lòng không được mà cong khóe miệng, "Phải không?"
Tôn Điềm Điềm: "Đương nhiên, em còn biết đàn dương cầm."
"Em biết đàn dương cầm?"
"Đúng vậy, em còn gảy được đàn tranh nữa đó."
Tôn Điềm Điềm biết rất nhiều nhạc cụ, nhưng không phải là bị ba mẹ bắt học như các bạn cùng lứa.
Ba mẹ cô đều đặc biệt thoáng, chưa bao giờ quản cô việc này việc kia.
Khi còn nhỏ nghịch ngợm, thích chơi đào bùn ở sân, có họ hàng tới nhà chơi, thấy cô dơ bẩn ngồi xổm trên mặt đất chơi bùn, lặng lẽ nói với ba mẹ cô để bọn họ quản cô, nói con gái ham chơi như vậy là không tốt.
Mẹ cô liền cười tủm tỉm nói: "Điềm Điềm còn nhỏ, con bé thích là được."
Lúc đó cô đã bảy tám tuổi học tiểu học, các bạn học cùng tuổi đều bắt đầu đăng kí học bổ túc các loại lớp, học nhạc cụ, học vẽ tranh, học tiếng Anh, học Toán Olympic, vân vân và mây mây.
Tóm lại là thời điểm đa số các gia đình khác để con mình thắng mà liều mạng chạy từ vạch xuất phát thì ba mẹ cô lại nắm tay cô mà từ từ chậm rãi đi ở phía sau.
Bọn họ đã tốn rất nhiều thời gian dạy cô làm người, dạy cô kính trên nhường dưới, dạy cô ở trường phải đoàn kết với bạn học, tôn sư trọng đạo, dạy cô cách đối nhân xử thế, dưỡng thành phẩm cách tốt đẹp, nhưng chưa bao giờ vì để cô trở thành cái gọi là "ưu tú" mà bắt cô học những thứ mình không thích.
Thời điểm các bạn học bị tra tấn thống khổ bởi các loại lớp học bổ túc mỗi ngày thì toàn bộ thời thơ ấu của cô lại rất nhẹ nhàng vui sướng.
Bởi vì cô chỉ cần làm xong bài tập, ôn xong các bài học trong ngày, sau đó có thể đi làm chuyện mà mình thích.
Xem phim hoạt hình, đào bùn, trồng hoa trồng cây, nuôi cá vàng nhỏ...
Cho dù là hiện tại, nhớ lại những ngày thơ ấu ấy đều cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Đến cả học dương cầm học đàn tranh, hoàn toàn là vì cô thích mới đi học. Có lẽ là bởi vì thích, học tương đối vui sướng, cho nên học được rất tốt.
Nhưng so với nhạc cụ, cô vẫn thích vẽ tranh hơn.
"Chờ có thời gian, anh đến nhà em, em đàn dương cầm cho anh nghe." Tôn Điềm Điềm vui vẻ nói.
Sắc mặt Thẩm Niệm Thâm hơi cứng lại một chút, thật lâu sau mới khẽ "Ừ" một tiếng.
Làn gió ôn nhu thổi nhẹ trên mặt, thập phần thoải mái.
Tôn Điềm Điềm cầm lòng không được mà ôm Thẩm Niệm Thâm chặt hơn, gương mặt dán lên lưng anh, thanh âm nhẹ nhàng hỏi: "Thẩm Niệm Thâm, chúng ta đang đạp xe đi đâu vậy?"
Thẩm Niệm Thâm nói: "Đến đường Tân Giang, phía trước có công viên, chúng ta có thể dừng lại đi dạo."
"Được được, em thích đến công viên!" Tôn Điềm Điềm kích động, thúc giục Thẩm Niệm Thâm đạp nhanh một chút.
Thẩm Niệm Thâm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Vậy em ôm chặt vào, giơ chân cao lên, đừng để vướng vào bánh xe."
"Ừm!" Tôn Điềm Điềm vui vẻ lên tiếng, lập tức ôm chặt Thẩm Niệm Thâm, hai chân ngoan ngoãn giơ cao.
Nhưng bởi vì cô ôm quá chặt, Thẩm Niệm Thâm cảm thấy mình hoàn toàn không động đậy được.
Tay phải nhẹ nhàng bắt lấy tay Tôn Điềm Điềm, dở khóc dở cười: "... Điềm Điềm, chặt quá, anh không động đậy được."
Tôn Điềm Điềm nghe xong cười hắc hắc, hơi buông Thẩm Niệm Thâm ra một chút, "Như vậy được chưa?"
"Được rồi."
Đạp xe thêm mười phút, Thẩm Niệm Thâm giơ tay chỉ vào chỗ bị tường vây quanh ở phía trước, "Thấy không? Công viên Tân Giang ở chỗ đó."
Tôn Điềm Điềm nhô đầu từ bả vai Thẩm Niệm Thâm ra, đưa mắt nhìn về phía trước, hưng phấn kêu: "Thấy! Em chưa từng tới chỗ này."
Thẩm Niệm Thâm chạy dọc theo lề đường lớn, "Anh cũng chưa tới đây, lúc trưa chờ em đột nhiên nghĩ đến chỗ này."
Lúc nói chuyện, xe đạp đã dừng ở cửa.
Thẩm Niệm Thâm giẫm hai chân xuống đất, xe vững vàng dừng lại.
Tôn Điềm Điềm từ phía sau nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn xung quanh bên trong công viên.
Bởi vì là cuối tuần, thời tiết lại rất tốt nên bên trong công viên có rất nhiều người lớn tuổi, còn có những người dắt theo con nhỏ tới tản bộ.
Thẩm Niệm Thâm dắt xe đến vị trí dừng xe ở bên cạnh rồi khóa xe lại.
Tôn Điềm Điềm đứng tại chỗ hưng phấn vẫy tay với anh, "Thẩm Niệm Thâm nhanh lên, mau tới đây."
Thẩm Niệm Thâm khóa xe thật kỹ, bỏ chìa khóa vào túi quần, mỉm cười đi đến chỗ Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm chạy chậm vài bước, vui vẻ nắm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, chỉ vào bên trong công viên, "Bên trong có bán kẹo bông gòn, em muốn ăn."
Là cái loại đổ đường trắng vào máy, sau đó cầm một cây que không ngừng xoay vòng vòng, cuối cùng tạo thành một cây kẹo bông gòn thật lớn.
"Anh mua cho em." Thẩm Niệm Thâm dắt tay Tôn Điềm Điềm vào công viên.
Ở trước máy bán kẹo bông gòn có rất nhiều bạn nhỏ vây quanh, Tôn Điềm Điềm đứng ở bên cạnh... Ừm, miễn cưỡng tính là một bạn lớn đi.
Thẩm Niệm Thâm nhịn không được trêu ghẹo cô, "Tôn Điềm Điềm em mấy tuổi rồi? Còn thích ăn thứ này sao?"
Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt, "Em mười tám, sắp mười chín rồi."
Cô nâng cằm, "Làm sao? Mười chín tuổi thì không thể ăn kẹo bông gòn sao?"
Thẩm Niệm Thâm xoa xoa ấn đường, cười nói: "Có thể ăn, em thích là được."
Tôn Điềm Điềm cười liếc anh một cái. Xếp hàng trong chốc lát, rốt cuộc cũng đến lượt cô.
Tôn Điềm Điềm chỉ vào hũ đường bên cạnh, nói: "Ông ơi, cháu muốn vị dâu tây."
Ông lão hỏi: "Muốn loại lớn hay là nhỏ?"
Lớn bốn đồng, nhỏ hai đồng.
Tôn Điềm Điềm nói: "Loại nhỏ."
Ông lão già "ai" một tiếng, múc một muỗng đường vị dâu tây bỏ vào máy.
Cầm xiên tre quấy qua lại, rất nhanh đã làm xong một cây kẹo bông gòn hồng nhạt.
Tôn Điềm Điềm vui vẻ nhận kẹo bông gòn, Thẩm Niệm Thâm đồng thời đưa ra hai đồng tiền.
Tôn Điềm Điềm một tay cầm kẹo bông gòn một tay kéo cánh tay Thẩm Niệm Thâm, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Kẹo bông gòn vào miệng liền tan, Tôn Điềm Điềm tức khắc bị ngọt đến nheo cả mắt.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, "Ăn ngon không?"
Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Rất ngon."
Cô liếm liếm miệng, đưa kẹo bông gòn tới bên miệng Thẩm Niệm Thâm, "Anh nếm thử đi."
Thẩm Niệm Thâm lắc đầu, "Anh không ăn."
"Ăn chút đi, thử xem." Tôn Điềm Điềm lại đưa kẹo bông gòn tới gần miệng Thẩm Niệm Thâm hơn, anh không lay chuyển được cô, đành phải ăn một ngụm.
Đôi mắt Tôn Điềm Điềm sáng lấp lánh nhìn anh, "Có ngon không?"
Thẩm Niệm Thâm gật đầu, "Ngon."
Tôn Điềm Điềm cười cong đôi mắt, kéo Thẩm Niệm Thâm tiếp tục đi vào trong công viên.
"Thẩm Niệm Thâm, qua hôm nay, em sẽ cùng anh đến thư viện đọc sách."
Thẩm Niệm Thâm sửng sốt, nghiêng đầu, có chút kỳ quái nhìn Tôn Điềm Điềm, "Sao đột nhiên em muốn đến thư viện?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Em thích anh, muốn ở bên anh, nhưng em không muốn làm chậm trễ anh."
Thẩm Niệm Thâm nỗ lực như vậy, cô biết anh khẳng định có lý tưởng cùng khát vọng của anh.
"Không hẹn hò à?" Thẩm Niệm Thâm hỏi.
"Có chứ, ở thư viện cũng coi như hẹn hò mà." Lại nói: "Anh học tập, em cũng có thời gian vẽ tranh."
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm thật sâu, một lúc lâu sau, bỗng nhiên nói: "Tôn Điềm Điềm, anh thật chưa từng gặp qua một cô gái nào giống em."
Tôn Điềm Điềm cắn một ngụm kẹo bông gòn, đôi mắt cong cong, hỏi: "Anh gặp qua rất nhiều cô gái sao?"
Thẩm Niệm Thâm gật đầu.
Tuy rằng có chút bất hòa khi tiếp xúc với các nữ sinh, nhưng xác thực là đã gặp qua rất nhiều.
Bắt đầu từ sơ trung, nữ sinh theo đuổi anh tựa như chưa từng ngắt đoạn.
Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên tiến đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu, cười tủm tỉm hỏi anh: "Vậy anh cảm thấy em là một cô gái như thế nào?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô một lát, "... Rất ngốc."
Tôn Điềm Điềm trợn tròn đôi mắt, "Anh sao lại mắng em!"
Thẩm Niệm Thâm nhịn không được liền cười, dắt tay cô đi, "Được rồi, chịu thua em, đi thôi."
Công viên rất lớn, phong cảnh cũng rất tốt.
Vào đông, những tia nắng mặt trời chiếu vào làm cả người đều dạt dào ám áp.
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm dạo quanh ở bên trong nửa ngày, sau đó mới luyến tiếc rời đi.
Vận động quá mệt mỏi, hai người tìm một cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm, đầu dựa vào trên vai anh.
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhìn cô, "Có đói bụng không?"
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Không đói bụng." Lại ngẩng đầu hỏi: "Anh thì sao?"
Thẩm Niệm Thâm: "Anh cũng không đói."
Đã gần sáu giờ, Tôn Điềm Điềm nhìn thời gian, nói: "Chúng ta ngồi một lát rồi trở về đi."
"Được."
Hai người ngồi lẳng lặng như vậy, nhìn người đi đường tản bộ, chú cún nhỏ chạy nhảy trên mặt cỏ.
"Ở bên anh có nhàm chán không?" Thẩm Niệm Thâm đột nhiên hỏi một câu.
Tôn Điềm Điềm kinh ngạc, ngẩng đầu lên, "Sao lại nói như vậy?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, trầm mặc một lát rồi mới mở miệng, "Bình thường các em hay đi chơi ở đâu?"
Tôn Điềm Điềm: "Em sao? Em ở ký túc xá, vẽ tranh xem điện ảnh gì đó."
Thẩm Niệm Thâm: "Anh muốn nói, em sẽ đi đâu chơi cùng với bạn bè?"
Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên có chút hiểu ý Thẩm Niệm Thâm, nói: "Bọn họ thích đi đến mấy khu trung tâm chơi, còn có đánh bóng bàn bowling gì đó, em không thích."
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, hơi mím môi, không nói gì.
Tôn Điềm Điềm ôm cánh tay anh thật chặt, đầu dùng sức dựa vào bả vai anh, "Thẩm Niệm Thâm, anh không cần nghĩ nhiều như vậy, em một chút cũng không thích những hoạt động giải trí ầm ĩ đó, em chỉ thích những thứ như hôm nay, đạp xe tản bộ."
Cô lại ngẩng đầu lên, "Thật đấy, không lừa anh đâu."
Ánh mắt của cô phá lệ chân thành tha thiết, là thật sự rất thích thời gian nhàn nhã, an an tĩnh tĩnh, cả người đều thả lỏng. Dù là ở nhà, có nhiều lúc cô cũng chỉ ở yên trong phòng, đọc sách xem điện ảnh vẽ tranh.
Thẩm Niệm Thâm thấy cô là thật sự thích phương thức hẹn hò như vậy, khóe miệng rốt cuộc cũng hơi cong lên một tia cười nhạt, "Thích là được."
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm cười, cũng cười rộ lên, lôi kéo cánh tay anh, "Chúng ta đi thôi, về trường học."
"Được."
Hai người ra khỏi công viên, đạp xe dọc theo con đường Tân Giang mà về.
Về tới trường học, đúng lúc đến giờ ăn cơm chiều.
Thẩm Niệm Thâm dắt xe, hỏi Tôn Điềm Điềm, "Em muốn ăn gì?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Ăn ở nhà ăn đi."
Giữa trưa ăn đến no căng, buổi tối Tôn Điềm Điềm chỉ uống một chén cháo, cộng thêm một cái màn thầu.
Thẩm Niệm Thâm sợ cô đói, lại mua thêm cho cô một cái trứng gà.
Tôn Điềm Điềm thật sự ăn không vô nữa, đem trứng gà cất vào túi, cười tủm tỉm nói: "Sáng mai em sẽ ăn."
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, cười, "Tùy em, mai ăn thì nhớ phải đun sôi luộc lại."
"Em biết rồi."
Mùa đông trời tối sớm, thời điểm hai người ra khỏi nhà ăn, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen.
Phòng ngủ của các cô cách nhà ăn không xa, đi vài phút đã đến.
Thẩm Niệm Thâm hỏi cô: "Anh đưa em về nhé?"
Tôn Điềm Điềm có chút luyến tiếc, nhìn anh không trả lời.
Hai người nhìn nhau một lát, Thẩm Niệm Thâm nhịn không được cười, nói: "Đi thôi, đến sân thể dục đi dạo."
Nói xong liền dắt tay cô.
Tôn Điềm Điềm tức khắc cao hứng, lập tức bám theo anh.
Hai người nắm tay đi dọc theo lối đi bộ của sân thể dục.
Buổi tối, sân thể dục có thể nói là thánh địa cho các cặp tình nhân hẹn hò.
Liếc mắt một cái, khắp nơi đều là người có đôi có cặp.
Tôn Điềm Điềm vẫn là lần đầu tiên tới sân thể dục vào buổi tối, thấy nơi nơi đều là các cặp đôi. Cô rất kinh ngạc mà lôi kéo Thẩm Niệm Thâm, lặng lẽ nói: "Trường của chúng ta thật nhiều cặp tình nhân nha."
Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, "Hoàn cảnh tự do."
Nói xong liền nắm tay Tôn Điềm Điềm mà đi vòng quanh sân thể dục.
Hai người vai dựa vai, câu được câu không mà tán gẫu.
Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên nói: "Chừng nào anh về nhà thì nhớ kêu em nha."
Thẩm Niệm Thâm ngẩn người, "Làm sao vậy?"
Tôn Điềm Điềm: "Anh không đưa cháu dâu về cho bà ngoại xem mặt à?"
Thẩm Niệm Thâm ngẩn ra, sau một lúc lâu, không nhịn được nở nụ cười, "Được, anh đưa em về."
Tôn Điềm Điềm cười hì hì, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Xung quanh nơi nơi đều là các cặp tình nhân ôm ôm ấp ấp, Tôn Điềm Điềm tiến đến bên tai Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc em cũng biết vì sao buổi tối sân thể dục của trường ta lại không bật đèn rồi."
"Vì sao?"
"Để tiện cho mọi người yêu đương đó."
Thẩm Niệm Thâm giật giật khóe mắt, "... Chẳng lẽ không phải vì tiết kiệm sao?"
Vừa dứt lời, Tôn Điềm Điềm đột nhiên kéo anh một cái.
"Làm sao vậy?"
Tôn Điềm Điềm nhỏ giọng nói: "Anh nhìn bên kia kìa, có người đang hôn môi."
Thẩm Niệm Thâm sửng sốt, theo bản năng nhìn theo tầm mắt Tôn Điềm Điềm.
Ở chỗ cách bọn họ mấy mét, một nam một nữ đang ôm nhau.
Thẩm Niệm Thâm quay đầu lại, giơ tay che mắt Tôn Điềm Điềm, thấp giọng nói: "Đừng nhìn."
Tôn Điềm Điềm cười, thuận thế chôn mặt đến trước ngực Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia ý cười, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Thẹn thùng?"
Tôn Điềm Điềm lắc đầu.
Qua một lát, bỗng nhiên lại từ trong lòng ngực Thẩm Niệm Thâm mà ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực, có chút khẩn trương nhìn anh, nhỏ giọng hỏi, từng câu từng chữ: "Thẩm Niệm Thâm, anh dám không?"