Anh Tốt Nhất Thế Giới

Chương 20




Không phải "anh trai Gia Ngôn", chỉ là "Dịch Gia Ngôn", tôi thích Dịch Gia Ngôn.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Đêm xa hoa truỵ lạc như thế này vốn nên ồn ào, sôi trào. Nhưng bởi vì lời đó của Nam Kiều, bầu không khí thoáng chốc yên lặng.

Cận Viễn nhìn cô, ánh mắt tăm tối nặng nề, rượu cồn cũng không làm giảm được sự mờ mịt trong mắt hắn.

Chợt, một người đi tới từ trong cửa hông.

"Người không uống rượu thì không tỉnh táo, người uống rượu so với cậu lại càng tỉnh táo."

Cách đó không xa, Thẩm Thiến đứng cười một tiếng, nhìn Nam Kiều, "Quan hệ giữa cậu và Dịch Gia Ngôn là gì chứ? Hai người sẽ có kết quả gì đây? Cậu thích anh ta, anh ta biết sao? Anh ta xem cậu là em gái, một lòng thương cậu chiều cậu. Nếu anh ta biết được ý tốt của mình bị cậu liên tưởng kỳ quái như vậy, anh ta sẽ nghĩ gì, cậu đã từng nghĩ qua chưa?"

Nam Kiều đứng đó, nhất thời không nói được.

Cô chưa từng nghĩ Thẩm Thiến sẽ trở nên hùng hổ doạ người như thế.

Trong ký ức của cô, Thẩm Thiến chưa từng tức giận với cô. Dù là bực cô mềm yếu để người khác khi dễ, Thẩm Thiến cũng sẽ hung hăng la hét, nháy mắt đứng ra làm chỗ dựa cho cô. Nam Kiều biết, Thẩm Thiến chỉ là không nói ra miệng, nhưng từ trong tâm đã đối tốt với cô.

Thẩm Thiến đi tới trước mặt Nam Kiều, nhìn thẳng vào cô, "Cậu thích anh ta? Thích cái gì? Thích gia cảnh của anh ta tốt, trình độ học vấn cao? Hay là thích anh ta ôn nhu tốt bụng, là chính nhân quân tử khiêm tốn?"

"Mình chỉ thích anh ấy, không phải bởi vì những thứ khác." Nam Kiều nói.

"Nếu như anh ta không có những thứ đó, cậu vẫn thích?"

"Trên đời không có "nếu như"."

Thẩm Thiến cười: "Nam Kiều, người không tỉnh táo là cậu. A Cận ở đâu trong lòng cậu chứ? Cậu biết tại sao bản thân lại thích Dịch Gia Ngôn sao? Bởi vì anh ta đại diện cho tất cả những gì mà cậu chưa từng có suốt mười tám năm qua. Gia đình mỹ mãn, không vì tiền bạc mà lo lắng, anh ta không có người ba nghiện rượu giống như cậu, cũng không có bà nội đã có tuổi vẫn luôn đi sớm về khuya để bán mì giống như mình, càng không có một gia đình tàn khuyết giống như Cận Viễn, anh ta không cần phải gánh vác gánh nặng..."

"..."

"Cậu thích Dịch Gia Ngôn, chính vì anh ta đại diện cho ánh nắng, cho ấm áp, cho sự tốt đẹp, là hạnh phúc. Anh ta được người đời ngưỡng mộ, cho nên cậu thích anh ta. Nhưng sự thật, thứ cậu thích căn bản không phải là Dịch Gia Ngôn, mà là những gì anh ta có!"

Thẩm Thiến hùng hổ doạ người, từng câu từng chữ sắc bén vô cùng.

Nam Kiều nhìn cô nàng, rất lâu sau, mới hỏi ngược một câu: "Vậy thì sao? Mình thích anh ấy, tự nhiên sẽ thích toàn bộ những gì của anh ấy. Anh ấy tốt, anh ấy có tất cả, mình đều thích."

"Cho nên cậu chỉ muốn chối bỏ quá khứ của mình. Căn bản không phải cậu thích Dịch Gia Ngôn, mà là thích những thứ anh ta có thể cho cậu!"

Nam Kiều trầm mặc thật lâu.

Cô lắc đầu, "Cậu không phải mình, cậu không có lập trường như mình, cũng không có tư cách phán xét mình. Thích anh ấy hay không, bản thân mình rõ nhất."

"Vậy thì A Cận phải làm sao bây giờ? Cậu có nghĩ tới chưa? Cậu bỏ một người đối với cậu hoàn toàn tình chân ý thiết [1] chỉ vì theo đuổi một thứ tình cảm hư vô căn bản sẽ không có kết quả, như vậy... đáng sao?"

"Mình không biết là đáng hay không. Mình chỉ biết rằng nếu mình không làm, nhất định mình sẽ hối hận."

Thuyết phục nhiều cũng vô ích, bỗng nhiên, Thẩm Thiến tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trán của Nam Kiều.

"Vậy cậu đã từng nghĩ qua chưa? Dịch Gia Ngôn toàn mỹ như vậy, không chút khiếm khuyết, còn cậu... thì không."

Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, Nam Kiều lại nghe thấy Thẩm Thiến nói:

"Trán của cậu có sẹo, dung mạo cơ bản chính là khiếm khuyết! Cậu như vậy thật sự có đủ tự tin để đứng bên cạnh anh ta sao? Cậu biết Dịch Gia Ngôn là ai mà. Anh ta chính là người nổi bật nhất trong đám người, là người được tinh quang chiếu rọi. Anh ta thường xuyên xuất hiện trên tạp chí, báo chí, TV. Cậu như vậy làm sao có thể sóng vai cùng anh ta?"

"..."

Một câu, Nam Kiều cũng không nói được.

Mà Thẩm Thiến cũng không biết hôm nay cô đã trải qua chuyện gì, không biết rằng sau khi nghe thấy những lời Thẩm Duyệt Lam nói, Nam Kiều tự cho mình là người bị thế giới ghét bỏ, bị kẻ khác khinh bỉ liếc mắt nhìn vết sẹo của mình...

Nếu như chỉ có cô để ý vết sẹo đó mà người khác thì không, Nam Kiều cũng có thể xem như không để ý.

Thế nhưng!

Bây giờ, Thẩm Thiến nói như vậy, Nam Kiều không tìm được lý do để tự an ủi mình.

Lúc trước, khi cô bị người khác chế nhạo, kiểu gì Thẩm Thiến cũng sẽ hung hăng thay cô đứng ra chửi ầm lên. Lúc an ủi cô, Thẩm Thiến còn vỗ ngực một cái, sắt son thề thốt:

"Nam Kiều, cậu yên tâm, vết sẹo này không đáng kể chút nào. Thằng nào con nào dám chế giễu cậu, mình lập tức không tha cho nó!"

Có lẽ thời gian đã trôi qua rất lâu, tiêu ma cảm tình [2], cũng lấy đi lời thề sắt son ngày đó...

Nam Kiều chưa từng nghĩ rằng, Thẩm Thiến lại có một ngày sẽ nói như vậy.

Cô chậm rãi sờ lên vết sẹo, ảm đạm cười một tiếng: "Khiếm khuyết?"

Không phải đã từng nói nó là kỷ niệm sao?

Không phải đã từng nói nó là dấu ấn của thanh xuân sao?

Tại sao bây giờ lại...

Trở thành khiếm khuyết rồi?

Ba người đứng tại chỗ, sáu mắt nhìn nhau. Nhưng trong mắt mỗi người bây giờ, có thêm gì, mất đi gì, đã không còn giống như ba người của trước kia.

Nam Kiều nhìn bọn họ, nhẹ nói: "Mình có sự kiên trì của mình, hai người có suy nghĩ của hai người. Đối với mình, hai người vẫn là bạn tốt, đời này cũng sẽ không thay đổi."

Dù cho trong mắt hai người, từ đầu chí cuối mình đều bị điên.

Mình cũng sẽ điên tới cùng.

***

Ngày tiếp theo là một ngày nắng.

Trong không khí lơ lửng bụi bặm, ánh nắng tươi sáng.

Trong phòng phẫu thuật, Nam Kiều ngồi trên ghế, hai tay chăm chú cuộn lại một chỗ, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.

Trước khi giải phẫu, Thẩm Thiến có gọi điện thoại tới, hỏi cô đang ở đâu.

Nam Kiều dừng một chút, mới nói: "Bệnh viện."

Thẩm Thiến rõ ràng sững sờ, hơi cao giọng hỏi: "Bệnh viện? Cậu tới bệnh viện làm gì?"

Bác sĩ đang chờ Nam Kiều, nên cô chỉ nói: "Hiện tại có chút việc, lát nữa điện thoại cho cậu."

Sau đó liền ngắt máy.

Bệnh viện địa phương luôn bật đèn sáng trưng, không nhiễm khói bụi, trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, vừa gay mũi vừa khó ngửi.

Bên cạnh, bác sĩ mặc áo blouse trắng mang khẩu trang, tiệt trùng, vừa làm công tác chuẩn bị cho xong, vừa nói:

"Tính chất của sẹo thể chất này tương đối đặc thù, cảm giác đau cũng sẽ nhiều hơn một chút. Lát nữa tôi dùng nitơ lỏng thiêu huỷ thịt sẹo của cháu, quá trình có thể sẽ lâu, cố gắng chịu đựng nhé."

Nam Kiều gật đầu.

Bác sĩ vén tóc mái của cô lên, cẩn thận quan sát một hồi, "Sẹo nhiều năm rồi, đã lớn thành hình, nếu thiêu huỷ cũng sẽ còn dấu màu hồng phấn. Hiện tại nếu bất ngờ nhìn thấy đương nhiên khó coi, nhưng cháu lại muốn dùng nitơ lỏng thiêu huỷ, không chừng mấy năm sau nó vẫn sẽ lộ ra một chút... Cháu nhất định muốn làm sao?"

"Cháu làm." Nam Kiều bình tĩnh nói, dùng kẹp tóc màu đen kẹp tóc sang một bên, nhắm mắt lại.

Bác sĩ thở dài, vừa lắc đầu vừa nói: "Vậy cháu cố chịu đựng một chút."

Thao tác của bác sĩ rất thành thạo, không chút thừa thải, dùng kẹp gắp lấy bông băng y tế nhúng nitơ lỏng, sau đó nhấn lên vết sẹo kia.

Khoảnh khắc da thịt và nitơ lỏng chạm nhau, Nam Kiều suýt nữa thét lên thành tiếng.

Cực hạn lạnh buốt, nhưng da thịt bị lửa thiêu đến đau.

Giống như có người đốt lửa trên da của cô, ngàn vạn đầu côn trùng gặm cắn thịt của cô. Nam Kiều run rẩy, từng giọt nước mắt rơi xuống, tựa hồ không khống chế nổi chính mình.

Cô nghe thấy trên da có tiếng "tê" kéo dài không dứt, giống như thịt bị đốt cháy khét.

Nam Kiều cảm thấy nửa phút ngắn ngủi này so với nửa đời còn dài hơn.

Nam Kiều kiệt sức chịu đựng không kêu ra tiếng, không muốn thét lên, cũng không giãy giụa ra.

Xoá vết sẹo ấy đi, từ này về sau thoát khỏi nó, cô không cần phải làm một Nam Kiều thương tích chồng chất nữa. Cô muốn làm một người không bị khiếm khuyết, muốn thẳng lưng và ngẩng cao đầu, có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh Dịch Gia Ngôn.

Lúc bác sĩ rút bông băng về, nước mắt đã rơi đầy mặt Nam Kiều, môi dưới bị cắn đến hằn hai dấu răng.

"Cháu tuy còn nhỏ nhưng rất dũng cảm. Phẫu thuật trừ sẹo bằng nitơ nhiều như vậy rồi, cháu là người đầu tiên không kêu la mà bác gặp." Bác sĩ khích lệ cô.

Nam Kiều dường như không nghe thấy. Cô chỉ chậm rãi đứng dậy, cả người đầy mồ hôi đi tới trước gương.

Ngươi trong gương trên mặt đầy nước mắt, đầu tóc rối bời, trên trán đầm đìa mồ hôi.

Vết sẹo kia, không thấy nữa.

Chỉ còn một màu hồng phấn nhàn nhạt trên trán, không khó nhìn, màu sắc chỉ có chút lạ mà thôi.

"Cô gái nhỏ, sau này cháu có thể học trang điểm, dùng phấn lót hay kem nền [3] gì đó, sẽ không nhìn thấy." Bác sĩ cười, vỗ vỗ vai của cô, "Cơ thể của cháu dễ bị sẹo thể chất, bị thương một chút cũng có thể để lại sẹo. Sau này phải cẩn thận một chút, đừng bất cẩn đập trúng đâu, đặc biệt là mặt. Cô gái nhỏ các cháu thích xinh đẹp, phải biết quý trọng mặt của mình."

Nam Kiều gật đầu, thấp giọng cảm ơn bác sĩ một câu rồi đi ra ngoài.

Ngoài cửa bệnh viện, vô tình phát hiện chiếc xe con màu đen, Nam Kiều sững sờ. Cô nhìn thấy Dịch Gia Ngôn đẩy cửa xe ra, Thẩm Thiến cũng chạy từ ghế phụ xuống.

Thẩm Thiến vừa nhìn thấy Nam Kiều, cả người như muốn điên lên. Nhưng khi nhìn thấy trán của Nam Kiều, bước chân khựng lại, bất động đứng đó.

Nam Kiều lẳng lặng đứng một chỗ, ánh mắt nhìn ra sau Thẩm Thiến, dừng trên mặt Dịch Gia Ngôn.

Dáng vẻ của anh lúc này rất nghiêm túc, là một người ăn nói có ý tứ.

Anh còn mặc Âu phục, cà vạt gọn gàng ở trong, có lẽ là vừa mới trở về, vẫn chưa kịp về nhà thay quần áo.

Dịch Gia Ngôn nhìn cô, trong mắt không rõ cảm xúc, chỉ có sóng cuộn mãnh liệt.

Thẩm Thiến nắm lấy vai của Nam Kiều, thất kinh hỏi: "Cậu làm gì vậy? Rốt cục là cậu đang làm gì vậy?"

Nam Kiều đưa tay sờ lên cái trán bóng loáng, cười nói: "Cậu nhìn xem, không có sẹo."

"Cậu, cậu điên rồi có phải không? Cậu đang nghĩ gì vậy chứ? Cậu... cậu..."

Thẩm Thiến đỏ mắt, "Là bởi vì mình sao? Bởi vì tối hôm qua, mình đã nói những lời kia sao? Mình sai rồi, Nam Kiều, mình uống nhiều quá, cho tới bây giờ mình cũng không nghĩ rằng sẽ nói như vậy với cậu đâu, mình..."

"Không phải vì cậu." Nam Kiều vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Thiến, trấn an cười một tiếng: "Thật sự không phải vì cậu."

Một lần nữa, cô đưa mắt nhìn người cách đó không xa, chậm rãi bước tới.

"Anh về rồi, Dịch Gia Ngôn."

Không phải "anh trai Gia Ngôn", cũng không phải "anh trai".

Chỉ là Dịch Gia Ngôn, chỉ là người mà cô thích, vì thích cho nên muốn được sóng vai cùng anh, Dịch Gia Ngôn.

_____

[1] Tình chân ý thiết: chân tình thành ý.

[2] Tiêu ma cảm tình: tình cảm ban đầu của con người dần thay đổi.