*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nhàn nhã đi đến bên cạnh Nam Kiều, mở tay thành một vòng, đem cô bảo hộ sau lưng mình.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Đèn đuốc trong đêm sáng trưng, tiệc tối toả ra ánh sáng lung linh.
Nam Kiều chưa từng trải qua trường hợp như thế, giai nhân mỹ lệ kiêu sa, thân phận cao quý đều tụ tập ở chỗ này.
Dịch Gia Ngôn dừng xe ở cửa chính, một người nhân viên giúp anh mở cửa, tao nhã lễ phép chào hỏi:
"Hoan nghênh đại giá quang lâm, Dịch tiên sinh, Nam tiểu thư."
Ngoài cửa sổ xe, vô số nam thanh nữ tú thân vận lễ phục sang trọng đang ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào đại sảnh, trên cổ đính theo phụ kiện trang phục đẹp đẽ, tinh xảo loá mắt.
Nam Kiều có chút khẩn trương nắm mép váy, mắt thấy Dịch Gia Ngôn đã xuống xe trước, quay đầu đưa tay ra trước mặt mình: "Đến đây, Nam Kiều."
Cô ngượng ngùng đặt tay mình vào lòng bàn tay của Dịch Gia Ngôn, cảm xúc ấm áp giống như dũng khí vững vàng, trấn an cảm xúc đang dao động bất an trong thâm tâm.
Nam Kiều không thường xuyên đi giày cao gót, hôm nay lại bị Henry bức hiếp, cô là lần đầu tiên xỏ quả giày cao 8 centimet, bộ dáng đi đứng cực kỳ cẩn thận, sợ rằng sẽ té ngã.
Dịch Gia Ngôn nhận ra, đưa tay xắn váy giúp cô, chỉ nghiêng đầu mỉm cười, cũng không nói chuyện.
Từ ngoài cửa đến tận đại sảnh, luôn có người chủ động chào hỏi Dịch Gia Ngôn.
Nam Kiều biết anh bận rộn nhiều việc liền hiểu chuyện lui ra phía sau lưng anh, tự mình đi qua đài chưng rượu ở giữa khuôn viên, bên tai thỉnh thoảng nghe thấy người bên cạnh đang đàm luận gì đó.
Cô nghe được rất nhiều chuyện về Dịch Gia Ngôn qua miệng của mọi người, nào là tên của anh, hoặc là khen anh tuổi trẻ tài cao, hoặc là lẩm bẩm rằng Tổng giám đốc tìm được người giỏi là anh, cho nên hạng mục lần này mới có thể oanh liệt hoàn thành.
Dù nghe không hiểu thương trường nhưng trong lòng Nam Kiều vẫn rất thoả mãn, giống như cô đã bước được một chân vào thế giới của anh.
Dương cầm sư [1] tiếp tục chơi một khúc nhạc khác. Mãi đến khi giai điệu quen thuộc vang lên bên tai, Nam Kiều lập tức nhận ra, là bài Xanh tay áo của Richard Clayderman!
Dịch Gia Ngôn luôn thích chơi dương cầm, chỉ cần là ở nhà, trong phòng khách luôn luôn văng vẳng khúc nhạc mà anh thích.
Đó là bài mà anh thường xuyên chơi.
Nam Kiều cầm ly rượu màu xanh lam. Cô xoay người đi qua đám đông, ánh mắt tìm kiếm thân ảnh của Dịch Gia Ngôn.
Cách đó không xa, Dịch Gia Ngôn đang cùng vài người nâng ly sâm panh tán gẫu. Anh tựa hồ cũng có cảm ứng, ngay khi nghe được khúc dương cầm liền nghiêng đầu nhìn về hướng Nam Kiều.
Cô nhìn thấy khoé môi của Dịch Gia Ngôn hơi cong lên, trong mắt cũng mang theo ý cười.
Giống như ngàn vạn ánh sao đồng thời nở rộ!
Nam Kiều chậm rãi nhấp môi một ngụm dịch rượu xanh lam, đầu lưỡi rất ngọt.
Cô đưa tay sờ sờ kẹp tóc thuỷ tinh trên tóc, ánh sáng lung linh toả ra tựa hồ bao phủ một người trong lòng...
Trong lúc nếm thử một khối Macaron [2] hồng phấn, Nam Kiều nghe thấy sau lưng có người gọi mình: "Nam tiểu thư."
Nam Kiều xoay người lại.
Là người phụ nữ giàu có đã chặn đường trước cửa trường học ngày hôm đó.
Thẩm Duyệt Lam mặc một bộ lễ phục màu xanh lam. Cô ta đứng đó, nghi ngờ nhìn Nam Kiều một thân trang phục sang trọng, chậm rãi hỏi một câu:
"Sao cô lại ở đây?"
Nam Kiều đặt dĩa đồ ngọt lên đài, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Vì sao tôi không thể ở đây?"
"Ồ? Tôi cho là cô đã từ bỏ Dư Thành Đông, không nghĩ tới tiêu chuẩn của cô thật cao, là anh ta không lọt được vào mắt xanh của cô."
Thẩm Duyệt Lam cười như không cười, ánh mắt dò xét nhìn Nam Kiều, "Cô nghĩ rằng ở chỗ này sẽ tìm được kẻ có tiền hơn anh ta sao?"
"Tôi không có mưu kế sâu xa như cô." Nam Kiều cũng cười, giẫm gót giày đi sang một hướng khác, "Thẩm tiểu thư có chí hướng này, không có nghĩa là mọi người đều giống như cô."
"Cô đứng lại!" Thẩm Duyệt Lam lớn giọng, khiến mấy người bên cạnh Nam Kiều đang trò chuyện nhìn qua hướng này.
Có người thấp giọng nói: "Là thiên kim của Thẩm tổng."
"Thẩm tổng nào?"
"Còn có thể là Thẩm tổng nào? Bắc thành có mấy "Thẩm tổng"? Chẳng phải chỉ có một thôi sao?"
...
Nam Kiều nghe thấy được, Thẩm Duyệt Lam cũng thế.
"Chúng ta nói chuyện." Thẩm Duyệt Lam đề nghị.
Nam Kiều từ chối, "Tôi và cô không có gì để nói."
"Vậy ý của cô là muốn ở trước mặt mọi người xấu mặt?"
Ánh mắt Nam Kiều trì trệ, nhìn thoáng qua Dịch Gia Ngôn cách không xa hiện đang nói chuyện với vài người. Cuối cùng, cô cụp mắt, không nói lời nào theo Thẩm Duyệt Lam đi ra sau vườn hoa.
Hội sở Thiên Không Thành thanh danh xưa nay vốn tốt đẹp, hậu hoa viên là một vườn hoa trên không trung, có thể quan sát một nửa Bắc thành.
Thẩm Duyệt Lam bắt chéo hai chân ngồi trên dương bồng [3], phía sau là sắc màu rực rỡ của trời đêm.
Nam Kiều đứng đối diện cô ta, "Cô muốn nói gì thì nói đi."
Thẩm Duyệt Lam nhìn chằm chằm cô: "Dư Thành Đông còn đi tìm cô không?"
"Không có."
"Thật sự?"
"Nếu cô không tin, cần gì phải hỏi tôi?"
Thẩm Duyệt Lam cười hai tiếng, nhìn Nam Kiều không nói câu nào, hơn nửa ngày sau mới cất giọng hỏi:
"Cô nói một chút xem, rốt cục anh ta coi trọng cô ở điểm nào?"
"Cái này cô nên hỏi anh ta."
Dáng vẻ tươi cười của Thẩm Duyệt Lam tắt ngấm. Cô ta đập ly sâm panh trong tay xuống trước mặt Nam Kiều, cả cốc lẫn rượu vỡ nát trên mặt đất, thanh âm bén nhọn.
Cả người Nam Kiều cứng đờ, lại nhìn Thẩm Duyệt Lam, nhìn thấy ánh mắt của cô ta lạnh đi.
"Đi hỏi Dư Thành Đông? Tôi đi đâu mà hỏi?" Thẩm Duyệt Lam nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cái sản nghiệp chó má của ba anh ta vốn dĩ chướng mắt tôi! Lúc trước nếu không nhờ tôi, ba anh ta làm sao lại ký được nhiều hợp đồng làm ăn lớn như vậy? Anh ta luôn miệng nói tương lai sẽ kết hôn, sẽ đối tốt với tôi, tôi cũng dỗ dành cha mình cho anh ta vài miếng tốt."
"Không nghĩ tới chỉ vì cô, Dư Thành Đông đã nói với tôi là anh ta tỉnh ngộ rồi, tiền tài đúng là tốt, quyền thế cũng tốt, nhưng tất cả đều không thể so với tình yêu và tự do."
Nam Kiều chôn chân tại chỗ, đột nhiên phát hiện Thẩm Duyệt Lam có tiền có thế đang cuồng loạn, bất quá chỉ là một cô gái bị vứt bỏ thôi...
Suy cho cùng, cô ta đối với Nam Kiều không hơn bao nhiêu tuổi, thường lục đục với nhau, thường cảm thấy sóng to gió lớn, dù sao cũng chưa từng trải qua tình yêu dối trá.
Ba của Dư Thành Đông bất quá chỉ có một công ty nhỏ, bởi vì Dư Thành Đông câu được Thẩm Duyệt Lam, từ đó nảy sinh ý niệm không hướng không thắng [4], một bước lên mây.
Hơn hai năm, tốc độ phát triển của Dư gia khiến cho tất cả mọi người hâm mộ, nhưng thật tâm của Dư Thành Đông cũng chầm chậm thay đổi...
Tiểu tử tuổi đời còn trẻ, phần lớn tuỳ tâm sở dục [5], tình yêu với Thẩm Duyệt Lam luôn bình thản nên sẽ không có gì lạ lẫm, anh ta bắt đầu hướng tới những người khác.
Dư Thành Đông thích có lẽ không phải là Nam Kiều, mà là cảm giác mới mẻ của cô mang lại. Cảm giác đó so với cảm giác cùng Thẩm Duyệt Lam hoàn toàn khác biệt, cả tính cách lẫn dung mạo.
Đến cuối cùng, anh ta ngả bài với Thẩm Duyệt Lam: "Tôi không yêu cô, tôi cũng không cần cô có tiền có quyền. Nhiều tiền hơn nữa cũng không có tác dụng gì, tôi chỉ muốn theo đuổi người tôi thích, muốn tự do sinh hoạt."
Thẩm Duyệt Lam đem tất cả oán hận đổ lên đầu Nam Kiều. Nếu như không có Nam Kiều, Dư Thành Đông sẽ không thay đổi.
"Nam tiểu thư, tôi khuyên cô nên cách xa anh ta một chút. Tôi có thể cho cô tiền, cho cô thứ cô muốn. Cái tuổi này của cô đơn giản chỉ muốn nhà cửa, xe hay là tiền? Những thứ này tôi đều có thể cho cô."
Thẩm Duyệt Lam giống như đang diễn phim truyền hình, ngoại trừ vật chất cũng không chịu bỏ ra những thứ đủ hấp dẫn khác.
Nam Kiều chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nguyên lai trên đời này quả thật có chuyện như vậy, nếu không phải tự mình trải qua, cô nhất định sẽ coi loại tình tiết cũ nát này chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết hay phim truyền hình.
"Tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu những thứ mà cô có thể cho." Nam Kiều bình tĩnh đứng tại chỗ, ngược lại có chút đồng cảm với Thẩm Duyệt Lam:
"Những vật kia Dư Thành Đông không cần, sao tôi có thể cần được? Chỉ là cô có thể yên tâm, đối với tôi, Dư Thành Đông so với những thứ mà cô muốn cho tôi chỉ có rẻ mạt hơn, tôi không thèm."
"Cô lừa gạt ai vậy? Nếu cô không cho anh ta hi vọng, làm sao anh ta lại có thể ngả bài với tôi?" Thẩm Duyệt Lam phút chốc bật dậy, chỉ thẳng vào mũi Nam Kiều, nói:
"Họ Nam kia, cô đừng có được nước làm tới. Thiên đường có lối cô không đi, nhất định muốn tôi giúp cô xuống địa ngục đúng không?"
Thái độ của cô ta bỗng nhiên trở nên cực đoan, móng tay nhọn hoắc chỉ vào Nam Kiều, ánh mắt đầy hận ý như muốn đem Nam Kiều xé thành từng mảnh.
Nam Kiều nhíu mày, tiếng nói cũng lớn hơn: "Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi và anh ta không có quan hệ. Cô có bản lĩnh tìm tôi nói chuyện thì sao lại không đi tìm anh ta nói rõ ràng?"
"Tìm anh ta? Tôi còn tìm được anh ta sao? Nếu tôi tìm được, sao phải tìm cô làm gì?"
"Kẻ có tiền đều cố tình gây sự như thế sao?" Nam Kiều cũng nổi giận, "Dư Thành Đông bỏ trốn là chuyện của anh ta, không yêu cô cũng là chuyện của anh ta. Cô nhiều lần tìm tôi nổi cáu là thế quái nào? Cô..."
Chưa kịp dứt lời, bàn tay của Thẩm Duyệt Lam đã nặng nề đánh xuống mặt của Nam Kiều.
Cái tát kia khí thế hung hãn, đầu tiên chạm phải tóc mái của cô, móng tay thật dài của Thẩm Duyệt Lam đánh rớt cái kẹp tóc thuỷ tinh của Nam Kiều xuống mặt đất.
Ba!!!
Một tiếng lưu loát vang lên, kẹp tóc thuỷ tinh vỡ thành ba cánh, lẳng lặng nằm trên mặt đất, không chút sức sống.
Cùng lúc đó, Thẩm Duyệt Lam ngưng mắt nhìn chằm chằm trán của Nam Kiều, ánh mắt khẽ giật mình giống như nhìn thấy những thứ bẩn thỉu:
"Cô... trên đầu của cô..."
Nam Kiều tựa hồ không nghe thấy. Cô ngồi phịch xuống, hai tay phát run nhặt ba cánh thuỷ tinh kia lên...
Vỡ?
Vỡ rồi!
Cô đứng dậy bước nhanh về phía trước, một tay gắt gao nắm mảnh kẹp tóc gãy tan, tay còn lại giơ cao, trùng điệp cái tát giáng xuống mặt Thẩm Duyệt Lam.
Cô ta gần như bị Nam Kiều đánh cho hồn lạc phách bay.
"Cô, cô dám đánh tôi?" Thẩm Duyệt Lam quát lên: "Cô là ai mà dám đánh tôi? Cô có tin từ nay về sau, tôi khiến cô biến mất khỏi Bắc thành, cả một đời đều không trở về được hay không?"
Gió thổi qua sân thượng, đã vào cuối thu, trong gió mang theo cái lạnh run rẩy.
Nam Kiều nhìn cô ta, còn chưa kịp trả lời, cô chợt nghe thấy bồn hoa bên cạnh cột đá cẩm thạch truyền đến thanh âm vân đạm phong khinh:
"Thẩm tiểu thư muốn mang Nam Kiều nhà tôi đi đâu vậy?"
Nháy mắt, gió ngừng thổi.
Người kia mặc tây trang màu đen, một tay tuỳ ý đút túi quần, tay còn lại nới lỏng cà vạt lúc trước đã thắt quá nghiêm chỉnh, bộ dáng nhàn nhã từ cột đá đi ra.
Người này tựa như từ khi sinh ra đã mang theo gió xuân tháng ba và ánh nắng, giữa lông mày có chút tuỳ ý tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều là phong quang tễ nguyệt.
Dịch Gia Ngôn cứ như vậy đi tới bên cạnh Nam Kiều, mở tay thành một vòng, đem cô bảo hộ sau lưng mình.
Cùng lúc, anh mỉm cười nhìn Thẩm Duyệt Lam, trong ánh mắt lẫn bên môi hoàn toàn là ý cười lạnh lẽo, cơ hồ là gió bắc thấu xương của ngày đông giá rét.
Thẩm Duyệt Lam sao có thể không biết anh?
Mấy năm nay, trong Bắc thành có những sự kiện trọng đại gì, Dịch Gia Ngôn tuyệt đối là số một.
Bởi vì anh ở công ty của mình, trở thành nhân tài kiệt xuất của Bắc thành.
Bởi vì anh, giới kiến trúc cả trong hay ngoài nước đều biết đến Bắc thành.
Chính khách muốn lấy lòng anh, xí nghiệp muốn mời anh về làm việc, ngay cả ba của Thẩm Duyệt Lam cũng lẩm bẩm tự hỏi nếu có thể nhận anh, công ty sẽ trở thành hổ mọc thêm cánh.
Một Dịch Gia Ngôn như vậy, căn bản không phải là người mà Thẩm Duyệt Lam có thể phạm. Nhưng cô ta như thế nào lại không nghĩ tới, một Nam Kiều không đáng chú ý lại là người mà anh mang đến.
Thẩm Duyệt Lam chôn chân tại chỗ: "Cô ta, cô ta là gì của anh?"
Dịch Gia Ngôn vẫn như cũ, bình tĩnh nhìn cô ta, không hề trả lời mà chỉ nói:
"Thẩm tiểu thư, tôi kính trọng ba của cô nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường vẫn có thể giữ vững tâm tính. Chuyện ngày hôm nay, tôi xem như chưa từng xảy ra."
Anh nghiêng đầu nhìn Nam Kiều, phát hiện má phải của cô có chút sưng. Ánh mắt dừng lại trên tóc mái bị đánh tung, trong khe hở giữa những sợi tóc, vết sẹo như ẩn như hiện.
Nam Kiều gần như vô thức đưa tay che lại, khó khăn nói: "Đừng nhìn..."
Giống như trải qua một thế kỷ đằng đẳng, không khí đều ngưng lại.
Dịch Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn Thẩm Duyệt Lam, từng câu từng chữ rõ ràng nói:
"Thật ngại quá, tôi đổi ý rồi! Món nợ hôm nay nhất định ghi lại, chúng ta tính sau."
_____
[1] Dương cầm sư: người chơi đàn.
[2] Bánh Macaron: hình ảnh minh hoạ:
[3] Dương bồng: hình ảnh minh hoạ:
[4] Không hướng không thắng: không đi đường tắt sẽ không thành công.
[5] Tuỳ tâm sở dục: thuận theo tâm ý, nhu cầu.