Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 52




Chử Duy Nhất tắm xong, tóc đã sấy khô bảy tám phần, cất máy sấy tóc đi, cô mới đi ra.

Cuối mùa thu, nhiệt độ hơi thấp, bọn họ đều thay quần áo ngủ dày một chút.

Ban đầu Lý Mạo đến chỗ cô, liền nói một câu, nhà tốt thì tốt, chỉ hơi vắng lạnh một chút. Bây giờ sẽ không có loại cảm giác đó nữa.

Tống Khinh Dương ngẩng đầu, ngoắc ngoắc tay về phía cô, “Tới đây – “

Chử Duy Nhất ngoan ngoãn đi tới, ngồi ở cạnh anh, anh đẩy tạp chí đến trước mặt cô, là một bài văn cô viết lúc đi học.

“Ơ, sao anh nhìn thấy?’’Chử Duy Nhất lấy tạp chí qua.”Khi đi học, suy nghĩ có chút quá khích.’’ Trong đầu đều là nam nữ bình đẳng, lời văn đều tràn đầy ý nghĩ này. “Khi đó tính tình rất khó chịu, ở trong lớp không được hoan nghênh.’’

Tống Khinh Dương nhìn cô với ánh mắt sâu xa, mắt lóe sáng.

Chử Duy Nhất lại cười, “Thật ra thì cũng không có gì đâu, chỉ là lúc đó không qua được cái hố trong lòng.’’ Cha mẹ ly dị quả thật mang tới tổn thương rất sâu với cô, khiến cho cô tràn đầy thất vọng với hôn nhân, thậm chí sinh ra mâu thuẫn đối với nam giới giao du.

“Lần trước Lam Nguyệt còn nói em, thứ hai mươi tuổi viết giống như năm bốn mươi tuổi viết, thứ viết ra bây giờ ngược lại giống như cô gái nhỏ viết rồi.’’ Chử Duy Nhất cười, “Rõ ràng nói em càng sống càng trẻ ra.’’

Tống Khinh Dương lắc lắc đầu, ngón tay lướt qua mái tóc cô, kết quả tóc dính cả tay, anh bật cười, “Tóc rụng như vậy nữa anh đảm bảo không chừng đầu em sẽ trọc, sau này chúng ta có thể tiết kiệm dầu gội đầu rồi.’’

Chử Duy Nhất tức giận bóp bóp cằm anh, “Mùa thu rụng tóc rất bình thường. Em hỏi anh, vì sao anh muốn công khai vào tối nay?’’

Ánh mắt Tống Khinh Dương trong trẻo, khóe miệng dần cong lên, “Để cho em có cảm giác an toàn, để tránh người khác luôn có ý đồ với anh.’’

“Anh suy nghĩ nhiều quá. Thật ra thì lúc không có ai Sở Mặc càng được phái nữ hoan nghênh hơn anh.’’ Có lẽ là trong người Sở Mặc có tiềm chất pha trò, có thể nói chêm chọc cười cùng người khác.

“Vậy xin hỏi hồi đó em và anh ta xem mắt sao không tiến thêm một bước thế?’’ Anh khóa chặt vẻ mặt của cô.

Chử Duy Nhất sững người. 

“Hửm?’’ Anh cao giọng.

Chử Duy Nhất cười, “Có thể là khi đó trong lòng có cảm giác đối với anh.’’Cô thoải mái nói ra.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Tống Khinh Dương đã bất tri bất giác sớm đậu ở đáy lòng cô.

Tống Khinh Dương rất dễ chịu, “Lúc kết hôn có muốn mời bọn họ tới hay không?’’

“Vậy anh thì sao? Có muốn gọi những người có ý đồ khác với anh tới hay không?’’ Cô trả đũa.

“Có thể chứ, nói không chừng đến khi đó có thể thúc đẩy mấy đôi.’’ Anh gật gật đầu.

Trước khi gặp anh, em cho là em đã mất đi năng lực yêu người khác, em cho là em sẽ cô đơn cả đời, mà em đã chuẩn bị như vậy xong rồi. Nhưng sự sắp đặt của ông trời luôn kỳ diệu như vậy, để cho chúng ta quen biết, yêu nhau, ở bên nhau.

Chử Duy Nhất gõ đoạn văn này trên laptop, trà xanh trong tay đã sớm nguội ngắt. Cô nhấp một ngụm, một dòng nước lạnh thấm vào lòng.

Anh nói, “Duy Nhất, viết câu chuyện của chúng ta đi.’’

Cô nói, “Giữa chúng ta không có biến đổi thăng trầm, độc giả không thích xem.’’

Anh nói, “Viết cho anh xem là được rồi.’’

Cô nói, “Em cần một chút ý tưởng.” Thật ra thì vốn không có ý định viết.

Từ sau khi công khai quan hệ, Chử Duy Nhất lập tức trở thành người nổi tiếng trong công ty. Ngày thường lúc đi ra ngoài xã giao sẽ luôn có người trêu ghẹo cô, đâu phải là đến làm việc, rõ ràng là đến tìm bạn trai, còn đào mất người ưu tú nhất công ty. Dĩ nhiên năng lực làm việc của Chử Duy Nhất cũng khiến cho rất nhiều người biết cô không phải là cái gọi là bình hoa.

Trước cuối năm, hạng mục của công ty hết cái này đến cái khác, hận nổi một ngày có 48 giờ.

Mẹ Tống thấy hai đứa khổ cực như vậy, trong lòng tràn đầy không nỡ, vừa có thời gian liền đưa đồ ăn cho hai người.

Buổi trưa ngày hôm đó, Chử Duy Nhất và mẹ Tống ngồi ở nhà ăn, Chử Duy Nhất đang uống canh.

“Công việc bận rộn như thế, mắt cháu có thể chịu được sao?’’ Mẹ Tống có chút lo âu.

“Bác sĩ nói đã bình phục, không có chuyện gì, bây giờ mỗi một giờ cháu đều biết để mắt thả lỏng.’’

Mẹ Tống gật gật đầu, “Chuyện kết hôn hai con có quyết định rồi chưa?’’

Chử Duy Nhất suy nghĩ, “Bác gái, cháu và Khinh Dương bàn bạc qua một năm nữa.’’

“Sang năm, hai con cũng hai mươi bảy rồi. Chẳng lẽ muốn đến năm mới kết hôn vào mùa đông sao? Mùa đông mặc áo cưới lạnh lắm.’’ Mẹ Tống khuyên bảo.

“Cho nên cháu và Tống Khinh Dương bàn bạc ngày 1/5 năm sau.’’ Chử Duy Nhất khẽ nói.

“A!’’ Mẹ Tống hơi kinh hãi, “Năm sau! Ôi trời ơi, hai đứa này thật đúng là không gấp mà.’’

Chử Duy Nhất uống canh không trôi, cô cầm thìa canh, “Bác gái, chờ Khinh Dương về, con và anh ấy sẽ bàn bạc lại một chút.’’

Mẹ Tống cười, người con dâu này bà vô cùng hài lòng, nói sang chuyện khác, “Không sao, kết hôn là chuyện lớn, các con nên chuẩn bị thật tốt môt chút.’’ Bây giờ mẹ Tống cả ngày lẫn đêm mong đợi con trai mau mau kết hôn, bà cũng có thể ngậm kẹo đùa cháu.

“Duy Nhất, cháu không cần có áp lực gì trong lòng, kết hôn vẫn giống như trước kia vậy, cháu và Khinh Dương thường đều ở phòng tân hôn hưởng thụ thế giới hai người, nghỉ rồi về, bác và dì làm chút thức ăn ngon cho các cháu.’’ Mẹ Tống nói từng việc một, thấy khóe miệng cô dính một chút dầu, bà cầm khăn giấy lên, “Đừng động đậy.’’ Bà nhẹ nhàng lau đi, “Tốt rồi.’’

Chử Duy Nhất hơi bối rối, cô đột nhiên nghĩ đến năm ấy cô ở bệnh viện trông nom bà nội, ăn cơm vội vội vàng vàng, còn vừa phải ôn tập bài học, bà nội cũng lau khóe miệng cho cô như vậy. Trong lòng trong nháy mắt mềm mại, trong lúc nhất thời cổ họng giống như bị cái gì chận lại.

Mẹ Tống cũng không nhận ra chút thay đổi nhỏ của ChỬ Duy Nhất, “Sao thế? Không muốn ăn nữa sao?’’

Chử Duy Nhất toét miệng cười, “Sao lại thế ạ! Cháu thích canh bác nấu nhất đấy ạ.’’

Tống Khinh Dương chưa bao giờ nói những lời này với bà, mẹ Tống nghe Chử Duy Nhất nói, mở cờ trong bụng, đối xử với cô tràn đầy thân mật, “Có thời gian thì về nhà uống.’’

Buổi tối, Chử Duy Nhất và Tống Khinh Dương đi chỗ cha Chử, ăn cơm, cha Chử và Tống Khinh Dương chơi cờ tướng. Tống Khinh Dương chơi cờ tướng không giỏi, nhưng mà vì dỗ cha vợ vui vẻ, gần đây cũng đang đọc sách học tập.

Chử Duy Nhất ngâm một bình trà, “Sao rồi ạ? Ai thắng thế? Khinh Dương anh lại thua rồi.’’

Tống Khinh Dương khẽ mỉm cười với cô, không lên tiếng. Cha Chử căng thẳng, tập trung suy tính.

Chử Duy Nhất cũng hiểu một ít, nhìn một lát liền hiểu, hậu bối hơn tiền bối. Cô hé miệng cười một tiếng.

“Chiếu tướng.’’ Tống Khinh Dương hạ quân cờ.

Cha Chử nhìn chằm chằm vào bàn cờ, “Một ván nữa nào.’’

“Ba à, không còn sớm nữa, ba ngồi quá lâu rồi, ngày mai xương cổ lại sẽ đau.’’ Chử Duy Nhất dọn bàn cờ.

Cha Chử thở dài, “Lớn tuổi rồi, không chịu già cũng không được. Khinh Dương học mấy ngày đã vượt qua ba rồi.’’

“Ba, anh ấy là người học khoa học tự nhiên, năng lực suy nghĩ mạnh, cao trung vẫn luôn đứng nhất đó.’’ Chử Duy Nhất nói. 

”Ồ - ” cha Chử đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Duy Nhất à, ba nhớ thành tích lớp mười của con năm đó có thể đi vào trường thi số một của các con?’’

Chử Duy Nhất cứng đờ, “Ba, ba cũng quá xem thường con gái ba rồi, con cũng có lúc phát huy hơn bình thường.’’

Tống Khinh Dương mím môi cười, “Chú à, lần đó là con thi không tốt, cho nên được phân đến cùng một trường thi với Duy Nhất.’’

“Ha ha ha – “ cha Chử cười, “Vậy là khéo quá.’’

Chử Duy Nhất và Tống Khinh Dương nhìn nhau.

Cha Chử nói tiếp, “Hai con xem thử, cử hành hôn lễ vào ngày 1/5 năm sau thì sao?’’

Trong mắt Tống Khinh Dương lóe lên ánh sáng, nhưng tỉnh bơ nhìn về phía Chử Duy Nhất.

Chử Duy Nhất nghĩ bụng, ba mẹ hai nhà đã hẹn với nhau à.

“Thời gian trên cũng dư dả.’’ Cha Chử nói.

Trong lúc nhất thời Chử Duy Nhất không biết trả lời ra sao. Tống Khinh Dương mở miệng, “Chú, gần đây cháu và Duy Nhất cũng đang bàn bạc, chú yên tâm đi.’’

“Ừm, Khinh Dương làm việc chú yên tâm.’’

“Vậy con thì không yên tâm sao?’’

“Con con bé này nhất định phải nói ra làm gì.’’ Cha Chử lắc đầu.

Tóm lại, trong mắt họ hàng bạn bè  đều cảm thấy là Chử Duy Nhất may mắn mới có thể tìm được Tống Khinh Dương.

Tống Khinh Dương phải đi Pháp công tác một tuần, trước khi rời đi, Chử Duy Nhất nhìn lịch một cái, cô cảm thấy năm nay không qua sinh nhật, khi đó Tống Khinh Dương vẫn còn ở Pháp.

Ngày đó Chử Duy Nhất không đi tiễn anh, cô còn phải đi làm.

Lúc cô rời giường, anh đã đi rồi, để lại một tờ giấy nhắn trên bàn ăn.

“Buổi tối đừng thức đêm, kiên trì mỗi ngày vận động nửa giờ. Về có thưởng!’’

Chử Duy Nhất nhìn chằm chằm lời ghi chú, không kiềm được bắt đầu cười ngây ngô.

Những ngày không có anh ở đây, quả thật Chử Duy Nhất không có thức khuya, mỗi ngày hai người liên lạc một lát.

Sinh nhật Chử Duy Nhất đến rất nhanh, hai ngày này, mọi người rối rít gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô sinh nhật làm như thế nào? Chử Duy Nhất đều thoái thác.

Cô nhìn điện thoại di động, anh không biết sinh nhật cô sao? Sao một chút động tĩnh cũng chẳng có.

Nhưng mà gần đây ở Pháp anh bận rộn như vậy không nhớ nổi cũng là bình thường.

Sinh nhật hôm đó, Lý Mạo đến tìm cô. Quần áo của anh vẫn phong cách như vậy, đồng nghiệp thấy Lý Mạo, không khỏi nhìn thêm mấy lần, thì thầm mấy câu.

Chử Duy Nhất cười, “Đó là anh trai hàng xóm.’’

“Đi, bạn trai không có ở đây, anh mang em đi chúc mừng.’’ Lý Mạo toét miệng cười, “Lớn thêm một tuổi rồi, sau này phải càng hiểu chuyện hơn.’’

Khóe mắt Chử Duy Nhất ứa ra hắc tuyến.

“Nhóc à, có phải rất mất mát hay không?’’ Lý Mạo trêu ghẹo.

“Em nghe nói mẹ Lý lại giới thiệu đối tượng cho anh, công ty bọn em cũng có một ít cô gái độc thân, lát nữa em nói với mẹ Lý – “

“Đừng, em gái, em muốn hại anh sao?’’ Lý Mạo lập tức thay đổi dáng vẻ, “Hôm nay anh dẫn em đi mừng sinh nhật thật mà.’’

“Em có chút sợ hãi.’’ Chử Duy Nhất đánh giá anh, “Anh muốn làm gì?’’

“Đi thôi, anh đã đặt chỗ rồi.’’

Lại là tòa nhà cao nhất thành phố D, bóng đêm buông xuống, ánh đèn sáng chói. Trong nhà hàng Tây, âm nhạc uyển chuyển động lòng người.

Hai người ngồi xuống, Chử Duy Nhất nhìn trái nhìn phải, “Tốn kém như vậy làm gì.’’

Lý Mạo cười hì hì, “Em xem menu trước, anh đi lấy bánh sinh nhật.’’

Chử Duy Nhất lật thực đơn, không lâu lắm, một nhân viên phục vụ nam vóc người rất cao đi đến bên cạnh bàn, “Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?’’

“Ách, tạm thời không – “ Cô từ từ ngẩng đầu lên, trong con ngươi đột nhiên ánh hình dáng người đó, anh cười rất tươi, tiện tay đưa cô một đóa hoa hồng nở rộ, “Sinh nhật vui vẻ.’’

“Anh – sao anh lại về?’’ Trong mắt cô tràn đầy nghi ngờ.

Trên mặt Tống Khinh Dương lộ ra nụ cười đặc biệt, “Xét thấy biểu hiện gần đây của em, anh muốn thưởng em thật tốt.’’

Chử Duy Nhất thận trọng nhìn anh, vẻ mặt anh dịu dàng khác thường, tay phải từ từ chìa ra một chiếc hộp xinh đẹp, “Qùa đấy.’’

Tim Chử Duy Nhất đập bùng bùng, cô đoán được cái gì sẽ đặt trong hộp. Cô đưa tay ra, đầu ngón tay run run.

Anh nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi.

Cô dè dặt mở hộp ra, trên tấm giấy màu hồng viết hai hàng chữ. 

“Bạn học Chử Duy Nhất sinh nhật vui vẻ!’’

Rồi nhìn xuống dưới, “Em có bằng lòng gả cho bạn học Tống Khinh Dương không?’’ Đây là kiểu chữ đẹp nhất cô từng thấy.

Ánh đèn sáng chói, âm nhạc êm tai, hạnh phúc tràn ngập mỗi một góc.