*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa thu ở thành phố D rất ngắn, trung tuần tháng 11 nhiệt độ chợt giảm nhiều, thoáng cái hạ xuống ba bốn độ.
Phòng làm việc đã có tới ba người bị cảm. Chử Duy Nhất sau ca mỗ lần trước, luôn ở dưới sự giám sát của Tống Khinh Dương, ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa mỗi ngày đều phải rèn luyện ba mươi phút, sức khỏe dường như cũng tốt hơn chút, ít nhất lần này không bị lây bệnh.
Chuyện của cô và Tống Khinh Dương, Sở Mặc hiểu mà giúp cô giữ bí mật, nhưng sai khiến cô làm việc không mơ hồ chút nào. Lại còn mặt đầy ý tốt, “Tôi chỉ muốn cho hai người nhiều cơ hội gặp mặt thôi mà.’’
Chử Duy Nhất khẽ cắn răng chịu đựng. Bây giờ tổ của Tống Khinh Dương đối với sự xuất hiện của cô đã trở thành thói quen, có hoạt động cũng nhiệt tình gọi cô.
Chiều hôm đó, lúc Chử Duy Nhất đi đưa tài liệu, tổ bọn họ đang thương lượng chuyện buổi tối đi ăn chung.
“Lão đại, ở thành Đông có một quán Nịnh Mông Ngư[1] mới mở, cá rất tươi.’’
[1] Nịnh Mông Ngư (Nịnh Mông:chanh)
Tống Khinh Dương ngẩng đầu lên, “Mấy người đi đi, hóa đơn tính cho tôi.’’
“Anh không đi có ý nghĩa gì chứ? Đi đi, lão đại, trời lạnh, mọi người cùng nhau ăn cơm đặc biệt ấm áp.’’
Chử Duy Nhất để đồ xuống, lúc chuẩn bị rút lui, chợt có người nhắc đến tên cô, “Đúng rồi, Duy Nhất, nếu không Sở tổng các cô?’’
Chử Duy Nhất trầm ngâm, “Sở tổng không thích ăn cá.’’
“Vậy chúng ta đổi tiệm khác. Nhưng mà, Duy Nhất à, ngay cả sở thích cấp trên cô cũng nhớ rõ ràng, khó trách Sở Tổng đối xử đặc biệt với cô.’’
Mặc dù là trò đùa, Chử Duy Nhất lặng lẽ lau mồ hôi, liếc mắt về phía Tống Khinh Dương.
Nụ cười nơi khóe miệng anh như có như không, “Tôi đi mời Sở tổng, thế nào?’’
“Lão đại vạn tuế.’’
Tống Khinh Dương đứng dậy, đi tới cạnh Chử Duy Nhất, “Tôi đi cùng với cô.’’
Mọi người nhìn theo bóng dáng dần khuất xa mờ của họ, không kiềm được cảm thán, “Tính cách Chử Duy Nhất này tốt, người lại xinh, cô ấy và lão đại ở bên nhau xứng biết bao nhiêu?’’
“Anh (cô) quên vị đại mỹ nữ lần trước đến tìm lão đại rồi sao?’’ Cô nén giọng, “Tôi vừa nghe nói, cha mẹ Duy Nhất ly dị, nhiều năm như vậy đều sống một mình. Gia thế của lão đại tôi như vậy, Duy Nhất – “ cô lắc lắc đầu.
“Ai nói, tôi cảm thấy Duy Nhất rất tốt, thích hợp làm bạn đời.’’
...
Đêm hôm đó, người hai tổ hiếm thấy tụ tập chung một chỗ. Trời lạnh, cuối cùng đi đến tiệm lẩu. Người của hai tổ đều là tinh anh, lúc ăn cơm, lại nhanh nhẹn bảo đi tăng hai, ca hát.
Chử Duy Nhất thầm nhủ trong lòng tối về còn phải vội viết bản thảo, nhưng lại không cần nộp trước thời hạn, cô đương nhiên cũng ngại.
Tống Khinh Dương đi toilet, sau đó cô theo sau. Người này mới vừa uống không ít bia.
Ánh đèn sáng choang êm dịu, chung quanh tiếng nói chuyện om sòm.
Chử Duy Nhất đợi anh ở cửa. Có một cậu bé đứng ở trước mặt cô, “Chị ơi, chỗ này là toilet nam, con gái phải ở dưới lầu.’’
Chử Duy Nhất bị cậu chọc cười, ngồi xổm xuống, tiểu chính thái môi hồng răng trắng, “Người bạn nhỏ, chị đang đợi người.’’
Người bạn nhỏ toét miệng cười một tiếng, “Cần em đi vào tìm thử không ạ?’’
“Không cần không cần.’’ Chử Duy Nhất khẽ nhéo mặt cậu bé, “Mau vào đi thôi, đừng tè ra quần.’’
Khuôn mặt người bạn nhỏ đầy vẻ ngượng ngùng, vội vàng chạy vào trong.
Tống Khinh Dương sớm đã ra ngoài, chờ cậu nhóc đi vào, anh mới đi tới. “Nhân duyên không tệ.’’
Chử Duy Nhất cười cười, “Người bạn nhỏ chơi rất vui.’’
Hai người từ từ đi về, lúc quẹo cua, một thanh âm bay tới bên tai cô, “Không bằng sinh một đứa.’’
Chử Duy Nhất dừng bước, cô suy nghĩ một chút, hỏi, “Anh muốn mấy đứa?’’
Tống Khinh Dương nhướn lông mày, “Hai đứa, lớn lên sẽ không quá cô đơn.’’
Chử Duy Nhất vui vẻ, “Thật ra thì trẻ con ba đến sáu tuổi chơi mới vui.’’
“Không sao, con nhà chúng ta nhất định vui.’’ Tống Khinh Dương chắc chắn nói.
Sau khi ăn xong, một nhóm người trước sau đi tới một trung tâm giải trí. Không biết ai đề nghị, ca hát tới nóng người, chơi một trò chơi.
Cuối cùng thiểu số phục tùng đa số, chọn trò “Truyền táo’’.
Sở Mặc ngồi ở giữa, Chử Duy Nhất và Tống Khinh Dương ngồi ở hai bên của anh ta.
Chử Duy Nhất khe khẽ hỏi Tiểu Hoa, “Lấy tay truyền à?’’
“Cằm cùng cổ kẹp trái táo lại, truyền cho người kế tiếp.’’ Tiểu Hoa trả lời, “Bọn họ là cố ý.’’
“Hả?’’
“Lát nữa nhất định phải đổi chỗ, có người muốn truyền với hai người này.’’
Khóe mắt Chử Duy Nhất giật giật, dè dặt nhìn Sở Mặc, không biết mình có thể đổi chỗ hay không.
Vòng thứ nhất, mọi người dựa theo vị trí ban đầu bắt đầu, bắt đầu từ bên tay trái. Vất vả truyền đến giữa, Tống Khinh Dương kẹp trái táo, từ từ đến gần Sở Mặc.
Mặt Sở Mặc sa sầm, từng chút từng chút đến gần anh.
Mọi người ngừng thở nhìn hai người, khuôn mặt Tống Khinh Dương dửng dưng, mặt Sở Mặc đầy vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn thuận lợi nhận lấy quả táo. Lúc này đến lượt Chử Duy Nhất, cô hít một hơi thật sâu, “Lão đại, anh hạ cằm thấp một chút.’’
Sở Mặc đau cổ, ai nghĩ ra chủ ý thối này.
Cằm Chử Duy Nhất đụng anh một cái, anh u ám kêu lên, “Chử Duy Nhất.’’
“Không phải tôi cố ý đâu.’’ Chử Duy Nhất nghiêng đầu, “Còn một chút nữa.’’
Tư thế này cực kỳ quái dị.
Mặt Sở Mặc sát lại mặt cô, hơi la lên, “Gần chút nữa.’’
Trò này vốn sẽ có chút tiếp xúc thân thể, lúc này vẫn chưa nhận được quả táo, càng gấp hơn.
Đột nhiên, quả táo rơi xuống, lăn trên thảm, không có tiếng vang quá lớn.
“Hai người thua rồi, nhận trừng phạt.’’
Sở Mặc trừng Chử Duy Nhất, “Cô cố ý.’’
Chử Duy Nhất khóc không ra nước mắt, “Cổ ngắn, với không tới.’’
Hai người chờ trừng phạt.
Có người đề nghị hôn một cái, có người nhắc tới ôm công chúa, tóm lại không muốn dễ dàng tha cho hai người. Dù sao cũng là có trò chơi, lãnh đạo cũng không có cách nào chơi xấu.
Sở Mặc đứng dậy ngay ngắn, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cười rất giống hồ ly. “Trừng phạt tôi nhận, nhưng mà tôi và Duy Nhất dẫu sao nam nữ khác nhau, tôi sợ bạn trai cô ấy đánh tôi.’’
“Ha ha ha ha – “
“Sẽ không đâu, Sở tổng, nếu bạn trai Duy Nhất ra tay với anh, chúng tôi tuyệt đối bảo vệ anh.’’
Sở Mặc xoay đầu, ánh mắt rơi về phía Tống Khinh Dương, Tống Khinh Dương chậm rãi đứng dậy, khẽ cười, ánh đèn lờ mờ chiếu trên mặt anh, sáng chói một vùng. Anh nhấc chân vượt qua Sở Mặc, dừng ở bên người Chử Duy Nhất.
“Các vị, tôi muốn ra tay, mấy người giúp ai?’’ Tống Khinh Dương chớp chớp mắt.
Phòng bao rơi vào trong yên lặng.
Chử Duy Nhất quẫn bách đứng ở đằng kia, cảm thấy tim cô đập nhanh từng chút một.
“Thật ra nếu trừng phạt, tôi đây bạn trai có thể làm giùm.’’ Tống Khinh Dương cúi người đặt xuống môi cô một nụ hôn, như lông vũ lướt qua, nhẹ nhàng lãng mạn.
Chử Duy Nhất nắm chặt tay, lòng bàn tay lại thấm đầy mồ hôi, đại não giống như nổi bong bóng màu sắc rực rỡ, trong lòng như uống mật ngọt vậy.
Cặp mắt quen thuộc chứa ý cười nhìn cô, không nhanh không chậm chờ cô hoàn hồn.
Mọi người ồn ào, không ngờ tối nay sẽ có một tin giựt gân như thế.
Giọng nói của anh trầm thấp êm tai, lướt qua đáy lòng của cô, cảm giác tê tê dại dại trào dâng.
Tống Khinh Dương vò nhẹ mái tóc của cô, “Được rồi, trò chơi kết thúc, hát đi.’’
Có ai còn tâm tư hát chứ, một lòng nghĩ hai người này “cấu kết” ra sao. Nhưng bọn họ hiển nhiên không dám hỏi Tống Khinh Dương.
Tiếng hát vang lên.
Sở Mặc và Tống Khinh Dương chạm ly, “Cậu nên cảm ơn tôi.’’
“Ừm.’’ Tống Khinh Dương hơi dừng lại, mặt mày có ý cười mơ hồ, “Tôi sẽ nghiêm túc khảo hạch phù dâu, gái đẹp độc thân.’’
Hai người chơi một hồi mới đi, giờ mắt Chử Duy Nhất vẫn còn đang điều dưỡng, nay Tống Khinh Dương chăm sóc rất kỹ, dẫn cô về trước.
Mọi người cảm khái, “Trước đây cảm thấy con người Tống tổng rất lạnh lùng yên tĩnh, đến bây giờ tôi mới phát hiện, thì ra anh ấy cũng có thể dịu dàng như vậy.’’
Chử Duy Nhất tựa trên ghế ngồi, hơi thiếu tinh thần.
“Mệt à?’’ Anh khàn giọng hỏi.
“Vẫn ổn.’’ Chử Duy Nhất nói vẫn nhìn cửa sổ. “Em đang nghĩ sau này ở công ty em lăn lộn làm sao? Em còn chưa tham gia cuộc thi để trở thành nhân viên chính thức đó.’’
Khuôn mặt Tống Khinh Dương đầy vẻ đắc ý, “Ừm, cho nên bây giờ em phải hối lộ anh thật tốt, anh là một trong những giám khảo.’’
Chử Duy Nhất:...
Chiếc xe lái vào bãi đậu xe siêu thị.
“Anh muốn mua gì sao?’’ Chử Duy Nhất hỏi.
“Em quên à, thức ăn của Đại Miêu sắp hết rồi.’’
Hiện tại Đại Miêu hoàn toàn giao cho mẹ Tống nuôi, hai ngày trước Chử Duy Nhất sang, Đại Miêu đã đối xử lạnh lùng với cô, phe phẩy cái đuôi đi qua bên chân cô.
Mẹ Tống vui vẻ cười không ngừng.
Đãi Miêu dường như rất thích ba Tống, ba Tống vừa về nó sẽ ra ngoài đón ông.
Chử Duy Nhất vô cùng không hiểu.
Tống Khinh Dương thân thiện giải thích, “Không phải Đại Miêu thích ba, nó thích mấy con cá của ba anh.’’
Chử Duy Nhất nhìn lướt qua hồ cá,”Hả, hình như ít đi hai con cá rồi.’’
“Đại Miêu ăn rồi.’’ Anh không để ý lắm.
Chử Duy Nhất áy náy, “Chuyện bao lâu rồi?’’
“Chắc là lúc huấn luyện phát triển.’’
“Sao anh không nói với em sớm một chút. Thảo nào khoảng thời gian trước chú có chút buồn bã không vui – “
Sau đó cô liền đưa Đại Miêu cho ba Tống. “Chú, Đại Miêu có thể nghe hiểu tiếng người, nó rất thông minh, dễ nuôi hơn cá.’’
Ba Tống sợ con dâu tương lai có gánh nặng trong lòng, nhận lấy con mèo kia, ngược lại cũng thú vị, thỉnh thoảng, ông đi tản bộ, Đại Miêu cũng có thể đi cùng.
Mấy người bạn già nhìn thấy không khỏi trêu ghẹo ông càng ngày càng trẻ con.
Chử Duy Nhất đẩy xe, đôi khi chọn chút thức ăn vặt. “Tuần sau Ninh Ninh sang, em muốn chuẩn bị chút thức ăn.’’
“Trẻ con nên ăn ít thứ đồ ăn này.’’ Tống Khinh Dương khom người cầm lên.
“Em ăn em ăn!’’ Chử Duy Nhất liền vội vàng nói.
“Không phải em muốn giảm cân sao?’’
“Có lúc anh không đáng yêu chút nào.’’
Tống Khinh Dương mua không ít trái cây, hai người vòng vo một hồi rồi xếp hàng tính tiền, lúc này người tính tiền không nhiều lắm, hai người đứng một trước một sau.
Chử Duy Nhất đang lấy đồ, đột nhiên nhớ đến kẹo cao su sắp hết. “Khinh Dương, một hộp kia nữa.’’
Tống Khinh Dương sững sờ, anh nhanh chóng nhìn lướt qua thứ trong tay của cô.
Cái đó –
Anh nghĩ đi nghĩ lại hình như cũng đến lúc cái đó rồi, ngược lại cũng muốn trêu đùa cô một chút.
Người thu tiền vừa quét mã vừa thầm cười.
Chử Duy Nhất vùi đầu xếp đồ, đột nhiên nhìn thấy thứ đang cầm trong tay, có chút xa lạ, lại có chút quen quen, rồi nhìn thấy chữ nhỏ phía trên, nếu như cô còn chưa biết là gì, cũng thật xin lỗi nhà quảng cáo. Thiếu chút nữa cô ném thứ đó đi rồi.
Tống Khinh Dương mở ví tiền, nghiêm mặt đưa thẻ cho người tính tiền.
“Cái đó cất vào trong túi đi, đừng nhìn nữa.’’Anh nghiêm túc nói.
Gò má Chử Duy Nhất nóng bừng, “Là kẹo cao su!’’ Cô lúng túng chỉ về phía trước, lặng lẽ nói, “Anh nghĩ quá nhiều rồi.’’
Tống Khinh Dương thoáng trầm ngâm, “Sớm muộn cũng cần thôi.’’
Chử Duy Nhất cúi thấp đầu đi nhanh.
Ôi, thật may không có người biết bọn họ, nếu không vứt mặt mũi vào trong nhà rồi.