Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 4




Sắc trời dần tối, phía chân trời còn sót lại ánh chiều tà màu cam, xa xăm vĩnh cửu. 

Chử Duy Nhất lặng lẽ xem xét Tống Khinh Dương vài lần, thấy mặt anh vẫn sa sầm, một vẻ mặt nghiêm túc, cô ngượng ngùng im lặng không nói. Cô có phần lấy làm không rõ, lúc ăn cơm không phải là tốt lắm sao? Cô đang suy tư vừa rồi có làm cái gì với anh không đây? Cũng chỉ là nhìn anh nhiều mấy lần thôi.

Tống Khinh Dương  chợt giữ cô lại.

Dưới chân Chử Duy Nhất lảo đảo một cái, bên tai truyền đến thanh âm của anh, “Đèn đỏ, chờ một chút.’’ Thanh âm của anh hơi trầm.

Chử Duy Nhất như ở trong mộng mới tỉnh, anh chậm rãi buông tay ra, cổ tay bị anh chạm vào hơi nóng.

“Nhiều năm rồi chưa trở về, thành phố D ta lại có loại cảm giác xa lạ.’’ Chử Duy Nhất đánh vỡ bầu không khí quái dị này.

Tống Khinh Dương nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt thanh tuyển như đang nghĩ ngợi gì đó.”Nhà ở thành phố D bây giờ cũng được lắp đặt lò sưởi rồi, mùa đồng sẽ không quá lạnh.’’

Chử Duy Nhất ho khan vài tiếng. Anh cho là cô đây lo lắng mùa đông rất lạnh mới đi phương Bắc sao?

Phía trước đèn vừa chuyển thành xanh.

Dòng người ở lối qua đường bắt đầu di chuyển, một con đường không nhanh không chậm vừa vặn đi hết 30 giây.

Chử Duy Nhất rốt cục mở miệng, “Người mới vừa kia là đối tượng hẹn hò của tôi lần gặp trước.’’

Khóe miệng Tống Khinh Dương kéo lên một ý cười, “Ừ.’’

Cũng không có những lời khác à? Không nên nói vài câu an ủi cô sao? Mới vừa cô lúng túng hận không thể  chui vào lỗ, đến bây giờ lỗ tai còn hồng hồng.

Trong lòng Chử Duy Nhất buồn bực, “Anh nói vì sao chúng ta đến cái tuổi này rồi thì nhất định phải hẹn hò chứ?’’

Khóe môi Tống Khinh Dương nhấp thành một đường.

Chử Duy Nhất tiếp tục líu ríu, “Có cách nào có thể không đi xem mắt không nhỉ? Ai – “

Tống Khinh Dương thu ánh mắt lại, trầm ngâm nói, “Cái này, có biện pháp.’’

Chử Duy Nhất nghiêng đầu, “Biện pháp gì?’’

Anh nhìn cô sâu sắc, “Tìm một đối tượng, cũng sẽ không có người hối thúc cô nữa.’’

Chử Duy Nhất bĩu góc môi, “Nếu như có người dự định cả đời không kết hôn thì sao?’’

Sắc ngươi Tống Khinh Dương chìm xuống, rất nhanh, lại khôi phục, “Vậy là chưa gặp được đúng người. Hơn nữa, cái này căn bản không thực tế.’’

Chử Duy Nhất oán thầm, thế nào lại không thực tế! Hừ, không nghĩ tới Tống Khinh Dương còn là người của chủ nghĩa đàn ông. Còn là rùa biển nữa chứ, nhưng cũng tục tằng thế thôi!

Mặt trăng lộ ra chiếc răng cong, gió đêm như lụa mỏng, bóng đêm say lòng người.

Tống Khinh Dương lái xe, Chử Duy Nhất ngồi ở bên cạnh, lại có loại cảm giác an bình sâu sắc.

Chử Duy Nhất sống tại một tiểu khu nhỏ tĩnh mịch trong thành phố, lầu nhỏ tầng hai, một cửa một sân, hộ gia đình ở chỗ này một nhà kề bên một nhà, trên tường sân bò đầy dây leo và cây mây xanh biếc, sân nhà sâu hút.

Xung quanh mấy năm nay đều đã xây nhà cao tầng, giữa chỗ huyên náo giữ lấy yên tĩnh, giữ vững tiếp cũng không dễ dàng gì.

Tòa lầu nhỏ của nhà Chử Duy Nhất ở gần trên nhất, sát vào miệng đường cái, liếc mắt là thấy ngay. Trong sân những nhà khác đều lóe ra ánh sáng, chỉ có nhà cô không có một tia nào.

Cũng khó trách đã nhiều năm như thế cô chưa trở về.

“Tôi đến rồi, cám ơn anh đã đưa tôi về.’’ Cô dịu dàng nói.

“Không có việc gì, tiện đường mà thôi. Được rồi, thẻ căn cước của cô làm xong chưa?’’

Đây là chuyện Chử Duy Nhất đau đầu, “Chuẩn bị cuối tuần đi làm.’’

Tống Khinh Dương thấy cô nhíu mày, “Lớp chúng ta có một người bạn bây giờ đang nhậm chức ở cục cảnh sát, nếu như cô có chỗ nào không hiểu có thể tìm cậu ấy. Cô chép lại số điện thoại di động của cậu ta đi.’’

Chử Duy Nhất vội vàng chép lại, cúi đầu, nghe anh chậm rãi đọc chữ số.

Cô lặp lại một lần, “Đúng không?’’ Vừa ngẩng đầu lên, cái trán cọ qua cằm của anh, da thịt chạm vào nhau trong nháy mắt, cả hai người đều sửng sốt.

Màu mắt Tống Khinh Dương trầm lắng, con ngươi thâm thúy khẽ động.

Anh lẳng lặng nhìn cô, sau cùng gật đầu một cái.

Sau khi về nhà, Chử Duy Nhất tắm rửa một lát, sấy tóc đơn giản một chút nhưng chưa khổ hẳn, cô liền mở máy vi tính. Lên mạng tra xem làm bổ sung thẻ căn cước cần thủ tục gì một tý.

Thì ra cũng không có phức tạp như thế, chỉ cần hộ khẩu gốc. Nhưng cô lại không có hộ khẩu gốc.

Chử Duy Nhất nhẹ nhàng thở ra một cái, tắt máy vi  tính.

Hình như ban đêm có mưa nhỏ rơi xuống, nước mưa xối vào trúc xanh trong sân, vang lên xào xạc. Chử Duy Nhất đã nằm mơ.

Ngày hè, tiếng ve kêu hí, cô ngồi trên ghế tre trong sân, bà nội cầm quạt ba tiêu quạt gió từng cái cho cô. Đôi tay tràn đầy nếp nhăn kia nhẹ nhàng vuốt ve trên  trán cô.

Bà khẽ ngâm nga điệu kịch hoàng mai:

Vốn nguyện cùng chàng ở bên nhau,

Cùng quên ưu buồn đến bạc đầu, 

Mùi vị cô đơn sớm nếm đủ,

Rày đây mai đó mấy độ thu,

Sao nỡ đành buông hai cánh tay,

Khiến chàng vì thiếp tóc mai phai màu.’’

Ngày tiếp theo, cô tỉnh lại, từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, sân đất ướt nhẹp, đêm qua quả nhiên trời đã mưa.

Sau cơn mưa, bầu không khí mát mẻ ẩm ướt. Tâm tình Chử Duy Nhất đã tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian vừa mới trở về.

Sáng sớm nấu một nồi cháo kê, mùi thơm làm cứng người, thảo nào người ta nói cháo kê dưỡng người. Sau khi quay về thành phố D cô đã mập thêm 2 cân.

Bảy rưỡi, Chử Duy Nhất ra khỏi cửa đi làm. Ngày hôm nay chính là ngày vào chức đầu tiên của cô. Cô vẫn lựa chọn cuộc sống sớm chín chiều năm. Cô vẫn thỏa hiệp.

Công việc là Lý hiệu trưởng giới thiệu, vốn là một tòa soạn báo.

Chu chủ nhiệm dẫn theo cô làm quen hoàn cảnh đơn giản một chút, dẫn cô đi phòng làm việc, “Trầm Lâm, đây là Tiểu Chử, mới tới đó, cô dẫn dắt cô ấy.’’

Tầm mắt Chử Duy Nhất nhìn sang, Trầm Lâm hơn ba mươi tuổi, một đầu tóc ngắn, thẳng thắn nhanh nhẹn, “Trầm lão sư, xin chào.’’

“Chủ nhiệm, cô gái xinh đẹp  gọi ra từ đâu.’’

“Tiểu Chử học đại học ở đông bắc, năm nay vừa mới về, sau này liền giao cho cô.’’ Chu chủ nhiệm nói.

“Ông yên tâm.’’

Chu chủ nhiệm cười cười, “Tiểu Chử, có chuyện gì cứ hỏi Trầm lão sư.’’

Chử Duy Nhất gật đầu, “Cám ơn ông.’’

Trầm Lâm sắp xếp bàn làm việc cho cô, đối mặt với cô. “Tiểu Chử, trước đây em làm ở đâu?"

“Một tòa tạp chí ở Cáp Nhĩ Tân.’’

“Ách, ở phương Bắc đó. Mùa đông bên đó lạnh không?’’

Chử Duy Nhất trò chuyện cùng cô ấy. Trầm lão sư này thật nhiệt tình, lập tức đem tuổi tác bằng cấp gia địa chỉ gia đình đều hỏi hết một lần.

Căn phòng làm việc này có sáu người, Trầm Lâm là lãnh đạo của bọn họ, tổ bọn họ này chủ yếu phụ trách tờ báo xã hội. Ngay từ đầu, Chử Duy Nhất phụ trách công việc sửa lỗi chính tả sửa đổi lời văn.

Một người một chỗ lâu rồi, đột nhiên dung nhập vào hoàn cảnh mới quả thật có phần không quen. Nhưng mà, cũng may đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng thật hòa khí.

Giờ nghỉ trưa ngày hôm đó, đồng nghiệp hàn huyên tới chuyện mua xe. Chử Duy Nhất không có quá nhiều hiểu biết với xe, có lẽ đối với cô mà nói chỉ là một phương tiện thay thế đi bộ mà thôi.

“Duy Nhất, thứ  bảy này cậu có thời gian theo tớ đi lái thử không?’’ Nói chuyện là Đường Vi ngồi bên cạnh cô.

Đại học Chử Duy Nhất vẫn bận kiêm chức cũng chưa thi bằng lái, nghe được cô vẫn chưa thi, Đường Vi liền vội vàng nói, “Cậu nhanh đi thi đi, bây giờ càng ngày càng khó, trước đây bọn tớ chỉ thi ba môn, bây giờ phải thi bốn môn, em họ tớ đã thi khi nghỉ đông năm ngoái, nói là lần sau còn phải cải biến.’’

Chử Duy Nhất nghe được hơi sửng sốt, “Mình thấy bạn bè tớ bọn họ lái xe hình như cũng không khó khăn như thế, vì sao phải thi khó khăn như vậy?’’

Đường Vi bị cô chọc cười, sau đó lại đề cử một nơi dạy điều khiển cho cô. Chử Duy Nhất ngẫm lại, học được lái xe sau này quả thực sẽ thuận tiện rất nhiều, liền dự định đi báo danh.

Báo danh không có thẻ căn cước tuyệt đối không được.

Chuyện thẻ căn cước này không thể kéo dài thêm nữa. Chử Duy Nhất chủ nhật gọi điện thoại tới cho mẹ.

Cô đứng ở trước cửa sổ bằng gỗ, một tay nắm chặt, bên tai nghe thấy âm nhạc nhẹ nhàng khe khẽ, cho đến khi đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói –

“Duy Nhất?’’ Giọng nói mang theo kinh ngạc.

“Mẹ, là con.’’ Khóe miệng Chử Duy Nhất khẽ nhúc nhích. “Con tìm mẹ muốn lấy hộ khẩu gốc một tý, thẻ căn cước của con đã mất rồi, muốn đi đồn cảnh sát làm bổ sung..’’

Đầu kia thoáng cái im lặng.

“Duy Nhất, mẹ bây giờ đang công tác ở thành phố.’’

Chử Duy Nhất khẽ cau mày một chút, “Vậy con chờ mẹ về, con sẽ liên lạc mẹ sau. Vâng, tất cả thuận lợi.’’

“Chờ một chút, Duy Nhất, mẹ bảo Thanh Viễn đưa qua cho con.’’ Chử mẹ sợ cô cúp điện thoại ngữ tốc hơi nhanh, “Làm sao mà mất thẻ căn cước?’’ Chử mẹ hỏi.

“Ách, tháng trước đi Thượng Hải không cẩn thận bị trộm ví tiền.’’ Chử Duy Nhất ngẫm lại liền đau đầu.

“Con tính tính này một chút không thay đổi, đã lâu như vậy, mới tới tìm mẹ.’’ Nói xong hai mẹ con đều im lặng một lát. “Mẹ nghe chú Lý con nói, con đi tòa soạn báo Hoa Tinh làm việc? Bây giờ thế nào rồi?’’

“Công việc vẫn tốt, đồng nghiệp đối xử lẫn nhau rất tốt.’’ Chử Duy Nhất đáp.

“Vậy là tốt rồi.’’ Chử mẹ cũng nói.

Chử Duy Nhất nghe được ở bên kia mẹ cô có người đang nói, “Mẹ, vậy mẹ bận tiếp đi nhé.’’

“Được , con cũng chú ý thân thể.’’

“Được, tạm biệt.’’ Chử Duy Nhất cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu.

Chử Duy Nhất và bạn học ở cao trung quả thực có rất nhiều năm không liên lạc, lúc đi phương Bắc học đại học, cô thay đổi toàn bộ phương thức liên lạc. Người duy nhất cô còn liên hệ chính là Lam Nguyệt, cô ấy đã từng là bạn cùng phòng ở cao trung, hai người ba năm cùng trường.

Cuối tuần, Lam Nguyệt vừa thấy cô, liền cho cô một cái ôm thật to. Mặc dù lúc Chử Duy Nhất lên đại học hai người cũng chưa gặp mặt lại nhau, cũng không trở ngại tình cảm của bọn họ.

“Duy Nhất, cậu sao cũng không có thay đổi gì.’’

Chử Duy Nhất nhìn từ trên xuống  dưới, “Kỳ thực là có thay đổi.’’

“Không có! Một chút cũng không có! Kiểu tóc giống nhau, thanh thang quả thủy*. Mình cũng béo phì rồi.’’ Lam Nguyệt thở dài. “Mấy năm này, hàng năm chúng ta đều sẽ có một lần gặp gỡ, chỉ có cậu cũng không lộ diện lấy một lần, bây giờ trong lớp đã có người kết hôn rồi. Cậu còn nhớ Lý Nguyệt Dương không? Cậu ấy gả cho một soái ca người Đức, sinh một bé gái, cũng xinh lắm.’’

(Thang thang quả thủy: một câu hình dung thức ăn quá nhiều nước, ít gia vị, không có mùi vị.)

Chử Duy Nhất hơi kinh ngạc.

“Được rồi, kỷ niệm ngày thành lập trường ngày đó cậu nói cậu đã gặp Tống Khinh Dương?’’ Lam Nguyệt hăng hái hẳn lên.

Chử Duy Nhất uống một hớp trà, “Đúng thế. Anh ta hình như cũng làm truyền thông.’’

“Cái gì hình như, anh ta quả thật là cũng làm.’’ Lam Nguyệt một bộ có vẻ rất hiểu, “Cậu ở bên ngoài mấy năm này không biết, Tống Khinh Dương chính là người đàn ông độc thân hoàng kim của thành phố D chúng ta. Khi chúng ta đi học, anh ta có bao nhiêu lợi hại cậu đã quên rồi à?’’

Dường như mấy ngày nay bên tai cô cứ luôn nghe được tên của anh. Không phải là dầu gội đầu Thanh Dương, nghĩ đến cái đó, lòng của cô có chút e ngại.

“Mình hình như không có bao nhiêu ấn tượng.’’

Lam Nguyệt lắc đầu, “Khi đó cậu chỉ biết đến Si Thanh Viễn, nào để ý nam sinh khác chứ.’’

Si Thanh Viễn –

Cô lớp mười, anh lớp mười hai. Khi đó có ai không biết cô thích Si Thanh Viễn đây?

Chử Duy Nhất nhìn lá trà trôi nổi trong ly, tùy tiện nói, “Chúng tớ là người thân.’’

“Thật sao?’’ Lam Nguyệt cười. Khi đó có người thấy Si Thanh Viễn đến tìm cô, ngay từ đầu còn tưởng rằng hai người có phát triển gì đó.

“Lam Nguyệt Lượng, cậu khi nào thì trở bên bát quái rồi hả? Có phải phụ nữ lập gia đình rồi đều như vậy hay không?’’ Chử Duy Nhất chớp mi.

Tháng trước Lam Nguyệt vừa lĩnh giấy chứng nhận, chồng cũng là học sinh của D trung. Lại làm nên một đoạn giai thoại D trung.

“Đi chết đi, đây là lạc thú cuộc sống, cũng không thể làm cho cuộc sống của mình ao tù nước đọng được. Tống Khinh Dương như thế nào? So với Si Thanh Viễn thì sao?’’

Si Thanh Viễn –

Chử Duy Nhất mắt híp một cái, mạch suy nghĩ hơi bay xa.

“Nói nhanh lên chứ?’’

Chử Duy Nhất một tay nâng cằm, “Tống Khinh Dương, khí vũ hiên ngang, mi thanh mục tú, sự nghiệp thành công, phong độ nhanh nhẹn, sao trường ta không tìm anh ta phát biểu nhỉ?’’

“Đó là anh ta khiêm tốn, cậu cho là nhà trường chưa tìm tới anh ta sao?’’

“Làm sao cậu biết?’’ Chử Duy Nhất tò mò.

“Chồng tớ có chút lui tới với anh ta, nhưng mà tớ và anh ta chỉ ăn cơm hai lần thôi.’’

Hóa ra là thế, cái vòng này nhỏ như vậy.

“Được rồi, cậu có thể làm phù dâu của tớ không? Những bạn học kia của chúng ta đều kết hôn rồi, tìm tới tìm lui chỉ còn lại cậu.’’ Lam Nguyệt chờ đợi nhìn cô.

“Tớ không biết uống rượu.’’ Chử Duy Nhất đau đầu.

“Cái này không sao cả, chỉ cần cậu chấp nhận thì được rồi, đám bạn bên kia đều là bạn khá tin cậy. Không phải là cậu còn chưa có đối tượng sao? Đến lúc đó có thể nhìn xem, nói không chừng liền nhất kiến chung tình luôn.’’

Chử Duy Nhất càng thêm ưu thương, “Lam Nguyệt Lượng, không nên thường xuyên cho tớ một dao, ngực tớ đau.’’ Chử Duy Nhất làm bộ che ngực, “Tớ vẫn còn thói quen độc thân, tự tại.’’

“Chờ cậu gặp phải người đó, cũng sẽ không nghĩ như thế nữa, hận không thể mỗi ngày dính cùng một chỗ.’’

“Đi vệ sinh thì làm sao?’’

Lam Nguyệt Lượng bị cô làm cho bật cười, “Vậy thì có cái gì, vốn là vợ chồng, một người đi vệ sinh, một người đánh răng, cái này đều bình thường.’’

“Qủa nhiên tiểu thuyết là tốt đẹp, cuộc sống là thực tế.’’ Chử Duy Nhất cảm thán.

Tan làm ngày thứ hai, cô đã nhận được một số xa lạ, cho thấy vốn là di động. Cô cũng đoán được là Si Thanh Viễn gọi tới.

...