Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 36




Si Thanh Viễn khom lưng nhặt những mảnh ly bể, “Dì Nguyễn, tính tình Duy Nhất dì cũng biết đó, bây giờ đi gặp người lớn nhà trai, nhất định là cô ấy chấp nhận người ta rồi.’’ Đầu ngón tay hơi lạnh.

“Đúng vậy, dì biết. Con bé này vẫn không thân thiết với dì. Chuyện của dì và ba nó, vẫn là nút thắt trong lòng nó.’’ Nguyễn Oánh có chút mệt mỏi.

Lòng bàn tay Si Thanh Viễn đau nhói, nhìn kỹ, lòng bàn tay thấm ra một dòng máu.

“Sao thế?’’ Nguyễn Oánh đi tới, “Sao không cẩn thận như vậy, cắt thành vết thương thế này.’’

“Không sao đâu ạ.’’

“Dì đi lấy hòm thuốc.’’

Tay Si Thanh Viễn đã xử lý xong, anh ngồi trong phòng sách, trước mặt đặt một quyển sách, giấy đã ố vàng. Anh từ từ mở ra, lật đến một tờ, là một bức tranh.

Một nam một nữ, nét vẽ đơn giản, phác họa ngũ quan của hai người. Bên cạnh có một hàng chữ, nét bút xinh đẹp.

“Chử Duy Nhất & Si Thanh Viễn, cả đời ở bên nhau.’’

Cả đời ở bên nhau, sáu chữ này sợ là mãi chẳng thể nào.

Ngoài cửa sổ, gió khẽ thổi.

Anh híp mắt, đại não bất ngờ hồi tưởng, những ngày bọn họ còn trẻ.

Hồi nhỏ Chử Duy Nhất thích ăn kẹo, kết quả trước khi thay răng, hàm răng đều hư hết. Lúc tiểu học, người thân vì hàm răng của cô kiên quyết không cho cô ăn kẹo nữa. Cô luôn lén chạy đến tìm anh, Si Thanh Viễn sẽ dùng tiền tiêu vặt mua kẹo cho cô.

“Duy Nhất, chỉ được ăn một cây kẹo que! Không thì răng của em lại bị đen. Phải đi bệnh viện nhổ răng.’’

Chử Duy Nhất liếm kẹo que cầu vồng, trên khuôn mặt tròn tròn đầy vẻ thỏa mãn, “Em biết mà. Anh Thanh Viễn, sau này anh làm nha sĩ có được không?’’

Si Thanh Viễn nghiêm túc suy nghĩ, khi đó anh cũng chỉ có tám tuổi.

Chử Duy Nhất đưa kẹo que đến bên miệng anh, “Anh Thanh Viễn, anh ăn đi, rất ngọt.’’ Khi đó anh biết hình như như vậy có chút không tốt, nhưng vẫn thử một chút, kẹo rất ngọt, ngọt đến tận đáy lòng anh.

Sau này, anh không nếm qua mùi vị ngọt nữa.

“Anh Thanh Viễn, bây giờ em không ăn kẹo nữa, em sưu tầm giấy gói kẹo. Ai, coi như em đã ăn kẹo rồi.’’ Cô đã thay răng cửa chính, nói chuyện gió đều lọt vào.

Lúc đó Si Thanh Viễn có một sở thích, sưu tầm các giấy gói kẹo khác nhau. Cho đến bây giờ, anh cũng chưa từ bỏ sở thích này, thỉnh thoảng thấy giấy gói kẹo xinh xắn anh vẫn có thể không kìm lòng được xếp lại kẹp vào trong vở.

Chuyện cũ như khói, Si Thanh Viễn đến tận lúc này đây, anh nhất định phải buông tay.

Chử Duy Nhất đi nhà họ Tống vào ngày chiều nọ, cô ở nhà lần mò trang điểm suốt. Quần áo hình như cũng chẳng hài lòng, tìm rất nhiều tài liệu trên web.

Lần đầu tiên đi gặp cha mẹ bạn trai nên mặc cái gì?

Lần đầu tiên đi gặp cha mẹ bạn trai cần chuẩn bị gì?

...

Lúc Tống Khinh Dương đến, thấy quần áo bày đầy trên giường, “Em muốn giặt quần áo?’’

Chử Duy Nhất liếc anh một cái, “Bác trai bác gái thích phong cách gì?’’

Tống Khinh Dương nhướn mày, con ngươi sáng lên, “Em nên hỏi anh thích gì chút chứ?’’

Chử Duy Nhất không để ý đến anh, “Thục nữ? Nữ tính? Hay là bình thường? Bộ kia được không?’’

“Váy đi.’’ Tống Khinh Dương chỉ chỉ.

Chử Duy Nhất liếc bộ váy đó, cảm thấy có chút đơn giản. “Có vẻ hơi non nớt, bộ này thì sao? Màu đen chững chạc. Nếu không hay là mặc quần đi, thuận tiện hơn.’’

Khóe miệng Tống Khinh Dương không khỏi giương lên, cầm cái quần màu trắng kia, đẩy cô đi thay. “Mặc cái này, cũng chẳng phải gặp lãnh đạo, mặc kiểu đứng đắn như vậy làm gì.’’

Chử Duy Nhất nửa tin nửa ngờ thay bộ đầm màu trắng. Bình thường cô rất ít mặc loại váy này, mặc vào lúc này, bản thân cũng cảm thấy không tệ lắm.

Trước mắt Tống Khinh Dương sáng ngời, “Lần trước đi tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường em mặc giống như cô giáo chủ nhiệm vậy.’’

“Anh chê em?’’ Chử Duy Nhất tức giận nói. Tiêu Tiêu các cô ấy cũng từng nói cô, mặc quần áo quá mức tùy ý, cô thích quần áo chất liệu cotton, da thịt thoải mái.

Tống Khinh Dương nhướn mày, “Thỉnh thoảng cho anh chút phúc lợi như vậy anh cũng thỏa mãn rồi.’’

Hiện tại hai người đều có thể gặp mặt mỗi ngày ở công ty, hàng ngày cô mặc đều là trang phục công sở, không phải là màu đen thì là màu tối. Thật là cứ ăn mặc ra vẻ chín chắn như vậy.

Chử Duy Nhất tết tóc, lại đeo đồ trang sức trang nhã, đã hơn một tiếng rồi.

Tống Khinh Dương cũng không vội, vẫn là lần đầu thấy cô xem trọng như vậy.

“Thế nào?’’ Cô đi tới trước mặt anh. 

Anh cười, “Anh nghĩ màu son hơi sáng.’’

“Thế sao?’’ Chử Duy Nhất vừa định soi gương, anh lại kéo tay cô, khuôn mặt sát gần mặt cô từng chút từng chút.

Răng môi dung hòa.

Cô rối rắm kêu lên, “Son của em!’’

“Anh không thích!’’ Anh nói thì thào.

Nụ hôn kết thúc, son môi chẳng còn. Chử Duy Nhất cũng không muốn thoa lại lần nữa.

Hai người nhanh chóng lên đường.

Trên xe.

Chử Duy Nhất uống nước không ngừng, có thể nhìn ra, cô hơi khẩn trương. Lúc xuống xe, cô đột nhiên lấy ra một thỏi son. “Màu thỏi này nhạt, không cho anh chạm vào. Em mặc đã quá đơn giản, hơn nữa da em hơi trắng, thoa son môi sẽ có chút tinh thần.’’

Tống Khinh Dương dở khóc dở cười, “Duy Nhất, liệu son môi có an toàn không?’’

“Không biết nữa, đã qua cục giám sát chất lượng rồi, cái này là bạn Lý Mạo mang từ nước ngoài về.’’ Chử Duy Nhất thoa xong, quay đầu lại nhìn anh. “Không có độc.’’

Tống Khinh Dương nhìn cô chăm chú, “Anh đề nghị thỉnh thoảng thoa chút thôi.’’

Chử Duy Nhất hít sâu một hơi, “Biết rồi biết rồi, thời gian không còn sớm, đi nhanh lên.’’

Tống Khinh Dương nói một câu sâu xa, “Thì ra em gấp gáp muốn gặp ba mẹ anh như thế.’’

Chử Duy Nhất:...

Buổi trưa mẹ Tống bận việc ở nhà, buổi chiều cha Tống cũng chạy về, có thể thấy được sự xem trọng với người con dâu tương lai này.

Lúc này Chử Duy Nhất mới phát hiện nhà ở chỗ này, “Sao nhà anh ở chỗ này?’’

Ban nãy người ở cửa kia không phải là bảo vệ, mà là...

Chử Duy Nhất kinh ngạc nhìn về phía Tống Khinh Dương, Tống Khinh Dương khẽ cười, “Đừng khẩn trương, ba mẹ anh rất dễ gần, mẹ anh trước kia là cô giáo, bây giờ vẫn còn ở nhà trường. Ba anh chính là đầy tớ nhân dân, vì dân phục vụ là việc ông ấy nên làm, cho nên yên tâm.’’

Sau đó Chử Duy Nhất mới biết, mẹ anh ở trường học là đảng ủy, ba anh nào phải đầy tớ nhân dân bình thường chứ.

Đồ lừa gạt! Phúc hắn a!

Vừa vào cửa, mẹ Tống đã đến đón tiếp, hòa nhã nói, “Tới đây, mau vào nhà.’’

Chử Duy Nhất khẩn trương gọi, “Chào bác!’’ Lúc nhìn thấy cha Tống lần nữa, cả người đều ngây dại, người này cô gặp rồi, lúc đi học sơ cao trung bình thường thấy ông trên đài tin tức tỉnh.

Tống Khinh Dương khẽ kéo kéo cô.

Chử Duy Nhất giật mình, vội vã cúi đầu, “Chào Tống thị trưởng!’’

Cha Tống không kiềm được nở nụ cười, “Cháu đây đừng khẩn trương, coi như nhà mình vậy. Khinh Dương, dẫn Duy Nhất vào nhà ngồi.’’

Chử Duy Nhất khẩn trương nắm tay.

“Ba mẹ, đây là quà Duy Nhất mua cho hai người.’’

“Cháu đây có lòng, đến là được rồi, mang quà làm gì.’’ Mẹ Tống nhìn sơ qua, biết đây là quà cô chuẩn bị.

“Không biết bác trai bác gái thích gì, quà này là đề nghị mẹ cho con, mong hai bác sẽ thích.’’ Chử Duy Nhất nói lời thật lòng.

Hôm nay nhà họ Tống cũng không có người khác, chỉ có một dì làm cơm ở phòng bếp.

Tống Khinh Dương ngồi trên ghế sa lon cùng cô, cha Tống mẹ Tống ngồi ở một bên. “Nào, Duy Nhất, uống nước trái cây đi.’’

Mẹ Tống quan sát cô, càng nhìn càng cảm thấy hơi quen mắt, chỉ là không hỏi ra lời.

Sau đó nhắc đến cha mẹ của Chử Duy Nhất.

“Ba cháu làm việc ở cục địa chất tỉnh, từ lúc cháu còn rất nhỏ, hàng năm phần lớn thời gian ông ấy đều công tác ở ngoài.’’

Cha Tống cảm khái, “Ba cháu rất vĩ đại, buông bỏ rất nhiều vì công việc.’’

“Khi còn bé quả thực không hiểu lắm, về sau học môn ‘Tự nhiên’, nghe thầy cô giáo giảng về thế giới kỳ diệu, cháu mới nghĩ đến. Cũng chẳng phải mỗi người đều có thể đi để hiểu biết thế giới này, thế nên cần bọn họ truyền dạy những thay đổi ở bên ngoài thế giới.’’

Cha Tống và mẹ Tống nhìn nhau.

“Cha cháu tên là gì?’’ Mẹ Tống hỏi.

“Chử Sâm.’’

Mẹ Tống lắc đầu, “Thì ra là giáo sư Chử.’’

“Sao thế? Hai người quen nhau à?’’ Cha Tống hỏi.

“Ông ấy là giáo sư D đại mời từ bên ngoài.’’ Mẹ Tống mỉm cười nhìn Chử Duy Nhất, “Chỉ là tôi thật không ngờ giáo sư Chử đen như vậy sao lại có con gái trắng thế này.’’

Chử Duy Nhất mỉm cười, “Ba cháu đen là do phơi nắng, lúc còn trẻ ông rất trắng.’’

Nói xong tất cả mọi người cười rộ lên.

Nói chung, lần gặp mặt đầu tiên vô cùng hoàn mỹ.

Cha mẹ họ Tống cực kỳ hài lòng với cô. Nhiều năm trông sao trông trăng như vậy cuối cùng đã trông được con trai mang bạn gái về rồi.

Sau đó biết rõ cha mẹ cô đã ly dị, mấy năm này cô đều sống một mình ở Đông Bắc, mẹ Tống càng thương yêu cô hơn.

Sau khi ăn xong, Chử Duy Nhất đứng trong căn phòng của Tống Khinh Dương, cô tò mò nhìn ngắm. “Thì ra con trai khoa học tự nhiên cũng xem Thương Ương Gia Thố nữa ta.’’Tủ sách của anh bày đầy sách.

Tống Khinh Dương trả lời, “Đó là lúc làm hoạt động ở nhà sách, anh cho là kinh Phật.’’

Khóe mắt Chử Duy Nhất giật giật, nhìn sang album ảnh bên cạnh, cô có chút ngạc nhiên, “Em xem được không?’’

Tống Khinh Dương cười, “Người cũng là của em rồi, tất cả mọi thứ của anh đều là đồ tặng kèm.’’

Trong lòng Chử Duy Nhất bỗng nhiên nhảy một nhịp, liếc nhìn quyển album. Khi còn bé anh rất đáng yêu, khuôn mặt nhiều thịt, không giống bây giờ chút nào.

Ảnh chụp thời sơ cao trung ít hơn, nhưng mà cũng để lại một ít. Anh tham gia thi đấu bóng rổ, anh tham gia cuộc thi hóa học nhận thưởng, đều là thời khắc huy hoàng.

Khi đó anh đã lớn rồi, thiếu niên đẹp trai.

“Tống Khinh Dương, anh lớn lên như thế này, có tiềm chất yêu sớm. Có phải có rất nhiều cô gái đưa thư tình cho anh không? Đi ngắm anh vào tiết thể dục?’’

Tống Khinh Dương giương mắt, “Nếu như không có cuộc gặp gỡ năm lớp mười, đoán chừng sẽ yêu sớm.’’

Chử Duy Nhất chắt lưỡi, “Tiếc thật đó. Em nghe Lam Nguyệt nói, lúc bọn em lớp mười hai, các học muội lớp mười đều tới nhìn anh.’’

Tống Khinh Dương cầm lấy quyển album, “Khi đó quả thật sẽ có người tặng nước tặng chocolate cho anh, nhưng mà có lần anh dời bàn mình đến cửa.’’

“Hả! Anh không có bàn sao học được?’’

“Lớp bọn anh nhiều bàn. Nhưng mà sau lần đó, không có người bỏ đồ vào ngăn kéo anh nữa.’’

Chử Duy Nhất cảm khái, “Nỗi khổ của đẹp trai! Nhưng trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm, Ninh Ninh cũng có cô bé thích rồi.’’

“Vậy em hẳn nên nói cho cô bé biết, thích thì nên quyết định thật nhanh, để cho đối phương biết sớm một chút, đừng như anh vậy, chờ một cái chính là nhiều năm như thế.’’

Chử Duy Nhất cân nhắc trong chốc lát, “Thật ra không phải vậy, khi đó chúng ta đều còn trẻ, ai cũng không biết tương lai sẽ như thế nào? Đợi là có lý do của nó, đúng thời điểm gặp đúng người.’’

Tống Khinh Dương lấy lại bình tĩnh, hình như cô nói không sai. “Anh nói không lại em. Không còn sớm nữa, nếu không đêm nay chúng ta không về nữa? Em ở phòng anh, anh đi phòng khách ngủ.’’

Chử Duy Nhất trừng anh một cái, “Về nhà!""

Tống Khinh Dương đùa cô, biết lần đầu cô tới vẫn cẩn trọng lắm