Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 25




Anh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là đang chờ cô sao?

Làm sao có thể?

Chử Duy Nhất không thể tin được.

“Cái nồi kia nóng, nhưng mà bỏ dầu rồi.’’ Chử Duy Nhất hời hợt nói. “Anh có muốn đi phòng khách ngồi một lát không?’’

“Không muốn.’’ Tống Khinh Dương trực tiếp cự tuyệt.

Chử Duy Nhất mở lửa nhỏ lên, đầu hơi cúi thấp xuống, càng ngày càng thấp, “Anh ở đây quấy rầy em.’’ Ăn ngay nói thật, cô không dám quay đầu lại nhìn anh.

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh.

“Không nghĩ tới mị lực của anh lớn như vậy.’’Kèm theo những lời này anh xoay người rời khỏi phòng bếp.

Lúc này Chử Duy Nhất mới có thể an tâm mà xào hết món.

Bàn ăn sáu người bằng gỗ thật màu trắng, trải lót kính. Phía trên bàn cơm treo hai ngọn đèn treo, ánh sáng đèn ấm áp lòng người. Hai người ngồi đối diện mặt nhau.

Anh vừa mới đổi lại một chiếc áo T-shirt thoải mái, màu tro cổ tròn, quần áo đơn giản mặc trên người anh, nhìn qua có mùi vị đặc biệt. Chử Duy Nhất cảm thấy nếu như Tống Khinh Dương làm người mẫu cũng không tệ, có chân hình cao dài, ngũ quan đẹp trai.

Tống Khinh Dương gắp vài miếng nấm vào trong chén của cô, anh ho khan hai  tiếng, “Duy Nhất, em nhìn anh như vậy, anh cũng sẽ không ngại.’’

Chử Duy Nhất nghiêm mặt, “À, ăn cơm.’’

Món ăn tuy rằng cực kỳ thông thường, nhưng ăn ở trong miệng cũng quá mức là ngon.

Chử Duy Nhất không nhịn được hỏi, “Tay anh có ổn không?’’

“Vết thương hơi đau, bác sĩ nói mấy ngày nay tốt nhất không được đụng nước.’’ Anh dừng một lát, “Đoán chừng buổi tối anh tắm sẽ có chút bất tiện.’’

“Em giúp anh.’’ Chử Duy Nhất nhiệt tình nói.

“Hửm?’’ âm cuối Tống Khinh Dương lên cao, con ngươi đen khóa thật chặc cô lại.

“Dùng nylon dùng một lần bao tay lại, gần đây Ninh Ninh đều tắm như thế.’’

Tống Khinh Dương thu hồi tầm mắt, thờ ơ ờ mà tiếng. Thì ra là anh suy nghĩ nhiều.

Vì vậy, sau khi Chử Duy Nhất ăn vài miếng rau mới phản ứng kịp, mới vừa có phải anh hiểu lầm hay không. Cô ngó anh, ừ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

“Tập trung ăn cơm.’’ Tống Khinh Dương nhíu mày.

Chử Duy Nhất ờ một tiếng. 

Sau khi ăn xong, giúp anh bao kỹ hai bàn tay lại, anh liền đi tắm. Chử Duy Nhất ngồi ở sô pha phòng khách, thử xem phỏng vấn phải làm ngày mai.

Trấn nhỏ lấy sản xuất đồ ăn vặt làm chủ, được năm năm, hiệu quả và lợi ích kinh tế cũng không tệ. Rất nhiều quán cửa hàng đồ ăn vặt trên thị trường đều sẽ nhập hàng từ nơi này. Cho nên một hai năm tới đây, nhà nhà trên trấn hầu như đều làm đồ ăn vặt, nhưng vệ sinh thực phẩm lại không có người kiểm tra.

Chử Duy Nhất xem qua tài liệu, hiện tại người trên trấn càng ngày càng cảnh giác, nhất là đối với ký giả truyền thông. Nhẹ thì đuổi đi, nặng thì cho ăn đánh. 

Lần này tòa soạn báo hy vọng có thể điều tra được rốt cuộc là những cửa hàng đồ ăn vặt nào nhập hàng từ nơi này, mà cho ra ngoài ánh sáng, dẫn tới quan tâm rộng khắp của xã hội.

Công tác lần này Chử Duy Nhất vẫn không thể gióng trống khua chiêng.

Khoai lang phỏng tay quả nhiên đều cho cô.

Lúc cô đang khổ não, nhận được điện thoại Lý Mạo gọi tới.

“A lô, gần đây tớ không có thời gian, nếu không thì nhờ mẹ tớ đi nhận Đại Miêu Miêu của cậu, cuối cuối tuần tớ có màn biểu diễn, ngay ở quãng trường Hưng Đạt, khi đó cậu có thời gian đến hay không? Tớ để chỗ cho cậu.’’ Bên kia Lý Mạo là âm nạc sôi nổi.

“Được.’’ Chử Duy Nhất cũng muốn đi tìm linh cảm, “Để cho tớ hai vé.’’

“Của nam hay nữ?’’

“Cậu quản nhiều như thế làm gì hả?’’ Chử Duy Nhất không nhịn được nói, “Lý Mạo, tớ kết giao bạn trai rồi.’’

Bên Lý Mạo kia thật lâu chưa có tiếng đáp lại, nhưng vẫn truyền đến âm thanh ầm ĩ.

Chử Duy Nhất cúp điện thoại, để điện thoại di động gác qua một bên.

Chỉ chốc lát sau Tống Khinh Dương đi ra từ phòng tắm, anh vừa lau nước trên tóc, vừa đạp dép đi tới, trên mặt đều mang theo bọt nước.

Chử Duy Nhất chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cô liếm liếm khóe môi, sau đó chạy trối chết, “Em đi tắm.’’

Tống Khinh Dương ngồi xuống, mặt mày khoan khoái, nhìn lướt qua vali hành lý của cô bên sô pha, khóe mắt hiện rõ ý cười.

Chử Duy Nhất như một làn khói chạy đến phòng tắm, tấm gương nơi phòng tắm hiện đầy hơi nước, cô nhìn gương mặt mơ mơ hồ hồ của mình, hít thật sâu một cái. “Không thể mê hoặc vì nam sắc, trấn định trấn định.’’ Mấy phút sau, rốt cuộc cô đi ra. “Em quên cầm đồ.’’

“Không vội, em cứ tắm từ từ.’’ Tống Khinh Dương không giương mắt lên, nhẹ nhàng nói với cô.

Chử Duy Nhất chậm rãi cầm áo ngủ, đồ rửa mặt. Chờ cô tắm xong, Tống Khinh Dương đang xem tin tức.

“Tắm xong rồi?’’ Anh tùy ý hỏi.

Chử Duy Nhất gật đầu một cái.

“Ngày mai đi mấy giờ?’’

“Năm rưỡi sẽ ra ngoài, sư phụ đồng hành chờ em ở đường Ngọc Xuân.”

Tống Khinh Dương nhăn mày, “Anh vừa xem tư liệu trên bàn. Chuyện lúc trước của trấn XX anh cũng đã xem qua tin tức, đi vào trong đó nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì trước tiên gọi điện cho anh.

Chử Duy Nhất liên tục gật đầu không ngừng.

Tống Khinh Dương thở một hơi dài nhỏ đến không thể nghe thấy, “Anh có một bạn học nửa tháng sau sắp kết hôn, đến lúc đó cùng anh tham gia hôn lễ.’’

“Nửa tháng sau?’’ Chử Duy Nhất hỏi.

“Ừm, bạn học nam sơ cao trung của anh, vốn là muốn cho anh làm phụ rễ, sau cô dâu lại không đồng ý.’’

“Vì sao?’’ Chử Duy Nhất không hiểu.

“Cô dâu nói thấy anh sẽ không muốn gả nữa.’’

Chử Duy Nhất không nhịn được nở nụ cười, nhưng mà hình như nửa tháng sau Lam Nguyệt cũng kết hôn mong không phải cùng một ngày.

“Dẫn em đi cũng tốt.’’ Anh suy nghĩ một chút rồi nói.

Chử Duy Nhất khó hiểu mà nhìn anh.

“Cô dâu vẫn muốn giới thiệu phù dâu cho anh.’’

“Anh không đi gặp chút sao? Nói không chừng phù dâu là một siêu cấp đại mỹ nữ, không nên bỏ qua ác!’’ Chử Duy Nhất tinh nghịch mà nói.

Tống Khinh Dương duỗi cánh tay dài ra, một tay kéo cô đến trên ghế salon. Cô thét một tiếng kinh hãi, “A –“

Đột nhiên Tống Khinh Dương hôn xuống, nhiệt tình, quyến luyến, như là bão tố đã chất chứa thật lâu. Tay trái của anh giữ thật chặc ngón tay của cô.

Chử Duy Nhất chỉ cảm thấy tim đập sắp nhảy đến cổ họng, cô từ từ nhắm mắt lại, như thế này có cảm giác rất xa lạ, rất bàng hoàng, nhưng cô không cảm thấy mâu thuẫn chút nào, trong lòng giống như ăn kẹo mạch nha ngọt vậy.

Cuối cùng nụ hôn của anh kết thúc, tựa ở trên người cô, dĩ nhiên không đè ép cô.

Chử Duy Nhất xoay chuyển ánh mắt, không nhìn thẳng vào anh.

Tống Khinh Dương buồn bực cười khẽ, Chử Duy Nhất thất thần ngắm nhìn dung mạo anh gần ngay trước mắt, “Là em cố ý võ trang đầy đủ áo ngủ à?”

“Mới không phải, em đây chuẩn bị ở khách sạn.’’

Tống Khinh Dương mân mê khóe miệng, “Phòng kia của em cũng sắp phá rồi, thì dời đến chỗ anh đi.’’

“Không cần đâu.’’ Chử Duy Nhất nhăn mày, “Ở chung trước khi cưới em không đồng ý.’’

Nói xong cả hai đều sững sờ. Tống Khinh Dương kinh ngạc.

Chử Duy Nhất giơ tay lên che mắt, a, để cho cô ngất đi mà.

Phía trên truyền đến ý cười vui vẻ của anh, “Nếu không biến thành ở chung hợp pháp?’’ Ánh đèn phòng khách vừa lúc chiếu vào trên gò má của anh, hai hàng lông mày cặp mắt kia chứa đầy ý lưu luyến.

“Qúa nhanh, chúng ta mới mới vừa quen.’’ Chử Duy Nhất trừng mắt nhìn, mọi thứ hình như đều không chân thật như vậy.

Anh hơi dùng sức càng ôm cô chặt hơn, ghé vào tai cô, thầm thì rủ rĩ, “Duy Nhất, nghỉ hè lớp mười anh đã nằm mơ thấy em.’’