Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 19




Qủa táo rất ngọt và giòn.

Tống Khinh Dương vẫn không sao ăn hoa quả, hôm nay cam tâm tình nguyện gặm hết nửa quả táo.

Bà cụ nhìn hết một màn này, trong lòng đã rõ như gương. Cô gái nhỏ không có lừa bà nhỉ.

Bà cụ mở miệng, “Khinh Dương, bà nghĩ hôm nay cháu không đến, mẹ cháu nói gần đây cháu công việc bận rộn.’’

Tống Khinh Dương đáp, “Có một số việc giao cho đồng nghiệp làm.’’

“Là Trác Thiên à? Cháu không nên thường xuyên khi dễ cậu ta.’’

Tống Khinh Dương cười cười, “Qủa táo ngọt quá, bà có bệnh tiểu đường nên ăn ít chút ạ.’’

Chử Duy Nhất lẩm bẩm nói, “Thật ra crom có trong quả táo có thể nâng cao tính nhạy cảm của insulin với người mắc bệnh tiểu đường, mà quả táo chua có thể ổn định đường huyết, phòng ngừa bệnh tiểu đường lâu năm, thật ra thì người bệnh tiểu đường có thể ăn táo, vị chua quả táo rất tốt.’’

Khuôn mặt bà cụ vui mừng nhìn cô, “Cháu xem cô gái nhỏ người ta hiểu biết hơn.’’

Tống Khinh Dương cười khẽ.

“Cháu gái nhỏ học y à?’’ Bà cụ hỏi.

Chử Duy Nhất lắc đầu, “Trước đây bà nội cháu cũng mắc bệnh tiểu đường.’’ Nhiều năm như thế cô vẫn nhớ.

Tống Khinh Dương nhanh nhẹn nói một câu, “Đường huyết bà nội tôi còn quá cao.’’

Chử Duy Nhất kéo kéo khóe miệng, nghiêm mặt nói, “Vậy là không thể ăn quá nhiều đường.’’

Chử Duy Nhất ngồi một hồi cũng nên đi, “Bà à, cháu về trước, về sau lại đến thăm bà.’’

“Về sau? Lúc nào?’’

Nhất thời Chử Duy Nhất không biết nên nói tiếp thế nào. A, cô chỉ khách sáo chút thôi.

“Lúc ngày nghỉ của cháu.’’

Bà cụ mỉm cười, “Đến khi đó bảo Tống Khinh Dương đi đón cháu.’’ Ánh mắt bà cụ tha thiết  làm cô không nỡ từ chối, “Được ạ.’’

Khóe miệng Tống Khinh Dương kéo ra một nụ cười, “Tôi tiễn cô.’’

Chử Duy Nhất luôn luôn có loại cảm giác không thật.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

“Bà nội anh bao nhiêu tuổi rồi?’’

“62.’’

“Hả! Bà nội anh trẻ tuổi thật.’’

Tống Khinh Dương bỗng chốc trầm mặc, “Bà ấy không phải là bà nội ruột của tôi, là vợ hai của ông nội, ông nội lớn tuổi hơn bà nhiều.’’

Trong nháy mắt Chử Duy Nhất cắn lấy khóe môi, có chút ngổn ngang.

“Thời kỳ đó ly hôn cần quyết đoán rất lớn, nhất là thân phận như ông nội tôi, trong tổ chức vẫn không đồng ý.’’

“Sau đó thì sao?’’

“Sau đó, bà nội ruột của tôi đồng ý ly hôn.’’

“Vậy về sau bà nội ruột của anh tốt không?’’

“Không biết.’’ Tống Khinh Dương buồn bã mà lắc đầu, “Bà quyết tâm ly hôn, cũng không muốn liên lạc với ông nội nữa, cho nên chúng tôi không hề lui tới với nhau.’’

Chử Duy Nhất thở dài, “Bà nội anh rất yêu ông.’’ Tình yêu đã biến chất, cuộc đời này không gặp lại. Nếu anh không yêu tôi, hà cớ tôi làm mình mất mặt.

Chắng lẽ giữ một hôn nhân trống rỗng oán hận đến chất sao?

Dần dần Chử Duy Nhất đã hiểu quyết định ly hôn của cha mẹ năm đó, chỉ là tình cảm người một nhà bọn họ thật rất khó trở lại như lúc ban đầu.

Cô không quên được, bà nội cũng bởi vì chịu đả kích của cha mẹ ly hôn, thân thể ngày càng sa sút, nhiều hơn một năm, đã qua đời.

Chử Duy Nhất đang cúi đầu rơi vào trong suy nghĩ của mình, những thứ đã qua đó do dòng chảy thời gian đã dần dần chữa khỏi, nhưng những thứ mất đi lại không có cách nào khôi phục như lúc ban đầu.

“Cảm phiền một chút, xin phiền một chút – “ vài người bác sĩ mặc áo blue cùng  y tá vội vả đi tới.

Chử Duy Nhất hoàn toàn chẳng kịp né tránh, thân thể ngả nghiêng, may mà Tống Khinh Dương đỡ lấy cô, cô tựa ở trong cánh tay anh.

Chóp mũi thoảng qua một mùi lờ mờ.

Tầm mắt Chử Duy Nhất nhìn về phía trước, vị bác sĩ ở giữa kia, cô không thể quen thuộc hơn nữa.

Si Thanh Viễn cũng đã nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, quẫn bách của cô, lạnh nhạt của anh, đột nhiên giao thoa. Anh chỉ liếc qua cô một cái rồi không có gì khác nữa.

“Bác sĩ Si, bệnh nhân cứ nôn mửa liên tục, vừa rơi vào hôn mê.’’Tốc độ nói của y tá rất nhanh.

Si Thanh Viễn vừa đi vừa lật nhìn vào tài liệu trong tay, dần dần đi xa.

Chử DuY Nhất đứng ở đằng đó, nhìn về phía xa, đáy mắt để lộ một lớp u buồn.

Tống Khinh Dương không nói gì thêm, chờ cô hồi thần.

“Đi thôi.’’ Cô nói.

Hai người yên lặng ra ngoài. Ra khỏi bệnh viện, cô mới mở miệng, “Mẹ tôi cũng là bác sĩ, khi còn bé tôi vẫn lấy nghề nghiệp của bọn họ làm kiêu ngạo, chăm sóc người bị thương, lúc nào mẹ tôi cũng vô cùng bận rộn, không có cách nào giúp tôi kiểm tra bài tập, không có cách nào dự họp hội phụ huynh của tôi, hay theo tôi tham gia hoạt động cuối tuần. Nhưng tôi vẫn thích nghề  bác sĩ này, bởi vì bị bệnh thực sự rất đau khổ.’’

“Vậy sao bản thân không lựa chọn nghề bác sĩ này?’’

Chử Duy Nhất thở ra, “Vì con của tôi đó, tôi đã đích thân thể nghiệm rồi, tôi không muốn tương lai con tôi giống như mình, lúc nhỏ không có cha mẹ làm bạn.’’

Con.

Khóe miệng Tống Khinh Dương giương lên, “Nói rất hay như cô có rồi.’’

Người còn đang gặp mặt mà nói lời còn không biết ngượng như vậy, cũng không biết xấu hổ.

Chử Duy Nhất nói lầm bầm một tiếng, “Muốn có em bé cũng không phải chuyện gì khó khăn.’’

Tống Khinh Dương nhíu mi, “Cô muốn làm gì?’’ Vẻ mặt anh có phần nghiêm túc.

Chử Duy Nhất bị anh làm cho ngây ngẩn, “Tôi chưa hề nghĩ **.’’ Nói xong cô liền hối hận. Chử Duy Nhất ỉu xìu, “Ngày trước học đại học ở Đông Bắc, đã gặp được du học sinh nước Nga.’’

“Sau đó thì sao?’’

“Tôi cảm thấy con lai rất xinh xắn, tóc vàng mắt xanh. Nhưng tôi vẫn khá truyền thống, vẫn nên tìm một người Trung Quốc kết hôn thôi.’’

Đôi mắt Tống Khinh Dương lại trong veo hơn, không nói gì nữa.

Buổi chiều hôm đó, khoa Si Thanh Viễn có một bệnh nhân qua đời, ung thư thực quản thời kỳ cuối, thật ra tỉ suất chữa khỏi bệnh này rất cao. Chỉ là sau phẫu thuật không được nghỉ ngơi tốt, bệnh tình chuyển xấu, sáu mươi ba tuổi thì qua đời.

Đó là một sinh mệnh, trong lúc bất chợt đã không còn nữa. Bầu không khí khoa càng trầm lắng hơn.

Sắc mặt Si Thanh Viễn vẫn không tốt, y tá trưởng đi tới, ''Bác sĩ Si, cậu đã tận lực.’’

Con người luôn có rất nhiều điều không biết làm thế nào, sinh mệnh quá mức yếu đuối.

“Đây là người bệnh đầu tiên chết trong tay tôi.’’ Si Thanh Viễn nói trầm trầm.

Y tá trưởng thở dài, vỗ vỗ đầu vai anh, để không gian lại một mình cho anh. Cô đi ra ngoài đóng cửa lại. Y tá vội vội vàng vàng đi tới, “Bà Tống có chút khó chịu, tìm bác sĩ Si.’’

Y tá trưởng nói, “Bảo bác sĩ Từ đi nhìn xem.’’

Y tá chỉ chỉ bên trong, “Bác sĩ Si tâm tình không tốt sao?’’

“Không nên hỏi nhiều, tôi cũng đi nhìn xem.’’

Si Thanh Viễn cũng nghe được tiếng nói bên ngoài, anh thở một hôi, đứng dậy đi ra ngoài.

Bà cụ Tống đau bụng, bà nói trong mệt mỏi, “Tiểu Bác sĩ Si, cái thân này của ta có phải không tốt nữa rồi không?’’

Si Thanh Viễn nghiêm mặt, “Dẫn tới bị lạnh, treo một lọ nước.’’

Người đã già, các chức năng thân thể cũng đang suy thoái, hồi phục luân phiên tự nhiên kém hơn với người trẻ tuổi.

Si Thanh Viễn lướt qua, trong phòng bệnh chỉ có nữ giúp việc của Tống gia chăm sóc bà cụ. Treo nước cho bà cụ xong, bọn họ mới đi.

Trong phòng có người nghị luận.

“Vị lão phu nhân Tống này không phải là nguyên phối, năm đó ông Tống đã có vợ rồi.’’

“Vậy là hai vợ một chồng?’’

“Tôi nghe nói không phải, ly hôn tái giá, vị này nhỏ hơn ông Tống mười tuổi lận.’’

“Vợ trước bằng lòng không?’’

”Thời kỳ gian nan nhất cũng đã trải qua rồi, cuối cùng vẫn không giữ được chồng.’’

“Tống thiếu là cháu trai ruột của bà ấy à?’’

“Không phải, là cháu trai vợ đầu.’’

“Nhìn cháu vợ đầu đối với bà ấy thật không tệ.’’

“Ai biết được chứ?’’

Si Thanh Viễn đi tới, “Gường 2 phòng 703 buổi chiều đổi thuốc, các cô ai đi đây?’’

Mấy người đó có chút xấu hổ, bác sĩ Si không thích nhất là chuyện nghị luận ở sau lưng bệnh nhân, mọi người tranh nhau muốn đi trước.

“Một người đi là được rồi. Tiểu Chu, cô đi đi.’’

Còn lại mấy người hai mặt nhìn nhau, kết quả Si Thanh Viễn không nói gì thêm. “Sao thế?’’

“Không có gì không có gì,bác sĩ Si, liên hoan khoa thứ bảy? Anh đến không?’’

Si Thanh Viễn tham gia hoạt động rất ít, “Ngày đó không có ca thì tôi đi.’’

“Tốt quá, bác sĩ Si, anh có thể tới nhất định mọi người rất vui. Ngay cả có ca, nhất định tìm người đổi với anh.’’

“Bảo bác sĩ Triệu đi.’’

Bác sĩ Triệu rất buồn bực, dựa vào cái gì chứ?

“Bởi vì anh là người có gia thế.’’

Si Thanh Viễn cười cười, để tùy bọn họ sắp xếp.

Sau khi trở về, Chử Duy Nhất càng nghĩ càng cảm thấy mình ở trước mặt Tống Khinh Dương cái gì cũng có thể nói được, ngay cả em bé cũng bàn bạc. Cô rơi vào trong kiểm điểm mình.

Lúc cô đang viết tiểu thuyết, nhận được một tin nhắn.

“Thật ra Trung Quốc cũng có rất nhiều em bé xinh đẹp, chỉ cần gien cha mẹ tốt.’’ Tống Khinh Dương.

Chử Duy Nhất rầu rĩ, anh có ý gì. Có phải gửi nhầm rồi không?

Cô cũng không trả lời lại.

Tống Khinh Dương cho rằng ám hiệu của anh đã đủ rõ ràng, gien của anh và cô cũng không tệ, con của bọn anh khẳng định sẽ xinh. Còn thiếu một câu, Chử Duy Nhất, hai chúng ta sinh con đi.

Tống Khinh Dương hỏi Trác Thiên theo đuổi con gái như thế nào?

Trác Thiên nín cười, mặt đỏ rần, “Tống thiếu, cậu ở Đức nhiều năm như thế, nhưng mà một người bạn gái cũng không có sao?’’

Tống Khinh Dương xoay người muốn đi, Trác Thiên kéo anh lại, che ở trước mặt anh, “Đừng đi – “

Hai người giằng co, vừa lúc hai nhân viên nữ của công ti đi qua.

“Tống quản lí, Trác quản lí.’’

Hai người gật đầu.

Nữ nhân viên đi qua trước mặt hai người, sắc mặt biến sắc giống như kinh kịch, “A! Cơ tình*!’’ Hai người không nhịn được kích động.

(Cơ tình: Tình yêu giữa người đồng tính luyến ái. Ý tứ trêu chọc.)

Qua vài ngày, Chử Duy Nhất nhận được điện thoại của em trai Ninh Ninh, tiểu tử kia gãy tay ở nhà trẻ.

Chử Duy Nhất vừa nghe đã nóng nảy, “Bây giờ thế nào rồi?’’

Ninh Ninh không nói rõ ràng lắm, “Chị ơi, em đau lắm, bác sĩ bó tay em lại rồi.’’

“Ninh Ninh à, mẹ không ở bên cạnh em sao?”Chử Duy Nhất muốn biết tình hình thực tế của em trai.

“Mẹ không ở đây, anh trai đang ở đây ạ.’’

Chử Duy Nhất nghĩ thầm, vậy sao em cầm điện thoại di động của mẹ gọi cho chị. Bạn nhỏ Ninh Ninh tích cực chủ động nói, “Em đưa điện thoại cho anh trai.’’

Ngày đó sau khi gặp nhau ở bệnh viện, Chử Duy Nhất có chút xấu hổ, nhưng mà đã qua cũng qua rồi.

“Tay của Ninh Ninh thế nào ạ?’’

“Gãy xương, phải nghỉ ngơi một tháng.’’

Chử Duy Nhất lúng ta lúng túng nói, “Vậy có phải không thể đi nhà trẻ hay không, thằng nhóc hẳn vui mừng lắm.’’

“Thằng bé hỏi hôm nay em có thể đến thăm nó không?’’

“Lát nửa em xin nghỉ rồi qua đó.’’ Chử Duy Nhất có chút lo lắng, “Mẹ em đâu?’’

“Bà có buổi phẫu thuật, điện thoại di động để ở chỗ Ninh Ninh.’’ Anh giải thích.

Chử Duy Nhất xin nghỉ với lãnh đạo, vội vội vàng vàng đến bệnh viện.

Ba giờ chiều, nhiệt độ bên ngoài đã đạt đến 40 độ, nóng bừng.

Tống Khinh Dương gọi điện thoại cho cô, “Chử Duy Nhất, cuối tuần rãnh không? Vé vào cửa của buổi diễn giảng thầy giáo XXX D đại.’’

Chử Duy Nhất vừa nghe là tên của thần tượng, kích động khó nén, “Tống Khinh Dương, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, chờ tôi về sẽ liên lạc lại với anh.’’

“Sao cô lại đi bệnh viện?’’ Ngữ khí Tống Khinh Dương thay đổi, “Xảy ra chuyện gì rồi?’’

“Là em trai tôi.’’ Chử Duy Nhất chưa nói với anh rằng cô có một em trai cùng mẹ khác cha. “Cậu nhóc ngã gảy cánh tay.’’ Chử Duy Nhất chạy chậm dọc đường.

Tống Khinh Dương nghe lời nói thở gấp của cô.

“Chử Duy Nhất, tôi cho rằng tôi nên đi thăm em trai cô.’’ Tống Khinh Dương trầm giọng nói.

Chử Duy Nhất miệng mồm khô khan, “Không cần phiền đâu, thật đó,tôi không khách khí với anh.’’

Ở bên đầu kia điện thoại Tống Khinh Dương hơi trầm ngâm, “Cô cũng đã gặp người nhà tôi rồi, tôi còn chưa từng gặp qua người nhà cô, không công bằng.’’

Chử Duy Nhất lúc đó giống như là bị người ta gõ mạnh một gậy.

Bạn học Tống Khinh Dương xin hỏi anh đây là đang ám chỉ tôi, anh thích tôi đúng hay không? 

-

Cực kỳ lâu sau đó.

Tống Khinh Dương: Khi đó cũng không biết thế nào nói với em? Nhất là sau khi biết em thích bác sĩ gì đó, anh chỉ nghĩ em có thể buông bỏ anh ta hay không.