Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 11




Buổi tối, đêm khuya vắng người, Chử Duy Nhất khắp người ê ẩm , luyện tập lái xe, cô thật còn có loại cảm giác cái giường đang lắc lư. Quá dồn sức vào tập lái xe, nên tẩu hỏa nhập ma.

Chử Duy Nhất trằn trọc, khuôn mặt và thanh âm của Tống Khinh Dương càng không ngừng hiện lên trong đầu. 

Cô càng nghĩ càng khó chịu, một ý nghĩ bỗng nhảy ra.

Sao Tống Khinh Dương tốt với cô như thế?

Khởi đầu từ Thượng Hải vô tình gặp được, đến phỏng vấn anh, rồi đến anh tập lái xe, bọn họ căn bản không quen thuộc, nhưng anh lại giúp cô hết lần này đến lần khác. Lẽ nào chỉ bởi vì nể mặt của Lý hiệu trưởng?

Lẽ nào anh ta có ý với mình?

Anh ta vừa ý mình?

Chử Duy Nhất ngồi xếp bằng ở đằng kia, càng nghĩ càng loạn, không thể làm gì khác hơn là gửi giọng nói cho Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu, cậu nói một người đàn ông vô duyên vô cớ đối tốt với một người con gái, có phải thích người con gái đó hay không?”

Mãi đến mười một giờ Tiêu Tiêu mới trả lời.

“Ai đối tốt với cậu?”

“Tống Khinh Dương!”

“Tớ chỉ biết tên kia tâm hoài bất quỹ (có ý đồ), không phải cậu nói anh ta có bạn gái sao? Duy Nhất, đàn ông có gia đình mình không nên.”

“Không phải không phải, nhưng vì sao anh ta giúp tớ hết ần này đến lần khác chứ.”

“Có phải cậu có cảm giác với anh ta rồi không?”

“Ở cùng một chỗ với anh ta rất thoải mái, hoàn toàn không giống với những người gặp mặt trước đó.”

“Xong đời, Chử Duy Nhất, cậu động tâm rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Chử Duy Nhất gào khóc lăn qua lăn lại trên giường.

“Hỏi rõ thôi! Trực tiếp nhắn một tin nhắn ngắn qua, hỏi anh ta có bạn gái hay không! Có, coi như là bạn học thời phổ thông. Không có, cậu lên ngay!”

Nhưng mà đây không phải là phong cách của cô a!

Chử Duy Nhất lại mất ngủ, vì một người đàn ông không xác định mất ngủ. Chử Duy Nhất từng rất vui vẻ, sợ không gặp được một người mình thích lại thích mình.

Lúc Si Thanh Viễn đến đưa thuốc Đông y cho cô, chỉ thấy sắc mặt cô không tốt.

Hai người ngồi ở quán cà phê gần cao ốc.

Chử Duy Nhất vừa muốn chọn cà phê, Si Thanh Viễn mở miệng, “Giấc ngủ không tốt sao còn uống cà phê, uống nước trái cây đi.”

Chử Duy Nhất gật đầu.

Si Thanh Viễn đưa túi thuốc cho cô, “Mỗi ngày ngâm một túi rồi uống là được.”

Chử Duy Nhất mở ra nhìn một cái, trong túi đúng là gói kỹ từng bọc từng bọc nhỏ. “Cám ơn”

“Dì Nguyễn nói em thi bằng lái?” Si Thanh Viễn đang nhìn kỹ cô, gầy cũng đen.

Chử Duy Nhất vẻ mặt đau khổ, “Ngày mốt thi.” Cô cau mày, trên mặt viết đầy lo lắng.

Si Thanh Viễn cười cười, tiếng cười êm tai, “Không nên tạo áp lực cho mình, trên cơ bản đều không có vấn đề gì.”

Nói là nói như vậy, nhưng mà cô làm sao có thể không khẩn trương đây.

Gói thuốc tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

“Trong này đều có cái gì?”

“Dây thủ ô, vỏ cây hợp hoan, mặc hạn liên, tiên hạc thảo, đối với giấc ngủ rất tốt.”

Chử Duy Nhất lặng lẽ nhớ kỹ, “Tên thuốc Đông y đều dễ nghe như vậ. Thật ra, tên đứa bé lấy từ thuốc Đông y thì được rồi.”

“Bạn học học Trung y có mấy người mới vừa sinh con, tên quả thực được lấy từ trong thuốc.”

Chử Duy Nhất nháy mắt vài cái, “Sao chú ngày trước không lấy tên giúp anh trong tên thuốc?”

“Là mẹ tôi không muốn tôi làm thầy thuốc.” Người ở bên ngoài nhìn vào, bác sĩ nghề nghiệp ổn định, thu nhập cũng không thấp, nhưng bận rộn, có đôi khi không để ý đến gia đình. “Khi Ninh Ninh ra đời cậu chàng ngược lại liệt ra mấy cái tên.”

“Tên gì?”

“Viễn Chí, Tử Tô, Tô Mộc.”

Chử Duy Nhất đọc lẩm nhẩm, “Si Viễn Chí, Si Tử Tô, Si Tô Mộc.” Cô ngừng một chút, “Tên của các anh vẫn êm tai hơn.”

Si Thanh Viễn, Si Ninh Viễn.

Chử Duy Nhất yên lặng uống nước trái cây, Si Thanh Viễn vẫn như vậy, trước mặt đặt một cốc nước sôi.

Cô từng thấy dáng vẻ anh mặc áo blue, cho dù mang theo khẩu trang, vẫn không che giấu được vẻ đẹp trai. Lần trước nghe nói bệnh viện có rất nhiều nữ y tá bác sĩ ái mộ anh.

“Duy Nhất – “ Si Thanh Viễn khẽ gõ mặt bàn.

Chử Duy Nhất chợt thu hồi, “Gần đây tôi thường thất thần.”

“Sau cuộc thi không cần chạy thân thể tốt ngay thôi.” Si Thanh Viễn hiếm khi trêu ghẹo cô.

Về phòng làm việc, Chử Duy Nhất mới vừa ngồi xuống, Đường Vi liền dính qua đây, “Cái anh đẹp trai mới vừa là ai? Duy Nhất có tình huống a!”

Chử Duy Nhất đau khổ mà cười cười, “Thân thích trong nhà?”

“Thân thích?” Đường Vi chớp mi, “Kết hôn rồi sao?”

Chử Duy Nhất lắc đầu.

“Làm gì?”

“Bác sĩ ngoại khoa.”

“Oa. Bao nhiêu tuổi?”

“Lớn hơn tớ hai tuổi.”

Ánh mắt của Đường Vi tỏa ra ánh sáng, “Duy Nhất hỏi rõ một chút, có đối tượng hay không, không có giới thiệu cho tớ đi? Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, đúng không.”

Chử Duy Nhất ngây ngẩn cả người, Đường Vi lắc lắc cánh tay cô, “Tớ hỏi một chút.”

“Duy Nhất, tớ yêu cậu chết mất. Yên tâm, tớ tạm thời không nói, bọn họ đều cho rằng đó là bạn trai cậu, đố kị chết bọn họ đi.”

Chử Duy Nhất hơi bất đắc dĩ, lại cũng không có tâm tư quản việc đó.

Sau đó cô phải đi thi rồi, ngày mai phải xin phép nghỉ một ngày đi tập lái.

Buổi tối, cô về nhà, lúc tắm rửa, Chử Duy Nhất bắt đầu chép kinh. Đến khi nước tới chân mới nhảy, cô cần tĩnh tâm, còn cầu khấn thành tín, thỉnh Bồ Tát phù hộ cô thông qua một lần.

Khưu Thiên gọi điện thoại đến cho cô, biết đang chép kinh, cười ha ha. “Học tỷ, chúng ta không thể mê tín như thế.”

Chử Duy Nhất đính chính ngôn từ, “Cái này không phải là mê tín, là tín ngưỡng.”

Khưu Thiên cười đến đau bụng, sau đó lại đem việc này nói cho Tống Khinh Dương. “Anh à, học tỷ thật đáng yêu, còn chép kinh nữa, thảo nào hai mươi sáu rồi còn chưa có bạn trai.”

Tống Khinh Dương miễn cưỡng trả lời, “Hai mươi sáu thì sao? Không lớn không nhỏ.”

“Em lại không nói anh. Anh hai mươi sáu không liên quan, chị ấy hai mươi sáu thì có liên quan.” Khưu Thiên oán thầm.

Ngày thứ hai Tống Khinh Dương tan tầm sớm đi đến chỗ tập lái xe. Quả nhiên Chử Duy Nhất còn đang tập, Khưu Thiên ngồi ở một bên trò chuyện cùng người khác.

Anh ngồi ở trong xe, đúng năm giờ huấn luyện viên thu xe tan tầm, Chử Duy Nhất rốt cuộc xuống xe. Khưu Thiên thay cô cầm túi, hai người đang nói chuyện.

Chử Duy Nhất cười cười, cũng không biết nói gì đó.

“Anh em tới đón em, cùng đi đi.”

“Anh cậu đối với cậu thật tốt, quả nhiên có anh tốt hơn.”

“Đó là, khi còn nhỏ anh em không chịu mang em đi chơi, bây giờ phát hiện lương tâm, đoán chứng là em phải đi ra ngoài học đại học, anh ấy lương tâm phát hiện, bây giờ có cơ hội thì rất tốt với em rồi.”

Chử Duy Nhất gật đầu một cái, “Khoảng cách sinh ra tốt đẹp.”

Hai người đi đến trước xe, Chử Duy Nhất ngồi ở ghế sau.

Tống Khinh Dương nhìn cô từ kính chiếu hậu, thấy trán cô không giống mấy này trước đây, liền biết ngày hôm nay cô luyện không tệ.

Khưu Thiên líu ríu nói chuyện, Tống Khinh Dương vặn mi, sao lại ồn ào thế này. “Chử Duy Nhất, “

Chử Duy Nhất giữa đường xuống xe, cô muốn đi mua đồ, “Tôi đi trước, Tống Khinh Dương, cám ơn. Khưu Thiên ngày mai gặp.”

“Tạm biệt.” Khưu Thiên vẫy tay.

Tống Khinh Dương nhìn cô, “Ngày mai nếu có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.”

Chử Duy Nhất kinh ngạc, “Anh muốn giúp tôi tìm quan hệ gian lận sao?”

Tống Khinh Dương vặn mi lại. “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”

Chử Duy Nhất thở phào, “Ăn gian bị bắt lại, thì tôi không thể thi rồi.”

Tống Khinh Dương nói, “Sợ cô căng thẳng, xem ra cô điều chỉnh rất tốt, cũng biết nói đùa.”

Chử Duy Nhất ngượng ngùng, cô thật không hay nói giỡn.

Ngày thứ hai, khí trời quang đãng, ánh mắt nóng cháy. Từ mô phỏng đến cuộc thi, luôn khẩn trương và bận rộn. Nhưng mà kết quả thật tốt đẹp, Chử Duy Nhất qua.

Hoàn mỹ!

Cô đeo túi xách ra trường thi, nhìn điện thoại di động một chút, có mấy tin nhắn quảng cáo ngắn. Trước gọi điện thoại cho huấn luyện viên, huấn luyện viên nghe cô nói xong, “Nói liên tục vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”

Chử Duy Nhất cảm thán, huấn luyện viên cứ không tin thực lực của cô như vậy sao? Mọi người thi xong đều dần dần đi khỏi. Chử Duy Nhất vẫn chưa nhìn thấy Khưu Thiên.

Một giờ sau, Khưu Thiên khoan thai tới chậm.

“Khưu Thiên, qua chứ?” Cô thuận miệng hỏi, cậu ta khẳng định không có vấn đề.

Khưu Thiên im lặng lại im lặng.

Chử Duy Nhất đưa chai nước cho cậu ta, “Chớ giả bộ.”

Khưu Thiên xụ mặt, “Học tỷ, em đảo khố không thành, tiếp đó thi tứ mục một lần nữa, bên cạnh chỗ đỗ xe đè phải tuyến rồi.”

Chử Duy Nhất:...

Sấm sét giữa trời quang, không thể không tin tưởng.

Chử Duy Nhất một lúc không có lời an ủi.

Khưu Thiên rầu rĩ không vui, cô nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Tống Khinh Dương.”Một tin tốt một tin xấu.”

Tống Khinh Dương trực tiếp gọi điện thoại tới, “Thế nào?” Chử Duy Nhất đi tới một bên, “Tống Khinh Dương, tôi thi qua rồi, 90 phần.”

“Chúc mừng.” Tâm tình anh cũng theo đó mà nhẹ nhõm.

“Tin xấu chính là Khưu Thiên không qua. Anh có muốn đi an ủi cậu ta hay không?”

Tống Khinh Dương ở trong điện thoại nở nụ cười, “Cậu ta không có việc gì đâu, là nên bị nhục. Tôi chỉ lo lắng cho cô.”

Chử Duy Nhất tức giận, sao mọi người đều không tin cô. “Tố chất tâm lý tôi tốt mà.”

Tống Khinh Dương lại cười, “Đúng vậy, cô có Bồ Tát phù hộ.”

Chử Duy Nhất:...

“Chúc mừng cô vượt qua cuộc thi, tôi dẫn cô đi ăn món ngon.”

Trong lòng Chử Duy Nhất chập chờn, a, vị bạn học này thật là một người tốt.

Khưu Thiên: Hai người đã quên em rồi sao?