Anh Thích Em Nhé

Chương 57: Chương 57





Hà Dư Hy đến nhà An Lạc từ 5h chiều, vừa tan ca cô liền chạy qua, muốn tự làm cơm cho An Lạc.
Dụ Minh Quang nhìn người phụ nữ bận rộn trong bếp một mình, số năm người phụ nữ này ở trong nhà của ông còn nhiều hơn cả người vợ cũ mà ông cưới hỏi đàng hoàng.
Người phụ nữ này, là bạn, là người quen biết giúp đỡ lẫn nhau.
Người phụ nữ này, tận tình chăm sóc căn nhà của ông, chăm lo sức khoẻ cho con gái ông.
Người phụ nữ này, lo lắng từng bữa ăn giấc ngủ cho ông.
Người phụ nữ này, bỏ quên thanh xuân của mình, đợi ông 8 năm trời mà không một lời thúc giục, nản chí.
Còn ông thì sao ?
Một người đàn ông 47 tuổi, bị người ta bỏ, có một đứa con gái đã 17 tuổi.
Ông chẳng làm gì được cho Hà Dư Hy, chỉ biết nhận lấy sự giúp đỡ, quan tâm của cô ấy.
Ông làm gì có tư cách trói buộc người phụ nữ này, nếu làm ông sẽ nghĩ bản thân vừa thất bại vừa khốn nạn.
Ông không phải dạng tốt lành gì, ông từng tổn thương cô ấy, còn day dưa không dứt với cô ấy như thế.
Ông vừa tham lam vừa giả làm người tốt, chẳng ra làm sao cả.

Ông còn những kế hoạch trong tương lai, ông không muốn kéo cô vào vòng xoáy đầy nguy hiểm của mình.
Chừng 5h An Lạc và Thiếu Phàm đã về đến nhà, Dụ Minh Quang bảo Thiếu Phàm vào nhà cùng nhau ăn cơm.
Trương Khởi lúc này cũng đến, cậu ta cầm theo một hộp bánh.
Là bánh của Thiếu Phàm nhờ mang đến.
"mừng sinh nhật cậu, Lạc Lạc".

Thiếu Phàm đưa bánh kem cho cô nàng.
An Lạc tròn mắt, vui vẻ nhận bánh :" quà của tớ à ??? cậu làm sao ??"
Trình làm bánh của Thiếu Phàm đã lên tay rất nhiều rồi, cậu có khiếu làm bánh ngọt, nhưng đồ ăn thì không ổn lắm.
Cô nàng hào hứng, bánh ngọt bạn trai cô làm còn ngon hơn mua ở tiệm đó.
Trương Khởi không ở lại, cậu bảo mình sẽ có mặt ở Cẩu Tử lúc 9h, An Lạc còn một ca đón sinh nhật cùng đồng bọn lúc 9h tối ở Cẩu Tử.
Ngoài cửa, Trương Khởi đang chuẩn bị đi, cậu nán lại nói vài việc với Thiếu Phàm.
"tớ có nên mua vài bộ đề tặng cho An Lạc không nhỉ ? dạo này bạn gái cậu chơi vui quá, không học hành gì kìa ".

Trương Khởi cười cười, Thiếu Phàm nhướng mày, đúng là dạo này An Lạc không học hành gì thật.
"không cần, tớ mua rồi"
"VL*Z !!! bạn trai như cậu...độc ác thật đấy !".

Mua bộ đề ôn thi tặng sinh nhật người yêu, yêu đương với học sinh 3 tốt tội nghiệp như vậy à ???
6h đúng, An Lạc thổi nến sinh nhật tại nhà, có ba cô, có bác sĩ Hà và có cả Ninh Thiếu Phàm.
"cảm ơn chị Dư Hy nhaaa, đồ ăn chị Dư Hy làm vẫn ngon nhất".


An Lạc lại giở cái giọng chị em, tâm trạng thoải mái vô cùng, thôi thì...không có duyên làm mẹ con thì mình làm chị em tốt cũng được.
Hà Dư Hy cũng vui vẻ gọi cô nàng một tiếng em, đưa món quà mình chuẩn bị cho cô nàng.
Quà của Hà Dư Hy là thứ An Lạc ưng nhất, sợi lắc tay đôi, mỏng nhẹ, đơn giản, mạ vàng.
Có hai cái nên An Lạc cũng không rõ cô sẽ đeo đôi với Hà Dư Hy hay anh bạn trai của mình.
Sau đó Hà Dư Hy mới dở khóc dở cười giải thích, bảo An Lạc đeo nó cùng người yêu, sau một thời gian trị liệu Hà Dư Hy cũng biết mối quan hệ của cô nàng và Ninh Thiếu Phàm.
Cả 4 người cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ, đầm ấm.
8h hơn, An Lạc và Thiếu Phàm tắm rửa, thay đồ rồi cùng nhau xuất phát đến Cẩu Tử.
Cả hai thay bộ đồ đơn giản, không còn đồ đôi, nhưng bù lại có vòng tay đôi, vòng mới được tặng, đeo luôn cho nóng.
Mọi người đều ở đó, vẫn là một nhóm 5 người.
Trương Khởi thật ra có rủ Danh Tiêu Nhi nhưng cô bé không đi, bảo bận, cậu muốn tận dụng hôm nay để nhìn bé Nhi một chút, dạo này cô bé cứ tránh cậu miết.
Dương Yến lười biếng bảo An Nhật Huy hôm nay còn nhất quyết đòi đi theo, nói mãi mới chịu ở nhà.
Bùi Tranh im lặng không góp vui, mối quan hệ của cô nàng giờ còn nhạt hơn nước lã.
Cả nhóm vẫn chưa có móng nào đủ 18 nên cụng ly bằng trà sữa.
Đặt pizza gà rán đến cùng nhau ăn, không ăn bánh kem vì vốn ngoài An Lạc thích đồ ngọt ra chả ai muốn ăn.
An Lạc có bánh kem ở nhà rồi nên cũng không ý kiến gì.
"năm mới này đi đâu không ??".


Bùi Tranh lên tiếng, năm mới được nghỉ hơn 10 ngày, cô muốn đi đâu đó xa xa chơi thật đã.
Trương Khởi với tinh thần ham chơi lười học, rất đồng tình mà tìm kiếm địa điểm vui chơi.
3 người còn lại thế nào cũng được, chơi cho đã một phen rồi lại lao đầu vào thi cử.
"đi biển đi"
"hay lên núi ?"
"ra ngoài thành phố đi, kiếm chỗ xa xa ấy!!"
"chốt lại đi đảo Yên Chí đi, vừa có núi vừa có biển, vừa xa Ngụy Dương !".

Dương Yến chốt lại vấn đề.
Học một tuần nữa sẽ được nghỉ tết, đón giao thừa rồi..