Anh Thất Hứa Rồi - Thập Thanh Yểu

Chương 9: "Ăn một viên không? Nếu để say xe thì không tốt đâu."




Hướng Du cầm lấy huy chương vàng trong tay, khóe miệng không tự chủ cong lên. Cô nhẹ nhàng nói: "Tống Hoài Thời, cảm ơn cậu."

Kỳ thật cô cũng chẳng thiết tha huy chương vàng, nhưng có vẻ Tống Hoài Thời hiểu lầm rằng nếu không giành được huy chương vàng thì cô sẽ rất buồn.

Dù thế nào đi nữa, giây phút chiếc huy chương vàng được đeo trên cổ, cô đột nhiên rất thích Tống Hoài Thời.

Thật sự rất thích, rất thích anh.

Hướng Du tháo huy chương xuống trả lại cho anh.

Đối mặt với đôi mắt hơi mỉm cười của Tống Hoài Thời, Hướng Du nửa đùa nửa thật: "Cảm ơn cậu đã cho tớ trải nghiệm cảm giác của một nhà vô địch."

Tống Hoài Thời mỉm cười: "Không có gì."



Không lâu sau đại hội thể thao ở trường, Du Trung đã tổ chức chuyến đi dã ngoại mùa thu.

Các học sinh lớp 11 nhận được tin này vô cùng phấn khích, Lục Giai Tuệ lại càng vui mừng hơn. Còn hơn một tuần nữa mới đến ngày đi dã ngoại mà cô đã bắt đầu suy nghĩ nên mang theo đồ ăn gì.

Trình Đinh thấy lớp ồn ào nửa ngày cũng không chịu ngừng, chỉ có thể vỗ lên bảng ra hiệu mọi người im lặng: "Thầy biết mọi người đều rất hưng phấn, nhưng thầy vẫn phải nói cho các em nghe về tính đặc thù của chuyến đi dã ngoại này."

Nhưng không ai thực sự quan tâm đến điểm đặc thù này, nhóm học sinh vẫn đắm chìm trong niềm vui của chuyến đi.

Chẳng trách mọi người đều hào hứng, bởi vì những năm trước, hoạt động mùa thu của Du Trung đều là học sinh lớp 10 dã ngoại còn học sinh lớp 11 tham gia hoạt động dọn dẹp cộng đồng, cụ thể hơn là đi nhặt rác.

Mọi người thực sự không ngờ rằng chính sách năm nay sẽ thay đổi, học sinh khối 11 lại được đi dã ngoại. Như vậy họ sẽ được đi dã ngoại hai năm liên tiếp, đây còn không đáng để ăn mừng sao?

Vốn dĩ có một số người không muốn đi nhặt rác, muốn nhân cơ hội đó để xin nghỉ. Vừa hay bây giờ không cần phải lo lắng về vấn đề xin nghỉ nữa, bởi vì điều đó không cần thiết.

"Mục đích của chuyến đi dã ngoại lần này là để giúp đỡ những người cao tuổi không nơi nương tựa ở nông thôn, mang đến cho họ sự quan tâm, đồng hành và giúp đỡ họ làm một số công việc đồng áng trong khả năng của mình..."

"Chúng ta sẽ khởi hành lúc 7h30, xe đến nơi lúc 8h30. Buổi sáng, chúng ta sẽ giúp đỡ người lớn tuổi làm một số công việc. Buổi chiều, chúng ta sẽ dành thời gian để đi dã ngoại. Khoảng 3-4 giờ chiều, chúng ta ra xe để trở về.."

"...."

Lục Giai Tuệ chạm nhẹ vào vai Hướng Du: "Thật ra cũng không tệ lắm, vẫn hơn là cả ngày chỉ đi nhặt rác."

Hướng Du cười: "Công việc đồng áng rất mệt, tiểu thư à, đến lúc đó đừng có mà phàn nàn nhé."

Nhìn thấy Lục Giai Tuệ nhe răng trợn mắt với mình, Hướng Du cũng cười nhẹ rồi cúi đầu.



Thứ Sáu tan học, Hướng Du trực tiếp về nhà thay vì đến chỗ làm của mẹ.

Về đến nhà không thấy ai, cô nấu cơm xong lại về phòng học bài. Một tuần sau chuyến đi tham quan sẽ có kỳ thi giữa kỳ, Hướng Du phải chuẩn bị ôn bài.  .

Cô ngồi ở bàn học suốt một tiếng rưỡi, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bầu trời đã tối dần. Hướng Du vươn vai, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở từ ngoài.

Có lẽ mẹ Hướng đã về, cô cũng không suy nghĩ nhiều, xỏ dép vào rồi bước ra ngoài.

"Mẹ ơi, hôm nay mẹ định ăn gì..."

Lời nói còn chưa dứt, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: "Ba?"

Tính ra đã gần hai năm cô không gặp được ba, Tết năm ngoái ông ấy nói có việc bận nên không về.

Những năm trước cô và ba chỉ có thể gặp nhau vào dịp Tết nhưng năm nay chưa đến Tết mà ông ấy đã về.

Nhìn thấy cô đứng sững tại chỗ, mẹ Hướng không nhịn được cười nói: "Nhìn con kìa, lâu rồi không gặp bố nên ngạc nhiên đến như vậy."

Hướng Mộ đi tới nắm lấy tay Hướng Du, vui vẻ nói: "Chị, hôm nay bố đến trường đón em tan học đó."

Hướng Du ngơ ngác gật đầu.

Ba Hướng đứng ở cửa, vẻ mặt vẫn có chút lúng túng.

Ông ấy xoa xoa tay mấy cái, cười nói: "Tiểu Du, bố đã về rồi."

Thực ra cô có tình cảm sâu sắc với ba.

Gia đình của Hướng Du là mẹ nghiêm cha hiền, trước khi em gái Hướng Mộ ra đời, cô đã lớn lên trong tình yêu thương của ba. Sau này vì Hướng Mộ ra đời, ba của Hướng Du mới đi làm xa để phụ giúp gia đình.

Có lẽ vì hiếm khi gặp ba nên cô đặc biệt trân trọng từng phút từng giây được ở bên ông.

Bởi ít khi gặp nhau nên sẽ không vì những chuyện vặt vãnh mà mâu thuẫn. Trong suốt thời niên thiếu nổi loạn, cô cũng chưa bao giờ cãi vã với ba. Do cảm thấy hiếm hoi lắm mới gặp mặt nhau được một lần, trân trọng còn chẳng kịp thì làm sao mà cãi vã giận hờn được.

Tối hôm đó cả nhà quây quần bên nhau ăn cơm.

Chắc là để mừng cả nhà đoàn tụ, mẹ Hướng Du đã nấu một mâm cơm thịnh soạn, có vẻ không thua kém gì với mâm cỗ đêm giao thừa.

"Tiểu Du ở trường thế nào rồi?" ba Hướng gắp cho cô một đũa thức ăn.

Hướng Du nuốt khan nói: "Vẫn tốt ạ, tuần sau con sẽ đi dã ngoại."

Mẹ Hướng: "Năm lớp 11 rồi mà còn đi dã ngoại, chẳng phải lúc này nên tập trung vào việc học tập sao."

Ba Hướng mỉm cười, xoa dịu sự việc: "Du Trung là như vậy đấy, việc học đương nhiên ưu tiên hàng đầu, nhưng chúng ta cũng cần chú ý đến sự phát triển của các mặt khác."

Ông vui vẻ nói: "Tôi thấy điều này khá tốt nên học sinh từ Du Trung đi ra sẽ không kém cạnh ai".

Hướng Du mỉm cười đồng ý.

Sau đó ba Hướng lại hỏi thêm một số chuyện khác, Hướng Du đều trả lời từng câu một.

Mặc dù mối quan hệ giữa cô và ba không còn gần gũi như trước nhưng cô vẫn thích trò chuyện với ba.

"Nhân tiện" mẹ Hướng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ba cô, "Mải vui quá, tôi quên mất hỏi ông sao đột nhiên được về nhà. Trước đây không phải luôn bận rộn đến tận Tết mới có thời gian hay sao?"

Hướng Du cũng ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt của cha Hướng thoáng chốc cứng đờ, sau đó mới cười nói: "Hiếm khi mới có một kì nghỉ dài như vậy nên về sớm mang tin tốt cho mọi người."

"Tin tốt gì mà ông cứ úp úp mở mở thế?"

Ba Hướng: "Chính là cái xưởng mà tôi và anh lão Dương hợp tác đó, tình hình năm ngoái không phải đã khá lên rồi sao? Cho đến năm nay mọi việc vẫn đang đi theo chiều hướng tốt. Giữa năm thì chúng tôi nhận được một dự án rất khó khăn. Lúc đầu cứ tưởng sẽ không thực hiện được, chủ thầu của dự án đó cũng đã bỏ cuộc. Kết quả mấy tuần trước dự án đó đã được chúng tôi giành lấy và hoàn thành. Chủ thầu đó rất vui mừng, hiện tại đã hợp tác lâu dài với chúng tôi rồi."

Hướng Du cắn đũa: "Ý của ba là cái xưởng này coi như đã thành công rồi?"

Ba Hướng vui vẻ nói: "Đúng vậy, quy mô hiện tại càng ngày càng lớn, triển vọng rất tốt."

Mẹ của Hướng Du nghe vậy rất vui mừng, cười nói rất nhiều lời cát tường. Còn nói sau khi ba Hướng kiếm được tiền thì bà không cần phải vất vả nữa, cả nhà còn có thể chuyển đến căn nhà lớn hơn.

Hướng Mộ cũng rất mong đợi, nói sau này cả nhà có thể sống hòa thuận cùng nhau.

Hướng Du cũng cười theo, nhưng khi ngẩng đầu nhìn ba Hướng, cô phát hiện nụ cười của ông có chút gượng gạo, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.

Hướng Du cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ có thể do mình nhìn nhầm nên cũng không nghĩ nhiều nữa.



Khi trở lại trường vào cuối tuần, Hướng Du được ba lấy xe đưa đi.

Chiếc xe này là xe cũ mà gia đình cô mua lại cách đây vài năm, thường để ở nhà cho mẹ Hướng đưa đón em gái.

Đây là lần đầu tiên bố của Hướng Du đưa cô đến trường.

Hướng Du lười biếng ngồi dài người lên trước, mỉm cười trò chuyện với ba Hướng: "Khi nào ba kiếm được nhiều tiền, ba sẽ mua một chiếc xe tốt để đưa con đi học nhé."

Ba Hướng cười đáp: "Tiểu Du lúc nào lại trở nên vật chất thế này? Còn muốn ba mua xe mới chở con đi học nữa à."

Hướng Du suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra có xe mới hay không không quan trọng, chỉ cần ba có thể đưa con đi học là được rồi. Đến Tết về nhà thăm ông bà nội, cả nhà có thể cùng đoàn tụ rồi."

Ba Hướng im lặng một lát, sau đó do dự rồi nói: "Tiểu Du, năm nay ba không ở nhà ăn Tết được."

Hướng Du sửng sốt.

"Nhà máy bận quá, bố thật sự không thể về được."

Sắc mặt Hướng Du trở nên ảm đạm, nhưng cô vẫn luôn nghe lời cho nên cũng sẽ không nài nỉ bố nhất định phải về nhà ăn Tết.  

"Được rồi, chúng ta hãy đợi đến năm sau ạ"

Hướng Du cảm thấy lần này ba mình trở về có gì đó lạ lạ, so với những năm trước thì có chút khác biệt, nhưng cô lại không thể nói ra được là kỳ lạ chỗ nào.

Câu hỏi này suy nghĩ mãi cũng không thể tìm ra câu trả lời. Cô đành lắc đầu cho rằng có lẽ mình đã lo lắng quá nhiều.

Lục Giai Tuệ vừa đến lớp đã nhiệt tình khoe đồ ăn vặt cô ấy mang theo với Hướng Du, khuôn mặt tràn đầy niềm vui cho chuyến đi dã ngoại.

"Muốn nhanh đến thứ Sáu quá."

Hướng Du cười nhẹ, nhắc nhở cô ấy tuần sau là đến kỳ thi rồi.

Lục Giai Tuệ không vui, trợn mắt nhìn cô: "Đừng có làm mất hứng như vậy!"

Cô ấy bắt đầu lục lọi túi đồ ăn vặt của mình: "Tiểu Du, cậu muốn ăn gì?"

Hướng Du dở khóc dở cười: "Còn chưa đến thứ Sáu mà đã bắt đầu ăn rồi à? Cậu cứ như vậy thì đến thứ Sáu sẽ chẳng còn gì nữa đâu."

Lục Giai Tuệ: "Không đâu không đâu, tớ có thể kiềm chế được cái miệng của mình mà."

Cuối cùng dự đoán của Hướng Du đã trở thành sự thật, túi đồ ăn vặt của Lục Giai Tuệ cuối cùng cũng không tồn tại được đến thứ sáu.

Tối thứ Năm, Lục Giai Tuệ chỉ có thể khóc lóc gọi điện về nhà để nhờ bố mẹ gửi thêm đồ ăn đến.

Nhưng đồ ăn do gia đình gửi tới luôn không ngon bằng những thứ do cô lựa chọn kỹ càng.

Vì vậy thứ Sáu Lục Giai Tuệ đã mang theo một túi bánh mì và bánh quy lên xe buýt.

Hướng Du dễ bị say xe, vì vậy khi lên xe cả người liền trở nên uể oải.

Hướng Du bảo Lục Giai Tuệ và Khương Vận ngồi cùng nhau để tiện chăm sóc, còn cô thì ngồi một mình sau lưng hai người họ.

Lớp 3 tương đối ít học sinh nên luôn có một vài chỗ trống ở phía sau.

Mỗi người có hai chỗ ngồi khiến Hướng Du cảm thấy thoải mái, không cần phải chen chúc trong không gian chật hẹp này với người khác.

Nhưng không chờ cô thoải mái được lâu, trước khi xe khởi hành chủ nhiệm lớp 8, thầy Giang, đã lên xe và hỏi: "Ở đây còn bao nhiêu chỗ trống thế?"

Trình Đinh đứng lên nhìn một vòng: "Có lẽ là năm chỗ đấy."

"Vậy là vừa đủ, tôi có năm học sinh bị thiếu có chỗ ngồi."

Hướng Du linh cảm có chuyện chẳng lành, quả nhiên, cô nghe thầy Giang gọi từ đâu đó: "Tống Hoài Thời, các em sang lớp 3 ngồi đi."

Hướng Du: "..."

Cũng không phải là cô không vui, chỉ là cảm thấy vận may này đến quá bất ngờ.

Nhưng điều may mắn hơn còn ở phía sau.

Mấy học sinh nam lần lượt lên xe, họ nhìn thấy ghế trống bên cạnh Hướng Du đều chen lấn ra sau.

Hướng Du đụng đầu vào lưng ghế trước,

Thật là xấu hổ.

Ngay lúc cô đang âm thầm giải tỏa sự bối rối của mình thì đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh cô.

Người đó cười khẽ: "Cậu đang làm gì vậy?"

Hướng Du ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Tống Hoài Thời chống khuỷu tay tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cô.

Cô lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi, ngại ngùng gãi gãi mặt: "A? Tớ đâu có làm gì?"

Tống Hoài Thời cười: "Mau ngồi cho đàng hoàng đi, sắp khởi hành rồi."

Hướng Du gật đầu, tựa lưng vào ghế, đầu nghiêng sang một bên nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cũng không dám nhìn về phía Tống Hoài Thời.

Điều may mắn bất ngờ này không biết là phúc hay hoạ nữa.

Xe vừa ra khỏi cổng nhỏ, Hướng Du cảm thấy được có ai đó khều khều vào vai mình.

Cô quay đầu lại thấy Tống Hoài Thời đang ôm một gói ô mai, mỉm cười hỏi: "Ăn một viên không? Nếu để say xe thì không tốt đâu."