Kỳ thi giữa kỳ diễn ra dưới áp lực nặng nề.
Trước giờ thi nửa tiếng, Hướng Du đi một đường đến phòng thi đầu tiên dành cho ban tự nhiên và tìm thấy Tống Hoài Thời ở đó.
Tống Hoài Thời có chút ngạc nhiên khi thấy cô tới.
Hướng Du không nói nhiều, chỉ nói rằng cô tới gặp thầy giáo, tiện đường đi ngang qua phòng thi của anh. Nói xong đưa cho anh một hộp sữa óc chó.
Tống Hoài Thời cúi đầu suy tư.
Nhận lấy hộp sữa, anh mỉm cười: "Có ý gì vậy? Cho tớ bổ não à?"
Mặt Hướng Du hơi đỏ lên, giải thích: "Vừa rồi đến văn phòng của thầy Trình, thầy ấy đưa cho tớ. Tớ nghĩ cậu ở ban tự nhiên thì cần bồi bổ não hơn."
Cô nghiêm túc nói: "Chúc cậu thi tốt nhé."
Giọng nói của cô trong trẻo, không ngượng ngùng hay giả tạo.
Tống Hoài Thời cười: "Không thành vấn đề, cậu cũng vậy."
Chiếc bút di chuyển nhịp nhàng trên trang giấy, lưu lại từng nét chữ đen nhánh.
Nét bút cuối cùng cũng được hoành thành, Hướng Du đặt bút xuống với tiếng "cạch" nhẹ nhàng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng quang đãng. Ánh dương rực rỡ xua tan bớt đi vẻ ảm đạm của cuối thu.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu tới giờ nộp bài.
Kỳ thi giữa kỳ kéo dài hai ngày, sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Hướng Du cảm nhận rõ ràng được không ít thí sinh trong phòng thi đều thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Du."
Lục Giai Tuệ thấy cô đang ngẩn ngơ liền gọi to.
Hướng Du giật mình, chậm rãi nói: "A".
Lục Giai Tuệ: "Sao lại ngẩn người ra thế?"
"Thi xong rồi, tâm trạng được thả lỏng tới mức lơ đễnh luôn."
Lục Giai Tuệ gật đầu nói: "Chúng tớ đến căn tin mua nước, cậu đi chung không?"
Hướng Du từ chối, đợi Lục Giai Tuệ rời đi, cô lẻn vào nhà vệ sinh, sau đó cẩn thận rút điện thoại từ trong túi ra.
Đây là lần đầu tiên cô lén mang theo điện thoại, bởi vì cô vô tình biết được Tống Hoài Thời lúc nào cũng mang theo điện thoại bên mình.
Có lẽ đây là đặc quyền của học sinh giỏi, thầy giáo chủ nhiệm của lớp họ cũng "mắt nhắm mắt mở" cho qua, miễn là không quá lộ liễu.
Hướng Du chậm rãi tìm đến tin nhắn của Tống Hoài Thời, đầu tiên gửi một biểu tượng cảm xúc ngốc nghếch đáng yêu đến chào hỏi, sau đó bắt đầu gõ chữ trên bàn phím:【Làm bài được không?】
Bên kia không trả lời ngay lập tức, Hướng Du dựa vào vách ngăn chờ đợi.
Ong ong—
Điện thoại rung lên.
S:【Cũng không tệ.】
S: 【Sao cậu cũng mang theo điện thoại vậy?】
Hướng Du mím môi: 【Lần đầu tiên mang theo.】
S:【Ồ.】
Hướng Du nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nên nhắn gì tiếp theo.
Lúc này, Tống Hoài Thời lại gửi thêm một tin nhắn: 【Tới thư viện đi, tớ mời cậu uống trà sữa.】
Hướng Du chớp mắt.
S: 【Cậu có đến không?】
Nhìn thấy tin nhắn này, cô cong môi trả lời: "Đến ngay đây."
—
Thư viện ở Du Trung có ba tầng, tầng một có khu vực nghỉ ngơi nên mở một quán trà sữa. Bánh ngọt và bánh kem trong quán hầu hết được làm bởi giáo viên hoặc học sinh tham gia lớp học mở rộng. Nhân viên quán cũng là giáo viên và học sinh.
Hướng Du hiếm khi tới đây, cô thường lướt qua quán trà sữa mà đi thẳng lên tầng hai để đến thư viện.
Vừa bước vào quán, hơi ấm từ máy sưởi đã ùa lên mặt.
Trang trí bên trong quán khá tối, rèm cửa được kéo lại chỉ còn lại ánh đèn vàng ấm áp, tạo nên bầu không khí lãng mạn cho các cặp đôi hẹn hò.
Hướng Du lập tức nhìn thấy Tống Hoài Thời đang dựa vào quầy bar chơi điện thoại.
Thiếu niên mặc áo hoodie đen, khoác áo ngoài của đồng phục trên cánh tay. Một tay cong lại đặt trên mặt quầy bar, một tay cầm điện thoại nghịch, thỉnh thoảng nhấn vào màn hình.
Tống Hoài Thời lúc này mang thêm một chút vẻ lãng tử phong trần.
Hướng Du vừa đi tới Tống Hoài Thời liền ngẩng đầu lên, hai người chào hỏi nhau.
Tống Hoài Thời cười: "Uống gì không?"
Hướng Du nhìn thực đơn rồi gọi một ly trà sữa trân châu.
Trà sữa vẫn chưa pha xong nên hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Hướng Du nói đùa: "Sao tự nhiên lại mời tớ uống trà sữa?"
"Hửm?" Tống Hoài Thời nhướng mày, khoé môi nhếch lên, "Cái này à? Là quà đáp lễ."
"Hả??" Hướng Du hơi choáng váng.
Quà đáp lễ gì cơ??
Tống Hoài Thời tựa người ra sau, một tay đặt hờ hững trên bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Anh cong môi khẽ nhắc: "Sữa óc chó."
À!
Hướng Du nhớ ra, liền hỏi: "Thế nào? Uống rồi có thấy đầu óc thông thoáng hơn không?"
Tống Hoài Thời bật cười hai tiếng: "Ồ, hình như cũng có chút"
Hướng Du cũng cười, lại hỏi thêm vài câu về bài thi.
Hai người trò chuyện bâng quơ về một số chủ đề.
Hướng Du nhận ra Tống Hoài Thời có thói quen nghịch ngón tay khi trò chuyện.
Khi anh hạ mắt lắng nghe cô nói, làn mi của anh rủ xuống tạo thành một vệt bóng mờ. Ánh sáng ấm áp chiếu vào người anh càng khiến anh trở nên dịu dàng.
Môi anh khép hờ tự nhiên, trông vô cùng mềm mại.
Có chút muốn hôn.
Bầu không khí cũng có phần lãng mạn hơn.
Hướng Du thu hồi ánh mắt, lơ đễnh đáp lại vài câu trong thời gian chờ trà sữa.
Tống Hoài Thời nhận lấy ly trà sữa rồi đưa cho Hướng Du, dặn dò: "Còn hơi nóng, cậu cẩn thận."
"Ừm."
Hai người vai kề vai bước ra khỏi quán trà sữa.
Bầu trời bên ngoài bỗng chốc sáng rỡ.
Tống Hoài Thời hỏi: "Cậu thi thế nào? Có căng thẳng không?"
Hướng Du đáp: "Cũng ổn, lần này đề không khó lắm."
"Vậy là tốt rồi," Tống Hoài Thời mỉm cười, "Thi xong rồi thì phải thư giãn chứ?"
Hướng Du gật đầu.
Cô thất thần nhìn ly trà sữa trong tay, tâm trí còn đang dừng lại ở lúc nảy sinh ý nghĩ táo bạo với Tống Hoài Thời trong quán trà sữa.
"Hướng Du." Tống Hoài Thời đột nhiên gọi tên cô.
Hướng Du hoàn hồn lại, nhìn anh với ánh mắt mơ hồ.
Tống Hoài Thời nghiêng đầu cười với cô: "Tiếp theo có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi."
"Đi xem phim nhé."
—
Tủ quần áo mở toang, quần áo bên trong đã trở nên lộn xộn. Cái giường bên cạnh cũng không khá hơn, trên mặt giường bày đầy đủ các loại quần áo khác nhau.
Hướng Du ngồi bệt trên sàn nhà, vẻ mặt đau khổ mà thở dài.
Trước đây sao cô không nhận ra rằng mình có ít quần áo đến vậy nhỉ? Và ít thì cũng thôi, nhưng sao cái nào cũng trông đơn giản thế này!!
Nghe tiếng thở dài không dứt của cô, Hướng Mộ rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, ngồi trên bàn học quay đầu lại, giọng nói đầy vẻ bất lực: "Chị, chị đang làm gì vậy?"
Nhìn đống quần áo lộn xộn trên giường, em ấy hỏi: "Chị lục tung hết đống quần áo ra để làm gì?"
Hướng Du không thể giải thích, chỉ nói: "Ngày mai chị có hẹn, đạng chọn quần áo đây."
Hướng Mộ tuy nhỏ tuổi nhưng không kém phần tò mò: "Với bạn cùng lớp à?"
"Ừm."
"Trước đây chị chẳng mấy quan tâm đến chuyện ăn mặc, mặc gì cũng được mà!"
"Không được!" Hướng Du dứt khoát từ chối: "Sao có thể ăn mặc tùy tiện được? Ra ngoài đương nhiên phải ăn mặc chỉnh tề."
Hướng Mộ: "..."
Cũng không biết trước đây người mặc đại một bộ đồ rồi đi ra ngoài là ai.
Cuối cùng, đối mặt với tủ quần áo đầy ắp mà không vừa ý được bộ nào, Hướng Du quyết định đến cửa hàng quần áo của mẹ để tìm đồ mới.
Mẹ Hướng khá bất ngờ khi thấy con gái mình vốn dĩ chẳng mấy khi quan tâm đến ăn mặc bỗng nhiên đến chọn đồ.
Quần áo lúc đó không được hợp thời và nhiều kiểu dáng như bây giờ.
Hướng Du chọn một chiếc áo len màu be theo gợi ý của mẹ Hướng.
Hôm sau ra ngoài, cô mặc chiếc áo len đó, choàng thêm chiếc áo khoác bên ngoài bên dưới mặc chân váy và quần tất, đi đôi bốt da Martin màu nâu.
Nhờ có mẹ mở cửa hàng quần áo nên trang phục của Hướng Du vào thời điểm đó được coi là mốt, vừa dịu dàng lại pha chút năng động.
Nhà cách rạp chiếu phim khá xa nên cô bắt xe buýt đến đó.
Vừa đến rạp chiếu phim, cô đã nhìn thấy Tống Hoài Thời đứng đợi ở cửa.
Khác với những chàng trai thời đó thích mặc quần jean bó sát. Tống Hoài Thời lại mặc quần thể thao rộng rãi.
Hôm nay cũng vậy, thật trùng thay, anh ấy cũng mặc một chiếc áo len màu đen.
Hướng Du tiến tới chào hỏi.
Tống Hoài Thời ngước mắt nhìn cô, khóe môi chậm rãi hiện lên một nụ cười.
Nghĩ đến việc được anh nhìn chăm chú, mặt cô lại ửng hồng.
Cô bối rối giơ tay vuốt ve tai: "Sao vậy?"
"Không sao," Tống Hoài Thời cười, "Chỉ là cảm thấy hôm nay cậu thật xinh đẹp."
Đúng vậy, khác với vẻ ngoài thường ngày khi ở trường, hôm nay Hướng Du rõ ràng đã chăm chút kỹ lưỡng lắm.
So với việc thường xuyên mặc bộ đồng phục thiếu sức sống, lúc này trông cô sinh động hơn nhiều.
Và cũng xinh đẹp hơn nữa.