Không biết là do tâm lý của mình hay do việc chắn gió này thật sự có tác dụng, cô cảm thấy gió thổi vào người mình đều đã biến mất.
Vừa rồi còn thấy hơi lạnh, giờ thì tim cô đập thình thịch khiến cả người nóng bừng lên.
Hướng Du cúi đầu, khẽ nói "Ừm".
Kỳ thực cô và Tống Hoài Thời có rất ít chủ đề chung, hai người họ ngồi cùng nhau cũng ít khi tâm sự hết lòng. Nhưng không biết tại sao, ngay cả khi không có chủ đề để nói, cô và Tống Hoài Thời cứ ngồi như vậy cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Ngồi được một lúc lâu, Hướng Du đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền đứng dậy.
Tống Hoài Thời thấy thế, hỏi: "Sao vậy? Đã đến giờ rồi à?"
Hướng Du lắc đầu, ném lại một câu "Chờ tớ chút" rồi chạy đi trước.
Tống Hoài Thời nhìn theo bóng lưng dần mờ nhạt của Hướng Du, ánh mắt của anh dần tối đi.
Từ cuộc họp hôm đó đến giờ, mọi chuyện cứ hiện lên trong tâm trí anh, khuôn mặt Hướng Du lúc thì ngẩng đầu mỉm cười, lúc lại cúi đầu đỏ mặt. Và cả hành động vô thức che chắn gió cho anh vừa nãy.
Dưới đáy lòng anh chậm rãi hiện lên một suy đoán.
—
Hướng Du rất nhanh đã trở lại, trong tay còn cầm hai cốc trà sữa.
Cô đưa một cốc cho Tống Hoài Thời: "Nóng đấy, cẩn thận bỏng."
Tống Hoài Thời nhận lấy, mỉm cười cảm ơn.
Tống Hoài Thời vừa nhận ly thì nhấp một ngụm, trà sữa nóng hổi lập tức tràn ngập khoang miệng. Đầu lưỡi anh co lại vì nóng, ly trà sữa trên tay lập tức bị đẩy ra xa.
Anh bị sặc ho khan hai tiếng.
Hướng Du vội vàng đưa khăn giấy ra: "Bị bỏng rồi à?"
Giọng điệu của cô hơi gấp gáp, vẻ mặt có chút lo lắng.
Tống Hoài Thời dùng khăn giấy che miệng, giơ tay vẫy vẫy: "Không ngờ lại nóng như vậy, nhưng không sao."
Hướng Du thở phào nhẹ nhõm: "Cậu cẩn thận một chút."
"Nhưng nói thật," mắt và mày của Tống Hoài Thời đầy ý cười nói: "Uống xong tớ thực sự cảm thấy ấm áp hơn rồi."
"Cảm ơn cậu, Hướng Du."
—
Hai người đứng nói chuyện một lúc thì thấy từ tòa nhà nhỏ cách đó không xa bắt đầu có học sinh tiểu học đeo cặp sách bước ra.
Hướng Du giơ tay nhìn đồng hồ, đến giờ tan học rồi.
Tống Hoài Thời cũng nhìn thấy, đứng dậy trước: "Có phải tan học rồi không?"
"Ừm."
Vừa mới đi đến gần tòa nhà nhỏ, Hướng Du đã nhìn thấy Hướng Mộ đeo cặp sách chạy về phía mình.
"Chị!"
Hướng Du cười ôm chầm lấy em gái: "Hôm nay hiếm khi tan học đúng giờ đấy!"
Cô nghiêng người, để Hướng Mộ đứng trước mặt Tống Hoài Thời: "Đây là bạn học của chị, em gọi anh trai là được."
Hướng Mộ rất ngoan ngoãn, nghe Hướng Du nói vậy liền lập tức gọi Tống Hoài Thời một tiếng: "Anh trai."
Hướng Du giới thiệu: "Đây là em gái của tớ, tên là Hướng Mộ, Mộ trong chữ ["]mộ quang."
["]: hoàng hôn.
Tống Hoài Thời cười gật đầu, cúi người về phía Hướng Mộ: "Chào em, anh tên là Tống Hoài Thời, là bạn học của chị em."
Trên đường đi, Hướng Du thuận miệng hỏi về chuyện học hành của Hướng Mộ.
Khi được hỏi về chuyện học tập, cái miệng nhỏ nhắn của Hướng Mộ lập tức không thể khép lại được, cứ luyên thuyên mãi về chuyện xảy ra trong lớp hôm nay.
Nói xong, Hướng Mộ còn nói: "Về nhà nhất định phải học thuộc thơ cổ, chị lúc đó nhớ đến nghe em ngâm thơ nhé."
"Được."
Đi được vài bước, Hướng Mộ đột nhiên nói muốn ăn hạt dẻ rang đường, Hướng Du đưa tiền cho em ấy tự đi mua.
Sau khi Hướng Mộ nhận được tiền liền nhảy nhót chạy đi.
Thấy vậy, Tống Hoài Thời cong môi cười với Hướng Du, giọng điệu trêu chọc: "Em gái cậu học giỏi nhỉ?"
Hướng Du gật đầu: "Đúng là học giỏi, thành tích của nó luôn rất tốt. Ngay cả giáo viên trong trường cũng luôn khen nó có thiên phú lại rất nỗ lực."
Tống Hoài Thời trêu chọc: "Có thể sau này em ấy sẽ giỏi hơn cậu nhiều."
Hướng Du giả vờ không phục: "Thành tích của tớ cũng không tính là tệ chứ?"
Tuy thành tích của Hướng Du ở Du Trung không được tính là nhân tài kiệt xuất gì, nhưng dù sao cũng là học sinh trong lớp chọn nên không đến nỗi tệ, vẫn có thể giữ được vị trí trong top 50 của khối.
Nhưng cô cũng đã tìm hiểu về Tống Hoài Thời, cậu ấy thực sự rất giỏi, thành tích luôn đứng đầu bảng.
Đối với kỳ thi đại học, mục tiêu của Hướng Du là trường đại học trọng điểm.
Về phần Tống Hoài Thời, cô cảm thấy nếu không có gì bất ngờ, cậu ấy sẽ vào được các trường thuộc ["]dự án 985 hoặc 211. Vì cô từng nghe Lục Gia Tuệ nói rằng giáo viên ban tự nhiên của khối 11 có ý định bồi dưỡng Tống Hoài Thời trở thành thủ khoa khối A của thành phố vào năm sau.
["]: Dự án 211 là dự án tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu. Còn dự án 985 là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Bạn có thể hiểu nôm na, các trường được lựa chọn nằm trong "Dự án 985" là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn trong "Dự án 211" mà ra.
"Ừ, không tệ." Tống Hoài Thời cười hai tiếng, hỏi: "Cậu có dự định vào trường nào chưa?"
Hướng Du suy nghĩ một chút, đưa ra một lựa chọn khá an toàn: "Du Đại cũng tốt, nhưng tớ cũng muốn thử sức vào một trường đại học tốt hơn để mở rộng tầm mắt."
Du Đại cũng được xem là một trường đại học trọng điểm, muốn thi vào cũng khá khó khăn.
Tống Hoài Thời nghe vậy thì đột nhiên im lặng.
Hướng Du có chút mơ hồ, phản ứng của cậu ấy như vậy là sao?
Đầu óc cô nhanh chóng xoay vòng, nghĩ xem liệu vừa rồi mình có nói sai điều gì không.
Lúc này, Tống Hoài Thời đột nhiên lên tiếng.
"Hay là thử đến Giang Đại nhé?"
Giang Đại có tên đầy đủ là Đại học Giang Nam thuộc tỉnh Giang Tô, là đại học trọng điểm nằm trong "dự án 211" của chính phủ.
Những trường học như vậy đối với Hướng Du là một thách thức lớn.
Cô tò mò: "Đại học Giang Nam? Tại sao vậy?"
Bắt gặp ánh mắt của cô, Tống Hoài Thời lập tức mím môi, không nói gì.
Trầm mặc mấy giây, Tống Hoài Thời mới dời mắt đi: "Không có gì, chỉ là tớ cảm thấy Giang Nam khá tốt, cậu có thể thử sức."
"Nhưng mà đối với tớ cũng rất khó khăn." Hướng Du cười cười, hỏi ngược lại: "Cậu đã suy nghĩ sẽ thi vào trường nào chưa?"
Tống Hoài Thời đột nhiên bối rối gãi mặt: "Ừm... vẫn chưa, nhưng chắc là các trường đại học ở các tỉnh lân cận!"
Chưa đợi Hướng Du tiếp tục mở lời, Tống Hoài Thời đã nói: "Tuy nhiên, Giang Đại sẽ được ưu tiên."
Vừa dứt lời, trái tim Hướng Du đập nhanh vài nhịp.
Cô nhìn thấy đôi mày và khóe mắt của Tống Hoài Thời dần nhiễm ý cười, khóe môi lại cong lên thành đường cong quen thuộc.
Nhận ra động tác Tống Hoài Thời sắp nhìn sang, Hướng Du vội vàng dời mắt đi trước.
Cô giả vờ không quan tâm, hỏi: "Cậu rất thích Giang Đại phải không?"
Tống Hoài Thời: "Ừm, kỳ thật cũng khá thích."
"Ồ, vậy à", Hướng Du "Dựa theo thành tích hiện tại của cậu, tớ còn tưởng cậu sẽ muốn thử sức vào các trường 985."
Tống Hoài Thời cười: "985 nào có dễ thi như cậu nghĩ đâu"
Hướng Du nói đùa: "Không phải thầy cô đang chuẩn bị bồi dưỡng cậu thành thủ khoa dự bị cho kỳ thi đại học sao??"
Tống Hoài Thời cười, gãi đầu: "Đều là lời nói đùa thôi mà cậu còn đem ra để trêu chọc tớ."
Hướng Du mỉm cười không nói gì.
"Thủ khoa dự bị cho kỳ thi đại học" này không phải là vô căn cứ, quả thật là vì Tống Hoài Thời rất giỏi.
Từ khi Hướng Du để ý đến Tống Hoài Thời, cô đã tìm hiểu về con người này, cậu ấy từ rất sớm đã thường xuyên tham gia các cuộc thi, giật giải liên tục. Sau khi phân ban vào lớp 11, thành tích các môn tự nhiên của cậu càng tăng vọt, ngoại trừ môn ngữ văn và tiếng anh hơi kém một chút, các môn sinh học, vật lý trong các bài kiểm tra hàng tuần và hàng tháng đạt điểm tối đa cũng là chuyện thường. Được xếp hạng trong top 5 của ban tự nhiên.
Khi còn là học sinh lớp 10, Hướng Du chỉ một lòng tập trung vào việc học, chỉ quan tâm đến thứ hạng của bản thân chứ không quan tâm đến bảng xếp hạng toàn khối, hoàn toàn là ["]hai tai không nghe việc ở ngoài cửa sổ.
["]: ý chỉ tập trung cao độ vào việc mình đang làm, không quan tâm đến những chuyện xung quanh.
Sau khi được phân ban vào năm lớp 11, cô trở thành bạn cùng bàn với Lục Giai Tuệ, cộng với việc đã là bạn của nhau từ lớp 10, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết. Nhờ có Lục Gia Tuệ, tính cách của cô cũng trở nên sôi động hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên Hướng Du nghe đến tên Tống Hoài Thời chính là từ miệng của Lục Giai Tuệ. Có điều Lục Gia Tuệ lại đánh giá thấp cậu ấy, nào là nói Tống Hoài Thời "dáng vẻ bình thường", "kiêu ngạo tự đại" nên khiến cho cô không có chút hứng thú nào với con người này.
Tuy nhiên, cô mơ hồ nhớ ra Lục Giai Tuệ từng nhắc về thành tích của Tống Hoài Thời rất tốt, nhưng cô tưởng chỉ ngang tầm với mình nên không quan tâm nhiều.
Phải đến khi thực sự hiểu rõ về Tống Hoài Thời, cô mới phát hiện ra cậu ấy thực sự rất xuất sắc.
Ngoại hình đẹp trai, học tập giỏi, tính tình dịu dàng, gia thế cũng tốt.
Đây không phải là con cưng của trời hay sao?
Dãy nhà thấp bé san sát nhau dọc theo con phố nhưng từ đây ta có thể thấy được đường chân trời vàng rực.
Những tòa nhà xung quanh nhuộm một màu vàng ươm của ánh hoàng hôn. Những chiếc lá úa rụng vương trên mái nhà và con đường, cùng với những ngôi nhà nửa nắng nửa bóng tạo nên một bức tranh đẹp như mơ.
Hướng Du lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh từ góc nhìn này.
Nhấn nút chụp, hình ảnh đẹp đẽ ấy sẽ được lưu giữ mãi vào khoảnh khắc này.
Tống Hoài Thời đứng bên cạnh, một tay đút túi quần.
Ánh mắt anh lấp lánh nhìn chằm chằm vào Hướng Du, đáy mắt dường như cuộn trào một loại cảm xúc khác.
Thấy Hướng Du cất điện thoại và chuẩn bị quay người, dòng cảm xúc nơi đáy mắt anh dần lắng xuống, đôi mắt trở nên tĩnh lặng như một hồ nước phẳng lặng.
"Hướng Du."
Có vẻ như đã đưa ra quyết định, anh lên tiếng gọi.
Hướng Du nghe tiếng quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang.
Tống Hoài Thời nở nụ cười: "Nếu như chúng ta vào cùng một trường đại học thì có thể chăm sóc lẫn nhau."
—
Nụ cười hiện trên môi cậu ấy, đầu hơi nghiêng sang một bên.
Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt cậu, do ánh sáng nên không thể nhìn rõ màu tóc anh là nâu hay đen.
Phong độ ngời ngời, mắt mày ôn nhu.
Điều này khiến Hướng Du nhớ đến một câu —
"Hiệu như ngọc thụ lâm phong tiền." ["]
["]: Nghĩa là "cây ngọc đón gió". Câu thơ miêu tả hình ảnh của một người thanh niên phong độ ngời ngời, được ví như cây ngọc; đứng trước gió mạnh mà không hề bị đổ, đã đẹp lại càng đẹp.
Hướng Du nhìn cậu không nói gì.
Tống Hoài Thời nói: "Có lẽ chúng ta có thể thử xem."
Thử đi đến một nơi cao hơn.
Thử vào một trường đại học tốt hơn.
Thử xem có thể cùng nhau học một trường đại học.
___________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
"Hiệu như ngọc thụ lâm phong tiền" trích từ bài thơ "Ẩm trung bát tiên ca" của Đỗ Phủ:
"Tông Chi tiêu sái mỹ thiếu niên,
Cử trường bạch nhãn vọng thanh thiên,
Hiệu như ngọc thụ lâm phong tiền."