Anh Thanh Niên Số Hưởng

Chương 90: Sự Nhượng Bộ Của Tô Tuyết






Sự thật đã chứng minh, Tô Tuyết đích thực đã về sớm hơn dự định, rất nhanh sau đó, cửa phòng ngủ đã bị mở ra, bóng dáng của Tô Tuyết đã in hằn trong mắt tôi.
"Á!", đầu tiên là tôi nghe được tiếng hét của Tô Tuyết, âm thanh cô ấy chói tại vô cùng, làm lỗ tai tôi nghe ong ong đau cả đâu.
"Tô Tuyết, cô...!Sao cô lại về rồi?", tôi kinh hồn bạt vía bật dậy, bây giờ, tôi đang cùng Lý Băng ngủ chung một giường, hai chúng tôi có trăm cái miệng cũng khó giải thích.
Tô Tuyết hừ lạnh: "Tại sao tôi không về được? Sao hả? Có phải hụt hẫng lắm không?"
Cô ấy bước tới bên cạnh tôi, lấy dùi cui điện phòng thân từ trong túi xách ra, tính chích điện tôi.
Tim tôi đập thình thịch muốn rớt ra ngoài, hóa ra Tô Tuyết lúc nào cũng mang theo dùi cui điện!
Dọa tôi nhảy cỡn lên khỏi giường, né dùi cui điện của Tô Tuyết liền nói: "Chuyện không phải như vậy đâu, cô nghe tôi giải thích đi!"
Tô Tuyết hừ lạnh: "Anh còn gì để giải thích? Tôi chỉ tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình!"
"Á!", ngay lúc này Lý Băng cũng tỉnh dậy, mở to hai mắt nhìn Tô Tuyết hỏi: "Chị họ, sao chị lại quay về?"
Tô Tuyết kéo Lý Băng qua nói: "Băng Băng, có phải anh rể em dụ dỗ em lên giường không?"
Lý Băng ngơ ra, rồi lắc đầu nói: "Không Có".
Tô Tuyết vẫn cứ không tin, nói: "Chắc chắn là anh rể đe dọa em, em đừng sợ, nói hết cho chị nghe, chị họ ra mặt giúp em!"
Tôi thầm nói: Con mẹ nhà cô, ông đây với Lý Băng trong sạch, con bé có gì để nói chứ.
Lý Băng nói: "Chị họ, thật sự anh rể không có làm gì em cả, anh ấy rất tốt với em".
Vẻ mặt Tô Tuyết hoàn toàn nổi giận, bật cười nói: "Hay, hay lắm, hay cho câu anh rể rất tốt với em!"

Nhìn dáng vẻ bất thường của cô ấy, trái tim tôi lại đánh trống, cảm thấy không xong rồi!
Tô Tuyết giơ dùi cui điện trong tay lên, chọt về phía tôi.

Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Tôi giật bắn cả người, nhanh chóng lùi về sau, né tránh dùi cui điện.
Tô Tuyết tức đến phát điên, chỉ vào mũi tôi mắng: "Đồ cầm thú, ngay cả em họ của tôi cũng không tha, anh có biết là con bé còn nhỏ không hả?"
Tôi oan ức nói: "Bọn tôi không có làm gì hết!"
Lý Băng nói xen vào: "Em 18 tuổi rồi, đã lớn rồi".
Tô Tuyết: "..."
Cô ấy hung dữ lườm Lý Băng một cái, rõ ràng là đang trách cô bé nói đỡ cho tôi.
"Đi, đi với chị vào nhà vệ sinh, để chị kiểm tra cơ thể em!", Tô Tuyết nói.
Trong lòng tôi giật thót, cảm giác bản thân còn oan hơn Đậu Nga nữa mà, hồi trước Lý Băng sớm đã có bạn trai, e rằng cũng mất cái ngàn vàng rồi, lúc này Tô Tuyết kiểm tra cơ thể cô bé, chắc chắn sẽ đổ hết tội lên đầu tôi.
Tôi vội nói: "Tô Tuyết, cô đừng làm thế".
Tô Tuyết lườm tôi nói: "Anh câm mồm cho tôi, tốt nhất là anh không có làm trò cầm thú gì với Băng Băng, không thì đừng hòng tôi tha cho anh!"
Vừa nói vừa kéo bàn tay nhỏ của Lý Băng đi ra ngoài.
"Hì hì", Lý Băng cũng không sợ chết, lúc này còn quay lại nhìn tôi làm mặt hề.
"Haiz, lần này ông đây có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, trong lòng tôi cực kỳ buồn bực.
"Đùng đùng!"
Ngay lúc này, Tô Tuyết vốn dĩ vừa xoay người ra ngoài, bất thình lình quay lại, giơ dùi cui điện chọt thẳng về phía tôi.
Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người đột nhiên dấy lên một cơn đau dữ dội, sau đó toàn thân dần dần xụi lơ ngã xuống giường.
Gương mặt Tô Tuyết giờ phút này cực kỳ hung dữ, đi tới cạnh tôi nói: "Cho anh cầm thú này, tối nay xem xem tôi làm thế nào thiến anh!"
Dùi cui điện lóe lên dòng điện màu xanh đâm thẳng vào đũng quần tôi!
"Á!", tôi hét lên một tiếng, cảm thấy đau đớn không chịu nổi!
Kế tiếp, hai mắt tối sầm, lật ngang hôn mê!
Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc tôi mở mắt, Tô Tuyết và Lý Băng đều ngồi bên cạnh tôi.
Tô Tuyết vẫn nhìn tôi chằm chằm, mắt Lý Băng chớp chớp, vẻ mặt có chút lo lắng.
"Anh rể, cuối cùng thì anh cũng tỉnh", Lý Băng ngạc nhiên mừng rỡ gọi tôi, cả người nhỏ bé sắp nhào vào người tôi, nhưng vì nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tô Tuyết mà không dám, đành ngoan ngoãn giữ khoảng cách với tôi.
Trong tay Tô Tuyết vẫn còn cầm dùi cui điện, làm tôi sợ tới hồn tiêu phách tán.

Tôi cuống quýt giải thích: "Chuyện không phải như cô nghĩ thật mà, không tin thì cô hỏi Băng Băng xem".
Tô Tuyết hừ lạnh, nói: "May là thân thể Băng Băng vẫn ổn, không thì tôi chắc chắn sẽ giết anh!"
Lúc này tới phiên tôi ngơ ra, Lý Băng vậy mà còn trinh ư?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không thể nào, con bé Lý Băng này phóng túng như vậy mà còn là con gái sao?!
"Vậy sao cô lại trói tôi?", tôi ngọ nguậy người.

Lúc này cả người tôi đều bị Tô Tuyết trói lại.
Tô Tuyết lạnh lùng hỏi: "Trả lời tôi mấy câu hỏi, nếu anh dám nói dối, tôi sẽ thiến anh!"
Tôi nói: "Cô hỏi nhanh đi".
Tô Tuyết nói: "Có phải anh dụ em họ tôi lên giường không?"
Tôi: "..."
Tôi hung hăng trừng lại Tô Tuyết, nói: "Bộ cô nghĩ Băng Băng là con ngốc à, con bé cũng là học sinh cấp 3 rồi, đã trưởng thành rồi, sao có thể để tôi dụ dỗ.

Vả lại, tôi cũng không biết vì sao con bé lại leo lên giường của tôi".
Lý Băng đỏ mặt, nói: "Chị họ à, chuyện này đúng là không phải tại anh rể, là em tự leo lên giường của anh rể".
Tô Tuyết: "..."
Đợi Lý Băng nói xong, Tô Tuyết im lặng một lúc rồi nói: "Em là con gái, có biết xấu hổ không hả?"
Lý Băng cây ngay không sợ chết đứng, nói: "Anh rể cũng không phải người ngoài, tối hôm qua em ở một mình nên sợ mới tới tìm anh rể.

Chuyện này có gì sai chứ?"

Tô Tuyết lạnh lùng hừ nói: "Câm miệng!" Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Lý Băng hứ một tiếng, cũng không dám cãi lại Tô Tuyết, ngoan ngoãn cúi đầu.
"Bây giờ cô có thể cởi trói cho tôi chưa?", lúc này, tôi quay sang nhìn Tô Tuyết nói.
Tô Tuyết lạnh lùng liếc tôi một cái, vươn bàn tay trắng nõn ngọc ngà tới, bắt đầu giúp tôi cởi trói.
Sau khi sợi dây đã được cởi ra, chuyện đầu tiên tôi làm khi được tự do là lao vào nhà vệ sinh.
Đêm qua ông đây bị Tô Tuyết chích điện phía dưới, giờ phải chạy vào xem thử một chút, không biết có bị cô ấy chích điện liệt luôn không!
Khoảng 10 mấy phút sau, tôi quả thật xúc động muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong, bất kể tôi có sốc lọ thế nào, "thằng em" tôi cũng không có phản ứng.
Hồi trước, tôi chỉ cần cầm quần lót của Tô Tuyết tự thẩm là có nó ngóc đầu dậy ngay, giờ thì...
Vừa nghĩ đến chuyện mình có thể bị liệt dương, lửa giận trong lòng tôi bốc lên nghi ngút, lao ra khỏi nhà vệ sinh, chạy vào phòng ngủ của Tô Tuyết, nói: "Mẹ nó! Tô Tuyết, cô đúng là lòng gan dạ sắt, ông đây giúp cô bao nhiêu chuyện như thế, cô lại nhẫn tâm làm tôi liệt dương!"
Tô Tuyết ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, cười nhạt: "Ai bảo anh hèn hạ, lại dám ngủ chung giường với em họ tôi".
Tôi phản bác: "Ông đây cũng không biết chuyện gì xảy ra hết!"
Tôi chụp người cô ấy lại, hung hăng nhìn cô ấy nói: "Cả đời còn lại tôi mà bị liệt dương, cô sẽ không yên với tôi đâu!"
Tô Tuyết dường như biết bản thân đuổi lý, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào tôi.
Tôi càng nổi điên hơn: "Cô nói xem, sau này ông đây phải làm sao hả?"
Tô Tuyết bị tôi gào vào mặt cũng bùng nổ theo, nhìn tôi đe dọa nói: "Anh gào cái gì mà gào, nếu như anh thật sự không làm ăn gì được nữa, sau này tôi cũng không đi lấy người khác nữa, được chưa hả?"