Anh Thanh Niên Số Hưởng

Chương 75: Cạm Bẫy Ngọt Ngào






Ngay sau đó, một người phụ nữ đã cởi quần tôi ra và chiếc quần lót mà tôi mặc bên trong sớm đã phồng lên cao, chẳng khác gì một cái lều nhỏ.

“Hehe, phản ứng dữ dội như thế này, chắc chắn anh không phải dạng vừa rồi, lát nữa có thể cùng chơi bọn em rồi!”, ánh mắt ả gái tiếp rượu phát sáng lên rồi nhìn tôi chăm chăm nói.
Một ả khác thì ôm lấy tôi từ phía sau, cơ thể không ngừng vặn vẹo, nói: "Em chính là thích đàn ông mạnh mẽ như vậy, có thể khiến em sướng đến chết đi sống lại!"
Tôi thầm mắng đúng là mấy con đĩ, mấy loại phụ nữ thế này, có khi lại là nữ thần của rất nhiều đàn ông bên ngoài ấy chứ!
Vào thời khắc quan trọng, tôi dùng tay véo thật mạnh vào đùi mình, trong đầu liền cảm thấy choáng váng rồi phản ứng trở lại: "Không được! Đây chắc chắn là cái bẫy của Vương Hoài Đông, mình không thể bị lừa được!"
Ngày hôm qua, Vương Hoài Đông còn muốn giết tôi, đêm nay lại gọi tôi là anh em tốt, thật là rất khả nghi, đến thằng ngu cũng biết hắn ta có âm mưu.
Tôi nghĩ ít ra mình cũng khôn hơn thằng ngu, có thể chống lại sự cám dỗ chết người vào lúc này!
Thế là tôi kéo quần mình lên, nhìn về hai ả tiếp rượu nói: "Được rồi! Đêm nay, tâm trạng của tôi không vui, các cô không cần phải khêu gợi tôi nữa".
Hai ả ta lập tức trừng mắt thật to, nhìn tôi như thể nhìn một con quái vật, biểu hiện như không thể tin được, có gái cởi quần tôi ra rồi, nhưng cuối cùng lại không chơi nữa.

"Hehe, anh Lương, anh sợ gì chứ? Ở nhà có vợ rồi sao?", một ả đưa tay sờ sờ vào đũng quần của tôi, cười híp mắt hỏi tôi.
Tôi thuận miệng nói: "Đúng vậy! Vợ tôi quản rất nghiêm, tôi không dám làm bậy ở bên ngoài".
Hai ả ta nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện lên vẻ hưng phấn và kích thích, nói: "Anh Lương, bọn em thích nhất là được vấy bẩn đàn ông tốt à.

Dù sao đêm nay, anh cũng phải chơi cùng bọn em đấy!".

Tôi toát mồ hôi hột, cái quái quỷ gì vậy trời!
Tôi nói: "Dừng dừng...!đừng làm loạn nữa, tối nay, tôi có chuyện nên phải về trước đây, hai cô từ từ chơi".
Ngay lúc đó, tôi chỉnh lại quần áo và ra khỏi phòng.
Cho đến khi tôi bước ra khỏi Chỉ Tuý Kim Mê và không còn ai đến gây khó dễ với mình nữa thì trái tim đang treo lơ lửng trên không trung này của tôi mới rơi xuống lại được.
Tôi bắt taxi và trở về biệt thự của Tô Tuyết, cô ấy đang ngồi trên sofa, hỏi: "Tối nay, sao anh về trễ như vậy?"
Tôi nói: "Vương Hoài Đông lại đến tìm tôi rồi".
Tô Tuyết hỏi: "Hắn đã nói gì?"
Tôi nói: “Con rùa này không biết đang chơi trò gì với tôi mà lại muốn cùng tôi làm anh em tốt”.
Tô Tuyết nhíu mày lại và bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Dáng vẻ đang suy nghĩ của cô ấy, thật sự trông rất đẹp, tôi ngồi bên cạnh, không nhịn được mà đưa tay chạm nhẹ vào cái chân trắng nõn của cô ấy.
Tô Tuyết lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi, nói: "Anh đang làm gì vậy?"
Tôi cười khan một tiếng: "Tôi không kìm chế được, tại cô xinh đẹp quá rồi".
Tô Tuyết hứ lên một cái, không so đo chuyện tôi sở đùi cô ấy, nói: "Tôi đại khái có thể đoán được suy nghĩ của Vương Hoài Đông".
Tôi vội vàng hỏi: "Tên khốn này muốn làm gì?"
Tô Tuyết nói: "Vương Hoài Đông là một kẻ tâm tư rất sâu.

Lần đầu tiên, hắn gặp anh thì tiến hành uy hiếp, nhưng vì anh không thỏa hiệp, cho nên tối nay, hắn chuyển sang dụ dỗ lôi kéo anh, đây gọi là vừa đấm vừa xoa".

Tôi nói: "Cách này cũng vô dụng, tôi sẽ không dễ dàng mà mắc câu hằn".
Tô Tuyết nói: "Anh từng nghe câu nói “vui quên nước Thục” chưa?"
Tôi nói: "Nghe rồi, Tôn Quyền vì để Lưu Bị ở lại nước Ngô mà suốt ngày cho ăn mỹ vị, uống rượu ngon và chơi cùng với các mỹ nhân.

Cuối cùng, Lưu Bị thật sự không muốn trở về nước Thục nữa".
Tô Tuyết: "...
Nhẹ nhàng đưa tay sờ vào trên trán tôi, nói: "Thật thán phục cái trình độ văn học này của anh, không ngờ một câu thành ngữ tao nhã như vậy lại bị anh diễn giải ra thế này".
Tôi bật cười lên.
Tô Tuyết nói: "Bây giờ, Vương Hoài Đông đang giăng cho anh một cái bẫy ngọt ngào.

Đợi khi nào anh đã quen với cuộc sống ở đó, hẳn sẽ gài bẫy cho anh nói ra mọi chuyện".
Tôi lập tức rùng mình một cái, thằng chó này thật là đáng sợ, tôi có thể phòng hắn ngày một ngày hai nhưng nửa tháng mười ngày, hay thậm chí vài tháng thì có khả năng buông lỏng rồi.
Ngay cả một vị hoàng đế như Lưu Bị cũng suýt chết trong cạm bẫy ngọt ngào này, chứ đừng nói đến một thằng vô dụng như tôi.
Tôi lập tức hỏi Tô Tuyết: "Vậy tôi phải làm sao?"
Tô Tuyết nói: "Rất đơn giản, lúc nào anh cũng nên ghi nhớ rằng cho dù Vương Hoài Đông làm cái gì cũng đều là vì giết anh!"
Tôi nói: "Lần này, tôi rơi vào tay của Vương Hoài Đông hoàn toàn là do cô.


Vậy cô có nên thưởng cho tôi một thứ gì đó không?"
Tô Tuyết suy nghĩ một lúc, nói: "Vậy năm trăm kia, tôi không cần nữa rồi, xem như là thưởng cho anh".
Tôi vô cùng ngạc nhiên, Tô Tuyết người đàn bà này cũng hào phóng quá rồi!
Tôi trơ trẽn nói: "Để tránh việc tôi sẽ rơi vào cạm bẫy ngọt ngào của Vương Hoài Đông, hay là cô giúp tôi được mở mang tầm mắt đi".
Tô Tuyết nhíu mày một cái, hỏi: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Tôi nói: “Cô giúp tôi lột bỏ thân phận trai tân này đi, như vậy tôi sẽ không còn tò mò về phụ nữ nữa rồi”.
Vốn dĩ tôi cho rằng Tô Tuyết sẽ mắng tôi, thậm chí đánh tôi khi cô ấy nghe thấy điều này, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại cười khúc khích một cách đáng yêu: "Anh muốn ngủ với tôi sao?"
Tôi lướt qua làn da trắng nõn trên ngực cô ấy, nuốt nước bọt ừng ực, nói: "Ừm! Đến trong mơ cũng muốn".
Tô Tuyết xua tay: "Tôi không có hứng thú với anh.

Hơn nữa, tôi đã từng cho anh cơ hội, nhưng anh lại không bắt lấy.

Vậy thế này đi, nếu hiện tại, anh không nhịn được thì có thể tìm bừa một cô gái bên ngoài".
Tôi: "..."
Tôi lẩm bẩm: "Ông đây, sớm muộn gì cũng sẽ chinh phục được cô.

Thân thể trai tân này của tôi chỉ có thể để lại cho cô mà thôi".
Tô Tuyết khinh thường nói: "Thật sao? Tôi sẽ chờ xem, chúng ta kết hôn giả đã được nửa năm rồi, anh vẫn còn thời gian nửa năm, nếu như trong nửa năm này, anh có thể chiếm được trái tim của tôi, tôi có thể ngủ với anh".

Tôi nói: "Thật không?"
Tô Tuyết trợn mắt nói: "Chẳng lẽ là giả?"
Ngay lập tức, tôi trở nên rất phấn khích, nhưng lại nhanh chóng nhụt chí, tôi phải làm cái quái gì để Tô Tuyết một nữ chủ tịch cao lãnh như cô ấy thích tôi chứ?
Tô Tuyết chuẩn bị đi ngủ, lúc này mới từ trên ghế sofa đứng lên, nói: "Vì lý do công việc, nên chị họ tôi đã đi công tác rồi.

Sau này, anh có thể ngủ ở phòng của chính mình".
Đương nhiên là tôi không vui khi ngủ một mình rồi, lập tức nói: "Không cần đầu, tôi ngủ cùng một phòng với cô, đề phòng lúc nào đó chị họ cô đột nhiên trở về, điều này khiến tôi không thoải mái".
Tô Tuyết khinh thường nói: "Giả nhân giả nghĩa".
Sau đó, tôi theo Tô Tuyết cùng trở về phòng ngủ.
Nằm trên giường xếp, tôi thầm nghĩ: Tôi đã có cơ hội ngủ chung phòng với Tô Tuyết rồi, thì nhất định phải tìm cách leo lên giường của cô ấy càng sớm càng tốt mới được, có thể cùng một lần với người đẹp như cô ấy, có chết cũng rất đáng!
Nghĩ đến đó rồi tôi mê man chìm vào giấc ngủ.
Tôi nằm mơ, tôi bồng Tô Tuyết vào trong phòng tắm, tôi ấn cô ấy trên bồn rửa và ...
Lúc tôi tỉnh dậy thì Tô Tuyết đã đi làm rồi, thế là tôi chuẩn bị đến bệnh viện thăm Châu Thanh Hàn.
Châu Phong đã nói về việc lấy tiền của tôi chữa bệnh cho cô ấy rồi, vì vậy Thanh Hàn rất cảm kích, trìu mến nói với tôi: "Từ nay về sau, anh sẽ là anh hai của em.

Trong lòng em, anh cũng sẽ thân thiết như anh cả của em vậy".
Đột nhiên, trong lòng tôi dấy lên một tia ấm áp, cảm nhận được bản thân đã không còn cô đơn trong cái thành phố phồn hoa này nữa rồi.
Khả năng quan sát của Châu Phong rất tinh tường, anh ta nhìn tôi hỏi: "Tiểu Lương, cậu gần đây, gặp phải chuyện gì rắc rối rồi đúng không?"