Tôi bị trói rồi quăng vào trong xe, thật sự cũng không đoán được tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, đúng là không sợ không được, thầm nghĩ Tô Tuyết quả thật là sao chổi, từ lúc biết cô ấy đến giờ, phiền phức cứ nối đuôi nhau kéo đến.
Nếu ông đây không phải dạng đầu óc linh hoạt, e rằng đã tạch không biết bao nhiêu lần rồi.
Khoảng chừng 40 phút sau, xe mới dừng lại, tôi bị 2 gã đàn ông lôi xuống xe, chúng cởi trói rồi dẫn tôi vào Chỉ Thúy Kim Mê.
Trong lòng tôi buồn bực, không biết dẫn tôi vào đây làm gì, lúc trước vì để chụp lén Vương Hoài Viễn, tôi đã từng đến đây làm việc, cũng có chút quen thuộc ở đây.
Không lâu sau đó, tôi bị 2 gã đàn ông dẫn vào phòng V.I.P ở tầng 5, vừa mở cửa ra, liền thấy Vương Hoài Đông đang ngồi trên ghế sofa có vài người đẹp ngồi bên cạnh, trong phòng cũng có mấy người vệ sĩ, còn có rất nhiều nhân viên quản lý nội bộ của Chỉ Túy Kim Mê bên trong.
Chị Lan thấy tôi liền hỏi: "Hứa Lương, không phải cậu đến CLB Hoa Hồng để trả nợ sao? Tối nay sao rảnh rỗi mà về đây vậy?"
Tôi không dám mở miệng trả lời, chỉ có thể cười trừ.
Vương Hoài Đông đứng dậy, cười híp mắt đi về phía tôi.
Trong lòng tôi lạnh băng, tên nham hiểm này muốn gì? Trong vô thức, tôi lùi người về phía sau.
Vương Hoài Đông đi tới bên cạnh rồi vỗ vai tôi, trầm giọng nói: "Giới thiệu với mọi người, đây là anh em tốt của tôi".
Vừa nghe xong, tôi đột nhiên ngơ người ra, ông đây với hắn ta làm anh em thế quái nào.
Không phải hắn luôn tìm cách khử tôi sao?
Quản lý nội bộ của Chỉ Túy Kim Mê quay phắc qua nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Chị Lan sửng sốt há to đôi môi gợi cảm, nói: "Giám đốc Vương, Hứa Lương là anh em của anh sao?"
Vương Hoài Đông cười nói: "Chúng tôi cùng nhau vào sinh ra tử, là anh em thân thiết".
Tôi càng hoang mang hơn, tên Vương Hoài Đông nham hiểm này chắc chắn đang mưu đồ gì đó.
"Nào, mọi người mời anh em tôi một ly nào", Vương Hoài Đông nói.
"Vâng, giám đốc Vương".
Nhất thời tất cả nhân viên quản lý nội bộ đều nâng ly rượu đi đến bên cạnh tôi, một tiếng anh Lương, hai tiếng anh Lương không ngừng, vẻ mặt vô cùng hồ hởi và xu nịnh.
Nếu không phải trong lòng ông đây quá rõ, thì đúng là bị làm cho ngu người.
Cơ mà cái cảm giác được người khác nịnh nọt cũng thích thật!
Chị Lan dịu giọng nói: "Lương à, hồi trước tôi không biết cậu là anh em của giám đốc Vương.
Chị Lan không săn sóc tốt cho cậu, cậu đừng trách chị nhé!"
Tôi lắc đầu nói: "Đâu có".
Quả thực không hiểu nổi, Vương Hoài Đông đang có tính toán gì.
"Được rồi, chúng ta ca hát uống rượu đi, tối nay không bàn tới công việc, chơi vui vẻ nào", Vương Hoài Đông vừa nói vừa kéo tay tôi, để tôi ngồi xuống bên cạnh hắn ta, tỏ ra vô cùng thân thiết với tôi, người khác nhìn vào, tôi quả đúng là anh em thân thiết của hắn.
Kế tiếp, vào lúc ca hát, Vương Hoài Đông chọn hát một bài tên "Nước quên tình" của Lưu Đức Hoa.
Nói thật thì, hằn hát nghe như đấm vào tai, nhưng tất cả mọi người đều nịnh hót: "Giám đốc Vương, anh hát hay quá".
Vương Hoài Đông đưa micro cho tôi, cười nói: "Hứa Lương, nào, cậu hát một bài cho anh đi, để xem trình độ ca hát của cậu có tiến bộ chưa".
Tôi có chút gượng gạo nói: "Không cần đâu anh".
Vương Hoài Đông nói: "Phải hát, nếu cậu không hát là không nể mặt người làm anh cả này rồi".
Tôi miễn cưỡng cười: "Em hát không hay.
Vương Hoài Đông lại nói: "Cậu là anh em của tôi, dĩ nhiên sẽ hát hay, khà khà, không phải là muốn có 2 em tiếp rượu hát chung chứ?"
Vừa nghe được, chị Lan liền nói: "Tôi lập tức gọi 2 em tiếp rượu ngon nhất cho anh Lương".
Nói xong đứng lên đi ra ngoài, một lát sau, có 2 ả gái tiếp rượu đi vào.
Hai ả tiếp rượu này rất đẹp, vóc dáng cao gầy gợi cảm vô cùng.
Trên người mặc một cái đầm body bó sát, phía trên lộ ra gần hết khe ngực, dưới váy là cặp mông săn tròn, kèm theo đôi chân thon dài trắng như tuyết.
"Mau gọi anh Lương đi, đây là anh em của giám đốc Vương đó", chị Lan nới với 2 ả tiếp rượu.
Hai ả gái tiếp rượu vừa mừng vừa sợ, vội vã đến ngồi cạnh tôi.
Một trong hai ả bắt đầu rót rượu, đưa ly đến gần môi tôi, mời tôi: "Anh Lương, mời anh uống rượu ạ".
Tôi nhắm mắt uống vào, bây giờ không biết Vương Hoài Đông có ý đồ gì với tôi, tôi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Ả tiếp rượu còn lại thì dựa sát cơ thể gợi cảm vào người tôi, bàn tay ngọc ngà vuốt ve người tôi rồi nói: "Anh Lương, thích không?"
Tôi bật chế độ hèn hạ ngay, mấy khi có đãi ngộ thế này chứ, lúc này cảm thấy bản thân thành đại gia thật rồi, kìm lòng không đặng nói: "Thích lắm".
Mẹ nó! Thì ra cuộc sống của bọn nhà giàu sung sướng như vậy, mỗi ngày đều có người đẹp thay phiên phục vụ.
"Ha hả, tối nay 2 cô phải tiếp đãi anh em của tôi thật tốt, chắc chắn sẽ có thưởng", Vương Hoài Đông cười lớn, búng tay một cái, một người đàn ông móc ra khoảng vài chục ngàn từ túi xách ném cho 2 ả tiếp rượu.
Mắt 2 ả tiếp rượu phát sáng, tỏ ra hết sức mừng rỡ.
Kế đó, 2 ả càng cố gắng lấy lòng tôi, một ả còn cùng tôi uống rượu giao bôi, ả tiếp rượu còn lại cả người ngồi trên chân tôi, không ngừng đưa đẩy, đôi môi đỏ mọng gợi cảm hôn tới tấp trên mặt tôi.
Vài tiếng sau, tôi sắp bị 2 ả chuốc say rồi.
Khoảng 11 giờ, Vương Hoài Đông đứng lên chuẩn bị rời đi.
Hắn nhìn tôi rồi nói: "Em trai, hai con đàn bà này là của cậu, cậu muốn sao cũng được".
Sau khi nói xong, hắn nhìn qua 2 ả tiếp rượu dặn dò: "Phục vụ anh em tôi cho tốt, cậu ấy thích gì thì chiều đó".
Hai ả tiếp rượu gật đầu lia lịa, nói: "Giám đốc Vương yên tâm, tối nay chị em tụi em nhất định sẽ ép khô anh Lương luôn".
Vương Hoài Đông bật cười ha hả, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi".
Mang gã vệ sĩ lắm tiền rời đi, cả phòng lớn như vậy chỉ còn lại tôi và 2 ả gái tiếp rượu.
Tối nay tôi uống không ít, lúc này cồn đã xông đến não, làm tôi thấy choáng váng.
Thế nhưng, hai ả tiếp rượu này thật sự quá "ngon", làm tôi không muốn kiềm chế mà nện 2 ả.
Quả nhiên là rượu nhập tâm cuồng dâm nổi loạn.
"Anh Lương, anh muốn chị em em hầu hạ anh thế nào a, hì hì!", một ả tiếp rượu cười nói, bàn tay nhỏ bé vuốt ve ngực tôi không ngừng.
Ả tiếp rượu còn lại nói: "Anh Lương, anh muốn em trước hay cô ấy trước?"
Tôi cũng không trả lời ngày, trong lòng niệm: "Xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ, đây là bẫy của Vương Hoài
Đông".
"Hì hì, anh Lương, tụi em bắt đầu phục vụ anh nha".
Thấy tôi không nói lời nào, cả hai ả tiếp rượu cùng nhau cởi áo.
Chớp mắt, hai cơ thể trắng nõn hoàn mỹ hiện ra trước mắt tôi, hai ả một trước một sau ôm chầm lấy người tôi, bắt đầu trêu chọc tôi.
Tôi chỉ là một thằng "giai tân", làm sao chịu nổi kích thích của hai người đẹp, ngọn lửa ở bụng dưới dần bốc lên, bắt đầu kịch liệt hưởng ứng.
Một ả tiếp rượu cười khúc khích, nhanh tay cỡi quần tôi xuống.
"Anh Lương, tối nay anh làm vua, tụi em làm nô tỳ của anh!"
Trong lòng tôi vẫn hoang mang lắm, mẹ bà nó, không lẽ tối nay mất đời trai thật sao!