Anh Thanh Niên Số Hưởng

Chương 66: Nhiệm Vụ Của Vương Hoài Viễn!






Tôi tát một cái bốp vào mặt tên côn đồ cầm đầu, bất thình lình làm hắn sửng sốt, thật không ngờ, tôi lại dám đánh hắn!
Mấy nhân viên bảo vệ đứng xung quanh cũng có chút ngẩn ra, vì không nghĩ tới, một con gà chết nhát như tôi lại hung hãn như vậy!
Kỳ thật, tôi có thể nhìn ra được, mấy người nhân viên bảo vệ với 5 tên côn đồ này có quan hệ không tồi, bọn chúng bắt 5 tên côn đồ này mang tới cho tôi cũng là làm lấy lệ.

Sau khi tên cầm đầu lấy lại tinh thần, trong mắt hắn liền bùng lên tia căm thù sâu sắc, lại còn dám đe dọa tôi: "Thằng nhãi, mày chết chắc rồi, hôm nay, nếu mày không giết tạo thì cũng có ngày tao đập chết mày!"
Tôi có chút mất tự nhiên, nhưng vì ngày tháng bình an sau này, tôi chỉ có thể cứng rắn đến cùng, hôm nay, kiên quyết làm một lần cho hắn e sợ.

Tôi lại giảng một bạt tai nữa lên mặt hắn!
Chát!
Âm thanh giòn giã vang lên, khóe miệng tên cầm đầu đã chảy ra một dòng máu đỏ chói.

Giọng tôi thản nhiên nói: "Thế nào? Cảm thấy sướng không?"
Tên côn đồ cầm đầu hừ một tiếng, cười gần hung tợn nói: "Thằng nhãi, mày đúng là dám ra tay, mày chết chắc rồi!"
Tôi thở dài, lười lảm nhảm với hắn, giơ tay lên, không ngừng tát vào mặt hắn, nhất thời, phòng bảo vệ vang lên đầy tiếng chan chát.

Tát liên tiếp vào mặt tên côn đồ cầm đầu mười mấy cái, rốt cuộc hắn cũng mở miệng xin tha: "Dừng lại đi mà, tôi sai rồi, đừng đánh nữa".

Tôi nhìn kỹ bộ mặt của hắn, thấy được hắn cũng không phải thật lòng xin tha, chẳng qua là thỏa hiệp trước mắt thôi, tôi quay sang mấy người nhân viên bảo vệ nói: "Tiếp tục đánh, ông đây là người đại diện cho Tiết thần y, nếu tôi mất mặt, sau này cả y, Tiết thần y cũng sẽ bị cười nhạo".

Nhân viên bảo vệ thoảng có chút do dự, xong vẫn gật đầu, đi tới cạnh 5 tên côn đồ kia, tay đấm chân đạp túi bụi, ra tay dạy dỗ mấy tên côn đồn một cách hung hãn.


Vì nể nang tôi là người của Tiết thần y mấy người bảo vệ này ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn, không bao lâu, 5 tên côn đồ đã rối rít xin tha.

Không có lệnh dừng lại của tôi, mấy người bảo vệ này cũng không dám dừng tay.

Sau cùng 5 tên côn đồ kia cùng quay sang cầu xin tôi: "Anh Lương, tụi em sai rồi, trước kia không biết anh là người của Tiết thần y, không thì có cho tụi em 100 lá gan, tụi em cũng không dám đụng tới anh".

Tôi nhàn nhạt nói: “Thật sự đã biết sai rồi sao?”
Năm tên côn đồ cuống quýt gật đầu, nói: "Thật sự biết lỗi rồi".

Giờ khắc này, tôi xác thực đã nhìn thấy được vẻ mặt sợ sệt cùng khuất phục của bọn chúng, tôi liền xua tay, nói: "Được rồi, tạm thời tha cho bọn chúng".

Nghe xong, nhân viên bảo vệ mới dừng lại, hỏi tôi: "Anh Lương, anh muốn giải quyết bọn chúng thế nào?"
Tôi nói: "Ông đây khoan dung độ lượng, lần này xem như tha cho bọn chúng".

"Dạ", nhân viên bảo vệ gật đầu, bắt đầu cởi trói cho 5 tên côn đồ kia.

Sau khi cởi trói xong, 5 tên côn đồ đỡ nhau ra ngoài, tôi gọi lại: "Chờ đã".

Năm tên côn đồ lập tức run lên, quay đầu lại, sợ sệt nhìn tôi nói: "Anh Lương, anh đã đồng ý tha cho bọn em rồi, anh đừng nuốt lời chứ!"
Tôi xua tay, kiêu ngạo nói: "Ông đây là người của Tiết thần y, từ trước đến giờ nói một là một hai là hai, đã nói sẽ tha cho tụi bây thì tao sẽ tha.

Nhưng mà lúc trước tụi bây làm hư xe tao, tụi bây nói xem, có phải nên bồi thường cho tạo không?"
Năm tên côn đồ đồng loạt gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ dạ dạ, đúng vậy, ngày mai tụi em sẽ mua lại cho anh Lương một chiếc xe khác".

Tôi nói: "Được rồi, xem như tụi bây có lòng".

Sau đó, tôi cũng không gây khó dễ cho 5 tên côn đồn kia nữa, để cho bọn chúng rời đi.

Nghĩ tới sau trận dạy dỗ này, bọn chúng sẽ không dám gây phiền toái cho tôi nữa.

Hồi sau, tôi cũng rời khỏi phòng bảo vệ, trở về biệt thự của Tô Tuyết, ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa một lát, rồi lấy quyển sách về "huyệt vị cơ thể người" hồi sáng mình đã mua ra xem.

Trong sách ghi rõ tên của các huyệt vị trên cơ thể người cùng với tác dụng tương ứng của mỗi huyệt vị.

Từ trước giờ, tôi chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, đây là lần đầu tôi tìm hiểu, không tránh có chút nhàm chán, nhưng nghĩ tới mấy công dụng lợi hại trong đó, tôi lại có hứng thú.

Hôm nay cứ như thế trôi qua, sáng hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, tôi vừa bắt máy thì có người nói: "Anh Lương, em là Lưu Tiểu Bối, hôm qua bọn em đã gom được ít tiền, mua trả lại cho anh một chiếc xe Sedan, đang hot nhất hiện nay, anh có thể đến lấy xe không?"
Lưu Tiểu Bối chính là tên côn đồ cầm đầu bị tôi dạy dỗ hôm qua.


Tôi hơi bất ngờ, không nghĩ đến năng suất làm việc của bọn chúng cũng cao ghế, càng không ngờ, quất luôn một chiếc Sendan hot nhất.

Vốn dĩ tôi còn tưởng nhiều nhất là bọn chúng đến cho tôi một chiếc xe điện khác thôi.

Trong lòng tôi không ngừng cảm thán, năng lực của Tiết thần y quả là không nhỏ, mong là lão ta không biết, ông đây lấy danh tiếng của lão ta mà hội của.

Tôi hỏi Lưu Tiểu Bối địa chỉ xong, sau đó đi đến lấy xe.

Nửa tiếng sau, tôi đi tới chỗ mua xe, Lưu Tiểu Bối trả tiền mua xe, rồi đi theo nhân viên làm thủ tục.

Tầm 20 phút sau, tôi lấy xe rời đi, 5 người đám Lưu Tiểu Bối cùng nhau ngoan ngoãn tiễn tôi.

Chạy chiếc xe hot này, tôi có chút vui vẻ, từ nay về sau, anh đây cũng có xe hơi riêng rôi.

Tiết thần y cho tôi nghỉ phép 1 tuần rồi mới đi đến làm thí nghiệm tiếp, trong một tuần đó, tôi cũng ở lì trong nhà đọc sách huyệt vị cơ thể người, rất nhanh đã đến chủ nhật.

Ngày mai tôi lại phải đến CLB Hoa Hồng cho ông già kia làm thí nghiệm, tôi rất bức bối trong người.

Buổi tối, tôi vừa định tắt máy ngủ, thì lại nhận được điện thoại của A Đức.

A Đức là vệ sĩ của Vương Hoài Viễn, phải tôi đến CLB Hoa Hồng làm nội ứng là ý kiến của hắn.

Tôi giả vờ khách sáo, ngoan ngoãn gọi: "Anh Đức".

A Đức ừ nhẹ một tiếng, rồi nói: "Nghe nói dạo gần đây nhóc con mày lăn lộn ở CLB Hoa Hồng không tồi nhỉ".

Tôi nói: "Nào có, bọn họ đều vì nể mặt giám đốc Vương mới không đánh tôi thôi".


A Đức nói: "Nói vậy cũng đúng, nếu mày đã có chỗ đứng ở CLB Hoa Hồng, thì đến lúc thay mặt giám đốc Vương làm việc rồi".

Nghe đến đây, trong lòng tôi đột nhiên thấy nặng nề, thầm nghĩ không xong rồi, cái đồ nham hiểm Vương Hoài Viễn này rất cuộc cũng không ngồi yên rồi.

Nghĩ tới việc Vương Hoài Viễn phái tôi đi làm nhất định rất nguy hiểm, tôi vội vã yếu ớt từ chối: "Anh Đức, có thể chờ một thời gian nữa không, thật ra chỗ đứng của tôi cũng chưa hoàn toàn vững vàng.

Vẫn còn có người! "
"Hừ! Nhóc con, tốt nhất là mày đừng có thách thức tính nhẫn nại của tao", A Đức ngắt ngang lời tôi, nói: "Tao không chỉ cài mỗi mày nằm vùng ở CLB Hoa Hồng, mọi hành động của mày tao đều nắm được".

Trong lòng tôi lạnh như băng, quả nhiên Vương Hoài Viễn là tên nham hiểm, phải tôi đến CLB Hoa Hồng nằm vùng, vốn dĩ chưa hoàn toàn tin tưởng tôi, còn cài thêm tên nằm vùng khác giám sát tôi.

A Đức nói: "Nghe kỹ đây, việc này rất quan trọng với giám đốc Vương, làm tốt sẽ có thưởng, nếu không xong, mày chờ bị ném xuống sông cho cá ăn đi".

Tôi sợ hãi hỏi: "Anh Đức, việc này có khó lắm không?"
A Đức nói: "Chỉ có chút khó khăn, phải xem mày có đủ thông minh hay không thôi.

Khà khà, nhóc con, tốt nhất là mày làm cho bằng được, nếu không thì sẽ để lộ thân phận, đến lúc đó không chỉ giám đốc Vương muốn giết mày diệt khẩu, mà Tôn Anh Minh cũng sẽ không tha cho mày!"
Nghe vậy, tim tôi đập liên hồi, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuông ra.