Anh Thắng Thế Giới

Chương 58: Gặp Mặt




Không gian tối tăm, Đàm Lê được cánh tay Tần Ẩn đỡ lấy, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng lực độ cơ bắp dưới lớp quần áo của anh, tựa như trong nháy mắt liền lạnh băng và sắc bén.

Đàm Lê khó hiểu ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“….”

Tần Ẩn lạnh lùng dời mắt đi.

Người chụp lén chính là hai cô gái vừa mới bàn tán bên cạnh lối đi nhỏ, sau khi nhận ra mình bị phát hiện, các cô lập tức cất điện thoại đi, làm bộ nghiêm túc xem thi đấu.

“Không có gì.”

Anh thấp giọng trấn an Đàm Lê, ngồi xuống bên cạnh cô gái, theo bản năng hơi nghiêng người đi, cố gắng không để cho thân ảnh của cô lộ ra trong tầm nhìn từ phía lối đi.

Đàm Lê nghiêng đầu qua, gần như là dựa lên vai anh, hài hước nói khẽ nói: “Nhìn phản ứng của anh không giống như không có chuyện gì đâu, chẳng lẽ vừa này có người chiếm hời anh trong bóng tối à? Nói cho chị nghe, chị giúp em tẩn nó.”

“…Không biết lớn nhỏ.” Tần Ẩn cười nhạt, gõ lên trán cô một cái, “Vừa rồi có người chụp lén.”

“Hả?” Đàm Lê bất ngờ trừng mắt nhìn, “Em đã nổi tiếng đến vậy rồi sao?”

Tần Ẩn rũ mắt, cười nhạt: “Là hai người ban nãy nói chuyện chụp, vậy nên có thể là chụp anh.”

Đàm Lê bất mãn phồng má: “Xì.”

Im lặng vài giây, Tần Ẩn mới đưa mắt lên nhìn màn hình, cái đầu nhỏ nhắn bên cạnh anh lại chui qua đây: “Nhưng mà tối như vậy, có người chụp ảnh anh mà anh cũng nhận ra sao?”

Tần Ẩn đang nhìn hai bên lựa chọn và cấm các anh hùng, đối với Đàm Lê cũng không phòng bị, nhàn nhạt đáp: “Trong hoàn cảnh này, anh khá là mẫn cảm đối với máy ảnh.”

“Ớ, tại sao?”

Tần Ẩn giật mình, lý trí quay về, cũng không nói thêm nữa.

Thân là Liar trong ba bốn năm, truyền thông và fan trong giới muốn biết nhất chính là gương mặt thật của anh. Các nhân viên trong đội hậu cần của chiến đội ZXN thường đùa rằng, “Mỗi một lần có hoạt động công khai thành tích của Liar là như một hồi chiến tranh đối với bọn tôi vậy.”

Mà là một ‘chiến lợi phẩm’, bản thân Liar cũng đã rèn luyện ra một độ nhạy bén gần như thuộc về bản năng rồi.

Trong hoàn cảnh này đột nhiên nó phản xạ nên.

Tần Ẩn dời mắt xuống.

Không chờ anh trả lời, Đàm Lê đã tự ngộ ra đáp án: “Chẳng nhẽ đây là nỗi phiền muộn của trai đẹp sao?”

Tần Ẩn: “…..”

Trong bóng tối Đàm Lê lần mò đến bên tay Tần Ẩn, vô cùng ‘săn sóc’ vỗ về cánh tay anh: “Đừng sợ, sau này chị gái bảo vệ em.”

Cuối cùng Tần Ẩn mới rút hết những nét nghiêm nghị từ đáy mắt đi sau một hồi chuyện vừa rồi, anh mỉm cười, trở tay giữ lấy những đầu ngón tay của cô gái, không cho cô cơ hội giật ra: “Được, anh chờ em bảo vệ.”

Trận đấu vòng loại này WWW nghênh chiến với một chiến đội đến từ khu vực Châu Âu, WWW bỏ xa chiến đội này cả về trình độ từng cầu thủ cho đến teamwork, vậy nên đội của Tiêu Nhất Dương giành chiến thắng không mấy khó khăn.

Khi thạch anh của đối thủ sắp nứt ra, những tiếng hoan hô chung quanh cũng rời rạc, Tần Ẩn và Đàm Lê ngồi hàng ghế đầu cũng đứng dậy, rời đi theo lối nhỏ.

Bên ngoài trời cũng sầm tối.

Đàm Lê lôi kéo Tần Ẩn ra khỏi sân thi đấu, ngang qua con đường cái, theo chỉ dẫn của bản đồ rất nhanh đã tìm đến một khu thương mại cách sân thi đấu không xa.

Góc đường có một tiệm trà thưa thớt khách đến, Đàm Lê hiển nhiên đã hỏi qua vị trí từ trước, quen cửa quen nẻo tìm được một vị trí chính xác ngồi xuống.

Tần Ẩn cả đường đều đi theo cô, sau khi ngồi rồi mới hỏi: “Em thích uống trà?”

Đàm Lê cầm menu, thuận miệng nói: “Em không thích, nhưng anh Sanh không thể uống cà phê hay mấy thứ linh tinh như nước hoa quả, chỉ uống sữa bò nguyên chất hoặc trà nguyên chất thôi, Vậy nên em mới chọn chỗ này.”

Ngón tay Tần Ẩn đặt trên bàn: “Thịnh Sanh đến đây?”

Đàm Lê sửng sốt. Mất vài giây cô mới hiếm khi há hốc mồm ngẩng đầu nói: “Không lẽ….em quên nói với anh rồi sao?”

Tần Ẩn bất đắc dĩ: “Ừm.”

Đàm Lê: “Bảo sao em cứ có cảm giác đã quên mất chuyện quan trọng nào đấy, hóa ra là chuyện này….”

Tần Ẩn không nói gì, đáy mắt khẽ động.

Trong những trận đấu đơn, ZXN và WWW chiến không ít trận. Những cái khác có thể bỏ qua, nhưng bắt tay sau trận đấu thường không tránh khỏi—vậy nên Thịnh Sanh từng gặp qua Liar khi đeo khẩu trang rồi, cũng không chỉ một lần.

Khác với Đàm Lê hay các fan chỉ được gặp anh khi với nét mặt mơ hồ cùng đồng phục chiến đội, xác suất mà người từng nhìn gần mình nhận ra anh là….

“Anh không muốn gặp anh Sanh sao?”

Tần Ẩn sực tỉnh, ngước mắt: “Không phải.”

“Nhưng nhìn anh có hơi không vui.” Đàm Lê chống cằm, quan sát nét mặt của Tần Ẩn rồi nghiêm túc nói, “Nếu anh không muốn gặp ảnh thì cũng không sao hết. Anh có thể đi dạo một vòng khu thương mại, chờ em tám vài câu với anh Sanh rồi sẽ đi ra tìm anh.”

Tần Ẩn: “Em có nói với anh ta anh cũng sẽ đến không?”

“Nói thì nói rồi, nhưng em có thể tìm lý do để giải thích với ảnh mà.” Đàm Lê bày ra vẻ mặt cứ tin ở em đi.

Tần Ẩn yên lặng vài giây, mới nở nụ cười: “Không sao, anh và em cùng chờ.”

Đàm Lê do dự: “Anh thật sự muốn gặp à?” Không phải cô lải nhải, chỉ là mấy giây trước đó, Đàm Lê hiếm khi nhìn thấy được Tần Ẩn nghiêm túc đến vậy.

Mà đúng lúc này, người nọ lại bình tĩnh quá đỗi, tựa như những gì cô vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác: “Ừm.”

“Vậy, được rồi.”

Đàm Lê gật đầu, gửi cho Thịnh Sanh tin nhắn định vị.

Cuối góc trung tâm thương mại.

Hai người trẻ tuổi đâu chừng hai mươi đi vào trong phố. Một người bịt khẩu trang đeo kính râm cùng một cái áo khoác dài, người kia đội mũ lưỡi trai bịt kín mít, không nhìn rõ dáng vẻ. Đặc biệt là cái tên đi sau, vừa đi vừa nhìn chung quanh quan sát, nhìn vô cùng khả nghi.

Đi được chừng mấy mét, Tần Ẩn đút tay vào trong túi áo hoodie, vừa lạnh lùng khoe khoang lại vừa ai oán hỏi: “Anh Sanh, anh muốn mua gì thì kêu bên bộ phận hậu cần mua đi, bây giờ mà chúng ta đi ra ngoài thì quá nguy hiểm.”

Thịnh Sanh không quay đầu lại, khẩu trang làm cho giọng nói của anh ấy trở nên trầm thấp: “Sợ cái gì? Cậu tập thể dục thể thao bao lâu rồi đến lúc cần sẽ dùng thôi.”

Tiêu Nhất Dương: “Nói thì nói thế, nhưng nếu gặp fan nữ thì tôi cũng không thể đánh được.”

Thịnh Sanh không đáp, một lát mới quay đầu lại xuyên qua cái mắt kính liếc cậu một cái: “Yên tâm đi, cậu không có fan nữ.”

Tiêu Nhất Dương: “………”

Tiêu Nhất Dương lệ rơi đầy mặt theo sát lên: “Anh Sanh, sao anh giống Liar vậy hả?”

Ánh mắt Thịnh Sanh chợt lóe, vừa định nói gì thì điện thoại trong túi áo rung lên. Anh ấy lấy điện thoại ra cúi đầu nhìn, sải bước nhanh hơn: “Đi thôi, người đến rồi.”

“Người? Ai?” Tiêu Nhất Dương mờ mịt hỏi, “Chẳng lẽ đồ anh muốn mua xa quá, nên nhờ người nào đó mua rồi đưa qua à?”

Thịnh Sanh cười ôn hòa: “Lần này quả thật là từ nơi xa đến, vậy nên không thể lãng phí thời gian của người ta.”

“Ồ.” Tiêu Nhất Dương nghe xong như lọt vào sương mù, cũng không miệt mài hỏi tiếp nữa, đuổi theo sau.

Vài phút sau hai người đã đứng trước hiên. Tiêu Nhất Dương ngẩng đầu nhìn biển hiệu, lại cúi đầu nhìn Thịnh Sanh: “Tôi rất cảm động vì anh Sanh đã dẫn tôi đi uống trà, nhưng bỏ mấy thằng nhóc kia để đi ăn mảnh có phải là không tốt lắm không?”

“Đừng nghĩ nhiều vậy.”

“Hả?”

Thịnh Sanh không đáp lại cậu nữa, mở cửa đi vào trong, sau khi nói câu gì đó với người phục vụ đứng ở sau quầy tiếp tân thì mới vòng qua đi lên trên cầu thang.

Tiêu Nhất Dương càng thêm mờ mịt.

Dựa theo sự hiểu biết của cậu về Thịnh Sanh, cậu mơ hồ nhận ra phía trước là cái hố, nhưng là hố gì, ở đâu, mục đích ra sao….cậu lại không biết.

“Không lên sao?” Giọng nói của Thịnh Sanh trên đỉnh đầu truyền xuống.

Tiêu Nhất Dương ngẩng đầu, người đàn ông mang kính râm đứng ở giữa cầu thang, sau chiếc kính là ý cười ôn hòa nhẹ nhàng.

Tiêu Nhất Dương trầm mặc hai ba giây, túm mũ xuống bực bội vò đầu, lười suy nghĩ nữa: “Ừm, lên.”

Đến cũng đến rồi….anh ấy cũng không thể lừa bán cậu được.

Thịnh Sanh nhìn ra Tiêu Nhất Dương đã nhận ra được vấn đề nhưng vẫn đuổi theo đến cầu thang, cười thở dài: “Bắt nạt Husky quá dễ thế này càng có cảm giác phạm tội.”

“….Hả?” Tiêu Husky dừng lại bên cạnh anh ấy thì chỉ nghe được âm điệu từ cuối cùng, ngơ ngơ ngáo ngáo ngẩng đầu, “Anh Sanh anh vừa nói gì à?”

“Không có,” Thịnh Sanh mỉm cười, “Đi thôi.”

“Ồ.”

Thịnh Sanh đi trước, vòng qua cầu thang, nhẹ nhàng hỏi chị gái phục vụ đứng bên cạnh: “Chào cô, xin hỏi bàn 223 ở đâu vậy?”

Ánh mắt nhân viên phục vụ lướt qua hai cái người đeo khẩu trang này một lát, rồi mới cười cười vươn tay: “Trước lối đi nhỏ kia ạ, đến chỗ rẽ thứ hai thì rẽ phải, bàn đầu là nó ạ.”

“Được, cảm ơn.”

“Không có chi.”

Đi được mấy mét, Tiêu Nhất Dương chắc chắn là phục vụ không còn nghe thấy giọng của mình nữa, lúc này mới hỏi Thịnh Sanh: “Anh Sanh, anh đúng là có hẹn với ai à?”

Thịnh Sanh vẫn cười ôn hòa: “Ừm.”

Tiêu Nhất Dương nghi ngờ: “Ai?”

Thịnh Sanh cười càng thêm hiền lành: “Cậu đoán đi.”

Tiêu Nhất Dương: “Tôi đoán thế nào được.”

Nói thì nói như vậy nhưng Tiêu Nhất Dương vẫn suy nghĩ vài giây rồi lại tò mò: “Chẳng lẻ, giúp tôi đi xem mắt?”

“….”

Thịnh Sanh dừng bước.

Ước chừng là bị cho cái suy nghĩ thần kỳ này làm hốt hoảng không nhẹ, Thịnh Sanh buồn cười nhìn Tiêu Nhất Dương, rút tay ra vỗ vỗ vai cậu.

“Để bồi thường, hôm nào tôi nhất định tìm giúp cậu.”

“Bồi thường? Bồi thường cái….?”

“À, đến rồi.”

Tiếng Thịnh Sanh lạc đi, lại dừng chân lần nữa. Anh ấy đứng ở cạnh bàn hàng cuối, chỉ cách hai bóng người đang ngồi trên ghế sô pha quay lưng về phía bọn họ khoảng một mét.

“Chào buổi tối, Lê Tử.”

“Anh Sanh, cuối cùng anh cũng đến rồi. Em còn tưởng anh bị fan nữ nào đó trên đường đánh cướp đi mất rồi nữa cơ?”

Tiêu Nhất Dương mờ mịt suy nghĩ về xưng hô này trong mấy giây, rồi dời tầm mắt, một mái đầu trắng ngà của cô gái đang nghiêng mặt đứng lên.

Bước chân của cậu cứng đờ.

Lê Tử?

Chẳng lẽ là, Lê Tử kia?

Tiếng bước chân bên này đột nhiên ngừng bặt làm thu hút sự chú ý của cô gái. Cô quay đầu nhìn lại, gương mặt xinh đẹp lộ ra chút bất ngờ: “Anh Sanh, người này không lẽ là?”

“Quên giới thiệu, đây là đồng đội của anh, Tiêu Nhất Dương.”

Đàm Lê hướng Tiêu Nhất Dương đang mang khẩu trang gật đầu: “Chào anh Nhất Dương.”

“Chào….em.”

Thịnh Sanh nhìn người bên cạnh Đàm Lê, ánh đèn mỏng manh sượt qua mắt kính anh.

Thịnh Sanh cười hỏi: “Lê Tử, không giới thiệu người bạn này của em sao?”

“——–?”

Đến lúc này, Tiêu Nhất Dương mơ màng mới phát hiện ra ngồi bên cạnh Đàm Lê, còn có một thân ảnh bị che khuất trong bóng của chiếc ghế sô pha và hàng rào chạm khắc bằng hỗ phía sau ghế.

Cậu theo phản xạ đi lên trước một bước, nhìn thấy thân ảnh cao gầy kia đứng lên, nghiêng đầu qua để lộ góc mặt lãnh cảm.

“Chào anh.” Người nọ nheo mắt, con ngươi đen nhành, “Tôi là Tần Ẩn.”

Tiêu Nhất Dương: “…..???”

Mắc gì mà thằng khỉ này lại ở đây?!