*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Máy chủ của nền tảng XT không thể chịu được số lượng truy cập bùng nổ chỉ trong vài giây, sập rồi.
Nhưng điều này cũng không gây ảnh hưởng đến những người qua đường đến hóng chuyện đang thảo luận che trời lấp đất bên dưới—-
Ngay cả lúc còn trong giới, Liar chính là kiểu người điển hình tám trăm năm không có lấy một bài đăng. Khác với truyền thống láo nháo của chiến đội ZXN, trang chủ của anh trước nay rất sạch sẽ, có lần Địch Đạt livestream còn vui đùa gọi đó là ‘thánh địa của Thần’, không có một từ ô nhiễm.
Lần trước chiến với Trác Tử Kỳ kia cũng xem như là ngoại lệ, còn có thể giải thích được là bất đắc dĩ mới lộ diện, nhưng lần này hoàn toàn là lời đáp mang tính cá nhân, đặc biệt là câu cuối cùng kia, dễ dàng chạm vào toàn bộ nền tảng XT.
Thịnh Nam vẫn luôn tức giận lướt trang chủ cũng bị tê liệt.
Cô ấy phải nhìn lại vô số lần tên Liar, ID Lê Tử cùng câu nói kia, Thịnh Nam rốt cuộc cứng đờ nâng tay lên, run lẩy bẩy kéo góc áo Đàm Lê.
“Anh Lê ơi, tớ có cái này nè, có khi cần cậu xác nhận hộ tớ.”
“Chờ nào.” Đàm Lê quay qua cho cô ấy một khẩu hình miệng, rồi quay đầu lại nói vào điện thoại, “Anh, anh sao phải đến bên này?”
“Ừm, không tiện sao?”
“Cũng không phải,” Đàm Lê chột dạ lướt mắt đi chung quanh, “Hiện tại em đang ở cùng với Thịnh Nam.”
“Thịnh Nam?” Tần Ẩn hỏi lại, “Cũng tốt, anh đến đấy nhân tiện nói lời cảm ơn với cô ấy.”
Đàm Lê lại sợ run lên: “Nói cảm ơn gì cơ?”
Tần Ẩn nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn cô ấy lúc trước không tìm được em, rất thông minh liên hệ với anh đầu tiên.”
“……..”
Nghĩ đến một loạt ‘hậu quả’ liên đới, Đàm Lê đau khổ xoa mặt.
Thịnh Nam vẫn còn ý định muốn dời lực chú ý của Đàm Lê qua chỗ mình: “Anh Lê à, cậu cần phải xem cái này gấp.”
Đàm Lê che ống nghe lại đưa di động ra xa, tốc độ nói rất nhanh: “Chờ chút nào. Tớ nói chuyện điện thoại xong rồi nói sau.”
“Nhưng—–”
Không chờ cho Thịnh Nam nói ra trọng điểm, Đàm Lê đã buông ống nghe ra kề điện thoại gần tai.
Thịnh Nam nào dám nói ra.
Bên trong điện thoại vẫn là một hồi im ắng. Ngay khi cô đang nghiêm túc tự hỏi xem nên làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này mà còn có thể uyển chuyển từ chối Tần Ẩn, thì bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vừa trầm lại thấp: “Không muốn gặp anh?”
Không biết là vì giọng nói này rất phạm vi, hay vì người nào đó chột dạ, sau khi nghe được thì ánh mắt Đàm Lê run lên, phồng mặt thẳng thắt lưng phản bác không cần suy nghĩ: “Không, không có, nào có chuyện như thế được.”
“…..” Đối phương cười khẽ, “Vậy anh qua đấy.”
Đàm Lê vẫn cố giãy dụa: “Nhưng hiện tại em đang ở ngoài trường, phiền toái anh đến đây có phải là rất bất tiện hay không….”
“Tiệm cà phê cây tùng đúng không?”
Đàm Lê đớ người: “Sao anh biết?”
“Vừa nãy em livestream anh có xem qua,” giọng Tần Ẩn trầm trầm, “Anh đang trên đường, lát gặp lại.”
Đàm Lê chỉ có thể rưng rưng đáp: “Ừm.”
Đàm Lê vừa tắt điện thoại, không chờ cho bản thân có thời gian bi thương, đã thấy Thịnh Nam đưa di động đến trước mặt cô—–
“Nền tảng XT bùng nổ rồi, cậu còn vui vẻ thoải mái nói chuyện phiếm với bạn trai cậu cơ đấy.”
“Hả?” Đàm Lê buông điện thoại xuống, “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Thịnh Nam đã nằm trong trạng thái chết lặng sau khiếp sợ, nghe vậy thì vô cảm gõ gõ bàn: “Ừm, chuyện lớn rồi, đối với cậu thì là mơ ước thành sự thật, đối với những người khác thì đại khái là núi không còn đất, trời đất hòa làm một, tận thế ngay trước mặt.”
Đàm Lê nhận điện thoại của Thịnh Nam, cười: “Chuyện gì mà có thể khoa trương như vậy—–”
Yên lặng ba giây.
Không giống với bất kỳ phản ứng nào mà Thịnh Nam trông mong, Đàm Lê xem xong thì chậm rãi nhíu mày, ngón tay lướt qua những lời bình luận sau bài đăng mới nhất của Liar, tất cả đều đồng loạt nhảy ra những vấn đề y đúc với bình luận đầu tiên:
“Liar bị trộm tài khoản?”
【Tài khoản của tên khốn Esport mà cũng dám trộm à?】
【Chỉ có từ đậu má mới có thể biểu đạt được cảm xúc lúc này của tui】
【Là tui mơ thấy ác mộng à? Ai đó có thể đánh tỉnh tui được không, ác mộng này đáng sợ quá đi mất.】
【Đây đây đây câu đầu tiên tui có thể hiểu được, tuy rằng trước kia thần Lai nhất định rất lười phản ứng đến mấy cái vở kịch hề hước này, nhưng mà bị kéo vào lâu như vậy nên muốn bác bỏ tin đồn thì cũng xem như là hợp tình hợp lý đi….Nhưng ai đó giải thích hộ tui, cái câu cuối cùng tag Lê Tử vào để làm chi vậy?】
【Trả lời lầu trên, hình như bày tỏ】
【Đệt mẹ, chẳng có nhẽ? 】
【Đệt mẹ? Chẳng có nhẽ!】
【Đừng chẳng nhẽ, rõ ràng là Liar nhịn không được khi thấy bọn bây ăn hiếp fan nữ nhà ảnh, nên mới đáp lại cái câu ‘cảm ơn anh vẫn ở đây’ của Lê Tử thôi】
【Không nhịn được +1, là fan nam của thần Lai tui đây cũng không nhịn được. Bình tĩnh xem xét lại, Lê Tử luận về giá trị nhan sắc, thao tác, nhân phẩm tất cả đều thuộc dạng ưu tú trở lên, lần trước tặng tên lửa lên hạng một rõ ràng là do bên đội tuyên truyền của chiến đội không thương lượng được với Liar nên cuối cùng thả bồ câu cho cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn mặc cho bị chửi mắng hai năm, không truy cứu không làm tới, ngược lại còn rất bảo vệ và đặt lợi ích của Liar lên trên hàng đầu—-bây giờ mấy người bắt bớ, vừa thấy kẻ khác châm ngòi thổi gió một tí là cả đám hùa theo bạo lực mạng người ta, tui chỉ tò mò một chuyện: rốt cuộc là mấy người đang ghen ghét mẻ Bạch Liên mồm toàn dối trá, hay là ghen ghét cô ấy?】
【……..】
Đàm Lê chầm chậm đặt điện thoại lên trên mặt bàn.
Thịnh Nam cẩn thận hỏi: “Xem xong rồi?”
“Ừm.”
“Cảm giác gì?”
“Anh trai nhỏ đứng ra viết luận văn bảo vệ tớ kia—-”
“Hả?”
Đàm Lê ngoái đầu lại nhìn, miệng nở nụ cười: “Đẹp giai quá, muốn gả.”
Thịnh Nam: “……..”
Thịnh Nam tức đến nghiến răng, duỗi tay mò lên trán cô: “Cậu sốt đấy à? Tỉnh táo lại đi, người đầu tiên đứng ra bảo vệ cậu là nam thần của cậu Liar đó, còn nói mấy từ dễ gây hiểu lầm như vậy, nếu có muốn gả cũng phải gả cho anh ấy chứ!”
Ánh mắt Đàm Lê vô tội: “Anh ấy bảo vệ tớ à?”
“Đương nhiên, cậu cũng xem rồi đó thôi!’
“Tớ xem rồi.” Đàm Lê cúi đầu, chỉ vào điện thoại đọc lại rồi giải thích với Thịnh Nam, “Cậu xem câu đầu tiên, rõ ràng là để tiêu diệt lời đồn mà.”
“Lời đồn này truyền cũng mấy năm nay rồi tên khốn Esport nào có care qua? Anh ấy sớm không diệt muộn không diệt, lại cố tình diệt vào lúc cậu bị con chó Bạch Liên kia mang đi cue khắp nơi thế à?”
Đàm Lê tán thưởng gật đầu: “Duyên phận ấy mà.”
Thịnh Nam tốn hơi tốn sức: “Vậy câu thứ hai thì sao, câu này thì không có liên quan gì đến việc diệt lời đồn đúng chứ?”
“Ồ, Liar trả lời fan, vừa may fan đó là tớ?”
“….Nói mấy lời này cậu cũng tin được nữa à??”
“Tin chứ, sao lại không tin?”
Đàm Lê cầm ly cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm. Cà phê lạnh đi và hương cũng phai nhạt, chỉ còn lại sự chua xót trong miệng.
Cô rất muốn được ăn một viên kẹo, nhưng túi không ở bên người, mà cho dù có ở đây, thì trong hộp cũng sớm trống không rồi.
Đàm Lê buông ly xuống, quay đầu lại, nâng má nhìn Thịnh Nam nở một nụ cười tươi rói: “Người khác có thể không tin, nhưng tớ phải tin.”
Đối diện với đôi mắt lấp lánh nhưng ảm đạm quá thể này, Thịnh Nam chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, có rất nhiều lời muốn nói lại không thể nói ra, cuối cùng chỉ có thể khó khăn gạt bỏ nói một câu: “Bản thân cậu thích anh ấy nhiều…năm thế này, vất vả lắm mới có cơ hội anh ấy ở ngay trước mắt, thậm chí còn chủ động vươn tay với cậu, chẳng lẽ cậu không nghĩ đến việc—-”
“Nào, đừng lay động tớ.” Đàm Lê nhướn mày nháy mắt với cô ấy, ra vẻ thần bí, tựa như một kẻ điên hư hỏng phóng khoáng.
Thịnh Nam dừng lại.
Đàm Lê ngồi thẳng người, lười biếng nở nụ cười: “Có những thứ chỉ thích hợp giấu tận đáy lòng, không thể nói ra. Bởi vì chỉ cần nói thì sẽ mở chiếc hộp Pandora kia ra, thả ra biết bao nhiêu thứ đáng sợ, không ai biết trước được.”
“Nhưng mà…..”
Thịnh Nam còn muốn nói gì nữa.
“Mà quan trọng nhất là,” Đàm Lê mềm mại cắt ngang, “Trước ngày hôm nay, tớ còn có thể không kiêng nể biểu đạt tình cảm, nhưng bây giờ thì không thể.”
Thịnh Nam trừng mắt, chợt nhận ra: “Cậu nói đến Tần Ẩn?”
“Bắt đầu từ hôm nay, tớ chính thức có bạn trai, cần phải chịu trách nhiệm.” Nhắc đến người ấy, Đàm Lê xoa mặt, “Cậu có thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó, chi bằng nghĩ giúp tớ xem, lát nữa chúng ta nên đối mặt với anh ấy thế nào đây.”
Thịnh Nam hoàn hồn, cảnh giác: “Hả? Tại sao tớ cũng phải đối mặt với ảnh?”
Đàm Lê nghẹn, ngẩng đầu nở nụ cười vô tội: “Không phải tớ mới nói với cậu rồi sao? Anh ấy muốn đến đây.”
“…..Cậu nói hồi nào chứ?”
Khi Tần Ẩn tiến từ cửa tiệm vào, không ngoài dự đoán ai đó đã thu hút ánh mắt anh đầu tiên.
Thịnh Nam ghé vào bên ghế sô pha nhìn qua mấy giây, quay đầu lại cảm khái: “Chậc chậc chậc, mới hai tháng không gặp, sao người đàn ông của cậu đẹp trai quá vậy? Chỉ nhìn gương mặt ấy thôi cũng đủ làm tớ chỉnh lại suy nghĩ của mình ngay—-cậu lựa chọn không sai, vẫn là ảnh tốt.”
Đàm Lê khẽ nhếch môi: “Cậu có thể có lập trường tí được không?”
Thịnh Nam nghiêm túc nói: “Tuyệt phẩm nhan sắc trong nhân gian đang đứng đây, cả đời này tớ không thể có lập trường nổi.”
Đàm Lê: “Sau này tìm bạn trai cậu phải tìm người nào có khả năng tha thứ cao ấy, nếu không thì anh ta sẽ bơi mình trong ổ giấm chua mất.”
Thịnh Nam làm như không nghe thấy: “Giảng đạo à, cậu hốt anh ấy về rồi, thì tính chừng nào phát thư giải thích cho toàn bộ nữ sinh trong trường đây?”
Đàm Lê bất ngờ đến hốt hoảng, bị sặc cà phê: “Khụ khụ….”
Vừa đúng lúc, thân ảnh cao gầy kia vào lúc này đã ngừng lại bên cạnh bàn của hai người.
Tần Ẩn nghe thấy câu này không thiếu một từ, trên thực tế, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy kiểu nói này. Tần Ẩn đưa một bịch khăn giấy đen đến cho Đàm Lê, rũ mắt nhìn cô: “Thư giải thích?”
Đàm Lê vừa mới lấy khăn giấy lau khóe miệng xong, vừa ngẩng đầu giả ngu lảng sang chuyện khác: “Ối, anh đến rồi đó à, đây là cái gì vậy?”
“Túi vỏ sò em mới quăng.”
“……..”
Tay Đàm Lê vừa chạm đến túi liền cứng đờ, một màn kia mà cô vô số lần bắt ép bản thân phải quên đi lại hiện lên.
Tần Ẩn nhìn ra được nét khó xử của cô, cong môi. Thịnh Nam còn ở đây, anh không muốn trêu ghẹo Đàm Lê nữa, chỉ đi qua đối diện Đàm Lê, lúc lướt qua Thịnh Nam thì gật đầu với cô ấy, rồi ngồi xuống ghế đối diện Đàm Lê.
Thịnh Nam thì nóng lòng muốn thử: “Ý, Đàm Lê không nói với anh chuyện thư giải thích à? Đó là lần đầu tiên bọn em gặp anh đã nhắc đến, bảo là nếu sau này anh có bạn gái—-ưm ưm ưm?”
Đàm Lê bình tĩnh buông bàn tay mới cầm bánh cookie nhét vào mồm Thịnh Nam xuống, cầm khăn giấy lên lau những mẫu bánh vụn trên ngón tay.
Sau khi lương thiện liếc Thịnh Nam một cái, Đàm Lê mới mỉm cười quay lại: “Đừng nghe cậu ấy nói xàm, bọn em không nói gì hết—-anh muốn uống gì?”
Phương thức nói lảng sang chuyện khác thật sự là thô bạo.
Luc Tần Ẩn ngồi xuống, thì bên phía phục vụ có một nữ nhân viên vừa thay ca. Người còn chưa đến cạnh bàn, trên mặt đã đỏ ửng: “Thưa anh, menu đây ạ.”
Tần Ẩn tùy ý gọi một ly cà phê đen, rồi trả menu lại cho nhân viên: “Cảm ơn.”
Phục vụ đỏ mặt nói đừng khách sáo, vừa nhận lại menu, ánh mắt đã dừng bên tay Tần Ẩn. Phục vụ do dự một hồi, lại hỏi: “Anh ơi, nếu tay anh bị thương, thì chỗ quầy phục vụ của bọn em có hòm thuốc có thể xử lý giúp anh.”
Tần Ẩn khẽ giật mình. Thịnh Nam và Đàm Lê đang chụm đầu lại với nhau cũng bất ngờ ngẩng đầu lên, toàn bộ ánh mắt đồng loạt dời qua nhìn về phía tay trái của Tần Ẩn—–
Ở trên đốt ngón tay thon dài trắng lạnh của người ấy, là một vết đỏ chói mắt.
【….Lại đây.】
Ánh mắt Đàm Lê hoảng loạn.
Cô không hề nghĩ ngợi, liền quăng cái túi lên trên tay trái của anh, ngăn trở dấu vết tội ác kia—-
“Không sao, anh ấy không cần.”
Phục vụ sửng sốt.
Trước đó cô ấy còn bàn luận với hai đồng nghiệp nữ khác về việc một trong hai cô gái này có phải là bạn gái của anh ấy hay không, bây giờ đáp án có vẻ đã rất rõ ràng—–
Bị đối phương làm ra hành động thân mật như vậy, mà người đàn ông này ngoài dung túng và có chút bất ngờ ra thì không còn phản ứng nào khác.
Chờ cho nhân viên tiếc nuối rời đi.
Đàm Lê cứng ngắc mấy giây, hai ánh mắt đến từ đối diện và bên cạnh dòm tới, cô chầm chậm buông từng ngón tay ra: “À, chuyện đó, tớ….”
Tần Ẩn lần đầu được nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng thế này của Đàm Lê, rất muốn hưởng thụ thêm tí nữa, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng để cô khó xử.
Tần Ẩn cười rất nhạt, đứng dậy: “Anh đi vệ sinh một chút.”
“…Được.”
Đàm Lê khẽ thở ra.
Khi bóng dáng người nọ đi xa, Thịnh Nam từ trong khiếp sợ mới chầm chậm lấy lại tinh thần, quay đầu lại: “Đó là, cậu cắn?”
“Ừm.” Đàm Lê nhắm mắt, tuyệt vọng cứng mặt.
Thịnh Nam kính nể lắc đầu: “Cậu thật sự không phải người mà, anh Lê à.”
Đàm Lê: “……..”