Anh Thắng Thế Giới

Chương 43: Lẳng lơ thế




7 giờ sáng ngày chủ nhật.

Đàm Lê ngáp ngắn ngáp dài đứng trước bồn rửa mặt, tiện tay vén mái tóc dài hỗn độn do ngủ dậy hất ra sau. Sau đó cô ấn chốt mở vòi nước sang phải, vốc một hồi nước lạnh vào mặt.

Lại rửa rồi tẩy trang xong, cô đứng dậy vịn hai tay sang hai bên bồn rửa.

Mặt bồn là đá cẩm thạch trắng với hoa văn vàng, đánh nhẵn bóng, có đèn tường và gương phản chiếu làm ánh sáng hắt vào, hơi chói mắt.

Đàm Lê nhìn chăm chú cô gái với gương mặt đầy nước cùng nét vô cảm trong gương, chút ý thức cuối cùng cũng thanh tĩnh.

Cô cầm khăn lông treo bên gương, tùy tay lau sạch mặt.

Không chờ cho Đàm Lê ném khăn lồng vào sọt tre bên cạnh chân, điện thoại đặt naày một góc trên mặt bồn rửa vang lên.

Đàm Lê khựng lại vài giây, rã rời đi đến cầm điện thoại lên.

Video call, người gọi là Thịnh Nam.

Đàm Lê yên lặng chốc lát, trong ánh mắt cuối cùng cũng có tia sáng. Cô nâng tay lên vỗ vỗ hai má, cố gắng làm cho gương mặt mình bớt đi vẻ tái nhợt và thêm tí vẻ hồng hào.

Nhận cuộc gọi.

Đàm Lê dựa trên bồn rửa tay, áo tắm dài che nửa đôi chân dài lộ ra, cô lười nhác cười rộ lên: “Hiếm thấy nhỉ, học sinh năm cuối lại có thời gian gọi điện thoại qua cho tớ cơ à?”

Trong điện thoại, Thịnh Nam nằm trên giường kêu than: “Đừng nhắc nữa, sáng nay trường học mới thả tớ ra này! Suốt một tuần không cho động vào điện thoại, cuộc sống này quả thật không phải dành cho người mà!”

Đàm Lê: “Chậc, quầng thâm đậm thế. Vậy sao cậu không dành thời gian để ngủ bù đi, còn gọi điện thoại qua cho tớ làm gì?”

“Cậu còn nói! Tin nhắn tối hôm trước cậu gửi tớ vừa đọc được này, rốt cuộc là thế nào? Cậu thật sự đã bắt được anh trai nhỏ lãnh cảm kia rồi?!”

Nhắc đến đề tài này, Thịnh Nam vừa càu nhàu vừa đứng dậy khỏi giường, kích động bổ nhào xuống như một con ếch: “Rốt cuộc là cậu làm thế nào mà được vậy?”

Ánh mắt Đàm Lê khẽ rung, sau đó nở một nụ cười vô tình, trào phúng: “Là do lần đó tớ kể chưa được rõ ràng, hay là năng lực đọc hiểu của cậu rớt xuống một bậc rồi ấy?”

“Hả?”

“Không phải tớ nói là, một trận đánh cược mà trong hai tháng tuyệt đối không thể vượt qua sao.”

“Cậu đừng khiêm tốn quá, người ta đã bằng lòng cho cậu dùng thử hai tháng rồi. Tuyệt phẩm nhân gian đó chị gái ơi, tận dụng thời cơ đi! Nếu tớ mà là cậu á, nhân đêm nào đó tớ tuyệt đối sẽ tha người ta đến khách sạn ngủ trước đã—-đệt mịa!”

Thịnh Nam lộ vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, nhìn chằm chằm ở phía sau Đàm Lê.

Đàm Lê thấy cô ấy bỗng dưng sợ hãi, quay đầu nhìn lại khoảng không giữa gương và bồn rửa tay ở phía sau cô, xác nhận không có gì, cô tức giận quay lại: “Cậu sao đấy, mới sáng sớm mà quậy tớ rồi?”

“Hiện tại cậu đang ở đâu đấy?”

“Khách sạn.”

“Úi.”

Thịnh Nam hít khí, bày ra vẻ mặt một giây biến hình ba biểu cảm rất đặc sắc, sau đó cô ấy vô cùng thần bí lại lén lút để dí sát điện thoại vào mặt, hạ giọng—–

“Người lãnh cảm ngủ thích không?”

Đàm Lê: “……….?”

Hai giây sau, Đàm Lê mới phản ứng ra được: “Sáng sớm đã đua xe siêu tốc? Không sợ chú cảnh sát bắt cậu vào buồng xổm ngồi ư?”

Thịnh Nam: “Tớ chỉ hỏi chút thôi mà.”

Đàm Lê: “Quẳng hết mấy cái suy nghĩ trong đầu cậu đi, tối hôm qua tớ livestream muộn quá, bảo vệ trực không tiện cho vào, vậy nên tớ đến khách sạn ở.”

Thịnh Nam: “Ồ.”

Đàm Lê khẽ nheo mắt lại: “Nghe điệu bộ có vẻ như cậu thất vọng lắm nhỉ?”

Thịnh Nam: “Còn không phải vì tớ nghĩ cậu đã lôi người ta ngủ, nên mới hưng phấn cả một hồi đấy sao.”

Đàm Lê trào phúng: “Lôi người ngủ thì có gì mà hưng phấn?”

“Đương nhiên là có rồi!” Thịnh Nam làm vẻ đúng tình hợp lý như đang nghiên cứu học thuật, nhanh chóng thay đổi biểu cảm, giọng nói cũng hạ thấp cho thật quyến rũ, “Cậu tưởng tượng thử đi, người đàn ông tính càng lãnh cảm càng ngấm ngầm chịu đựng, thì trên giường cũng thế thôi. Nhưng nếu cậu có thể làm cho anh ta động tình, nhìn được dáng vẻ anh ta cau mày tựa vào đầu giường, áo sơ mi bị cậu lôi kéo đến nhăn nhúm, ánh mắt động tình và nhẫn nhịn rũ xuống nhìn cậu…..”

“—-!”

Không biết tưởng tượng đến hình ảnh gì, Đàm Lê bỗng dưng hoàn hồn, thiếu chút nữa là quăng luôn điện thoại vào bồn rửa mặt.

Trong video hiếm khi Thịnh Nam được dịp trêu cợt Đàm Lê, cười đến sốc cả hông: “Ha ha ha có phải vừa nãy cậu thật sự tưởng tượng ra không! Ôi chao không cần ngại đâu anh Lê, chuyện thường ở phường ấy mà, huống hồ chi bên cạnh cậu còn là một vị tuyệt phẩm nhân gian như vậy nữa, không tưởng tượng mới là có vấn đề đó……”

Thịnh Nam ba hoa chích chòe.

Bên ngoài điện thoại, Đàm Lê định thần lại, vừa bực mình vừa buồn cười: “Hai tháng trước lúc đại học F mới khai giảng, chính cậu đã nói với tớ, level này người phàm chúng ta không thể mơ ước được cơ mà.”

Thịnh Nam giả ngu: “Tớ nói thế sao?”

Đàm Lê: “Ừm, khi đó cậu còn sống chết kéo tớ, cái khí thế tuyệt đối không thể để tớ hãm vào cái hố thứ hai đi đâu mất rồi?”

Thịnh Nam: “Ầy, còn không phải là vì tớ không thể nào nghĩ đến chuyện anh ấy có thể bại trong tay cậu à, hơn nữa chỉ trong một thời gian ngắn đã bắt được người—anh Lê, cậu dứt khoát mở một lớp học đi.”

“Lớp gì?”

“Lớp dạy chúng tớ, làm thế nào để thu phục được loại cấp bậc lãnh cảm đó.”

“…..”

Ý cười trong mắt Đàm Lê cũng dần nhạt đi: “Chỉ trong hai tháng sẽ chấm dứt mối quan hệ thôi, cậu đừng tưởng tượng ra những chuyện tốt đẹp như thiên trường địa cửu nữa.”

Thịnh Nam cũng trầm mặc: “Cậu chắc chắn anh ấy không thể kiên trì nổi, vậy nên mới đồng ý, đúng vậy không?”

“Đúng.”

“Nhỡ đâu anh ấy….”

“Không có nhỡ đâu,” Đàm Lê nở nụ cười, nhưng lại chẳng giống như một nụ cười tí nào, chỉ là thói quen gợi nên tinh thần cô thế thôi, “Thời điểm mẹ tớ phát bệnh cậu cũng đã nhìn thấy rồi mà, ai lại nguyện ý ở cạnh một kẻ điên đâu chứ?”

“Nhưng cậu có chắc cậu mang bệnh giống như dì không, mà dù có đi chăng nữa thì cũng là ở mức độ nhẹ nhất—–”

“Nhưng ban đầu bà ấy cũng không phải là kẻ điên.” Đàm Lê nhẹ nhàng cắt ngang lời cô ấy.

Thịnh Nam tựa như bị một thứ gì đấy bóp chặt, đột nhiên im bặt.

Đàm Lê rũ mắt, ý cười lạnh lẽo và trào phúng: “Cho bà một chỗ dựa vô căn cứ, rồi vứt bỏ bà, rời đi mà chẳng quay đầu lại—-ông ấy dễ dàng hủy hoại bà như thế đấy.”

“…….”

“Bà dùng cả đời mình để phạm lỗi, tớ sẽ không tái phạm.”

“…..”

Sau một hồi im lặng, Thịnh Nam nhận mệnh thở dài: “Vậy nên là, lần đánh cược này cậu tính như thế nào?”

“Đơn giản.”

“?”

Đàm Lê đứng thẳng người khỏi bồn rửa, lười biếng đi ra ngoài. Sau khi giương mắt ngữ điệu của cô cũng trở nên nhẹ nhàng, âm trầm tựa như người vài giây trước không phải là cô vậy.

“Để anh ấy biết khó mà lui, không phải là cách tốt nhất sao?”

*

Khi Đàm Lê rảo bước đi vào phòng học thì đã qua bảy giờ.

Con đường chính gần cổng trường có một đường rừng thông xanh mướt bốn mùa. Tối hôm qua một trận mưa thu vừa hạ, bùn đất ẩm ướt, mùi cỏ quyện với hương gỗ thông nhẹ vương vấn trong sương sớm.

Sương mù và nước mưa tối qua nom còn chưa tan hết, ánh mặt trời nhàn nhạt có cũng như không, thỉnh thoảng xuyên qua những tán rừng thông in từng dấu vụn nhỏ vàng nhạt dưới đất, khi ẩn khi hiện.

Đàm Lê nhàm chán đi bên đường.

Sáng chủ nhật mà vẫn có tiết học, đương nhiên là tiết học tự chọn do trường mở. Lần trước chọn lớp vừa hay là ngày 25 tháng 9, cô hẹn với Đàm Văn Khiêm nên không ở trường học. Đến 26 là ngày giỗ mẹ qua đi, 27 cô trở về trường, lần ấy Cố Hiểu Hiểu đã cảm thông với cô một thời gian dài.

Hình như là vì, mấy lớp còn lại chưa đầy thì đều là các môn có chương trình học ma quỷ trong lời đồn của các anh chị đi trước. 

Hai ba ngày sau ngày 26, đây là khoảng thời gian tâm tình Đàm Lê tệ nhất, vậy nên cô cũng không để ý, tùy tay chọn đại một môn.

Cho đến ngày hôm qua nhớ ra nhìn thời khóa biểu, cô mới biết được môn đó có tên gọi là <<Thường thức hội họa và thực tiễn>>.

Đàm Lê vừa đi vừa nghĩ, cũng đã đến bên cạnh cầu thang dọc theo hành lang bên ngoài phòng học.

Cửa phòng không mở, giáo viên còn chưa đến.

Mười mấy sinh viên đến trước đều đi một mình hoặc ngồi theo cặp rải rác ở trước hành lang dài. Gần Đàm Lê nhất là một đôi tình nhân, đang dựa vào hàng rào chắn cuối hành lang.

Đàm Lê đột nhiên nhớ ra, lập tức lấy điện thoại ra—-

7:23.

Ít đi một giây thì nhiều thêm một tia hy vọng,

Đàm Lê không hề chần chừ tìm trong danh bạ, lục ra số điện thoại tối hôm trước vừa lưu lại còn nóng hổi ‘người lãnh cảm’, nhấn gọi.

Tiếng chuông vang lên chừng trên dưới mười giây, đã có người nhận.

Cõi lòng Đàm Lê đầy chờ mong: “A lô?”

“……”

“Anh trai nhỏ tỉnh chưa?”

“……..”

Ngay khi điệu bộ chờ mong của Đàm Lê dần dần chuyển sang sung sướng, bên trong điện thoại vang lên âm thanh cười khẽ: “Em hy vọng có thể quấy nhiễu giấc mộng của tôi đến thế à?”

Đàm Lê nghẹn họng.

Không chỉ vì hy vọng không thành, mà người nào đó sau khi tỉnh dậy giọng điệu thật sự rất trầm rất gợi cảm, pha trộn với sự lãnh cảm ngày thường, càng làm tăng giá trị quyến rũ.

Đàm Lê theo bản năng bắt đầu thả hồn, nghĩ đến cảnh tượng bên kia điện thoại tính lãnh đạm nào đó hẳn là đang vận áo sơ mi mở nửa cúc áo như thế nào, như cười như không nhận điện thoại của cô. Mái tóc rối bù vì mới ngủ dậy, đôi mắt đen kia có lẽ còn đẫm nước…..

Ngừng.

Đàm Lê kinh hãi bừng tỉnh.

Sau đó cô lắc lắc đầu.

Nhất định là do tối qua livestream quá muộn ngủ không đủ giấc, sáng nay lại còn bị Thịnh Nam bơm ‘tư tưởng sắc dục’ ô nhiễm vào đầu, vậy nên mới tưởng tượng ra những cảnh cấm trẻ em như vậy trong vườn trường thanh khiết vắng người này.

Đàm Lê tự an ủi mình xong, chột dạ khụ một tiếng, rồi mới nói: “Anh tỉnh rồi?”

“Ừm,” Tần Ẩn nói xong, lại bổ sung, “Mỗi ngày tôi đều dậy lúc năm rưỡi đến sáu giờ. Muốn đánh thức tôi, thì phải dậy trước khung giờ đó mới được.”

Đàm Lê: “..”

Ở thế kỷ 21 này phải khan hiếm lắm mới có một cán bộ kỳ cựu nghỉ ngơi và làm việc như thế?

Nhưng nhận thua thì không thể nào rồi.

Đàm Lê: “Anh năm rưỡi đã dậy còn tôi thì quen dậy bảy giờ, quả nhiên chúng ta không thích hợp.”

Tần Ẩn: “Thế này thì có gì mà không hợp.”

Khóe môi Đàm Lê nhếch lên, lộ ra nụ cười hư hỏng vì cá đã cắn câu. Cô vui vẻ mở miệng, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Nhỡ đâu sau này tôi lôi anh ngủ, sáng sớm tỉnh dậy, có một mình anh thì cô đơn biết bao?”

“……..”

Người lãnh cảm chỉ biết câm nín.

Đàm Lê thực hiện được ý đồ xấu của mình rồi, lúc này nghẹn lại ý cười hư hỏng lấp lánh nơi đáy mắt, là nét rạng rỡ mà chính bản thân cô cũng không nhận ra. Khóe miệng cô nhếch lên đến tận trời xanh.

Ngay khoảnh khắc cô cho rằng bản thân sẽ không nhịn được mà cười thành tiếng, bên kia đầu dây im lặng thật lâu, đột nhiên một tiếng nói lạnh lùng phát ra: “Thế này, có thể khiến em vui vẻ hơn?”

Đàm Lê cứng đờ: “?”

Tần Ẩn nhàn nhạt tiếp: “Vậy là tốt rồi.”

Đàm Lê: “Anh—-”

Người lãnh cảm hạ giọng thật trầm, gợn nên chút ý cười như có như không: “Còn về phía tôi có cô đơn hay không, chờ em lôi tôi ngủ được hãy nói sau.”

Đàm Lê: “……….”

Ôi chao.

Sao cô lại cảm thấy người lãnh cảm lẳng lơ thế này?

———–

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:

Dù là, tuy rằng anh Lê ngoài miệng cợt nhả, nhưng cô thật sự có tài (?)

.

Nhật kí Liar: #bạn gái mỗi ngày đều muốn chia tay với tôi# #dẹp ý nghĩ ngay đi#