Tần Ẩn bình tĩnh tắt điện thoại thả vào trong túi áo khoác, sau đó anh nhấc mắt lên, nhìn về hướng Đàm Lê.
“Ngủ cái gì?”
Đàm Lê: “…..”
Đối diện với ánh mắt đen nhánh lành lạnh nhàn nhạt như cười như không này, Đàm Lê túng quẫn không thôi, hai bàn tay đập vào nhau mười ngón hợp lại, đầu ngón trỏ đặt trên trán, làm thành hình dáng dập đầu.
“Thật sự xin lỗi, tôi sai rồi.”
Bảo trì tư thế này ba giây cô mới ngẩng tí đầu lên, mở một bên mắt, nhận sai mà còn tỏ ra tinh quái đến là giận—–
“Tôi thật sự không biết đó là dì, nếu dì ấy hiểu lầm, tôi có thể gọi điện thoại lại cho dì để giải thích.”
Tần Ẩn cứ thế nhìn cô chừng vài giây, đảo mắt rũ mi. Anh tùy tay cầm lấy ba lô bên cạnh, rút chân dài về đứng dậy trước bàn.
“Không cần.”
Đôi lông mi rũ xuống có chút ý cười thanh lạnh, khi người nọ đi thoáng qua bên thân Đàm Lê, khôi phục lại bộ dáng lãnh cảm ngày thường.
“Tôi sẽ giải thích với bà.”
Đàm Lê nhẹ nhàng thở ra.
Cầm theo ba lô, cô xoay người theo sau.
“Anh trai nhỏ Tần Ẩn, buổi chiều và buổi tối hôm nay anh có sắp xếp gì chưa?”
“Hỏi chuyện này làm gì.”
“Không có gì, chỉ là, nếu như anh chưa có sắp xếp gì, vậy thì tôi đây sẽ giúp anh sắp xếp.”
“?”
Tần Ẩn nghe vậy thì dừng lại.
Đàm Lê bẻ ngón tay đi qua người Tần Ẩn, ngữ điệu tản mạn: “Dù sao thì tôi cũng còn nợ anh một trận đấu rank, một bữa cơm, một hộp thuốc lá…Tôi không phải là người thích nợ thích nần, dù sao cũng phải cho tôi một cơ hội để tôi trả hết nợ chứ?”
Nói xong, Đàm Lê dừng lại xoay người tại chỗ, sẵn tay không nhìn về phía Tần Ẩn.
Tần Ẩn hỏi: “Cô muốn như thế nào?”
“Òm, ví như hiện tại….” Đàm Lê nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, “3 giờ rưỡi chiều, còn 3 tiếng hơn nữa là đến giờ cơm tối, tôi có thể đưa anh đến tiệm lão Thái đấu rank trước. Rồi mời anh đi ăn cơm.”
Đàm Lê nói xong thì ngẩng mặt, nợ nụ cười tươi rói chờ khen ngợi: “Thế nào, kế hoạch của tôi có phải rất hoàn mỹ đúng không?”
Tần Ẩn có hơi động lòng, nhưng lại tiếc nuối: “Đêm nay tôi có hẹn.”
Đàm Lê khá bất ngờ: “Là những người mà ở nhà hàng sinh thái lần trước tôi chưa được gặp mặt, bạn của anh đó à?” Đàm Lê theo bản năng thốt lên, lại thấy có hơi đường đột, ánh mắt nheo lại, “Tôi thuận miệng hỏi thôi, không nói cũng không sao cả.”
“Không phải,” Ánh mắt Tần Ẩn khẽ động, tựa như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ trả lời, “Là ba mẹ tôi.”
“À.”
Nhớ đến những lời gây tội chết vào mấy phút trước, Đàm Lê không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Trong bầu không khí trầm mặc, hơi lạnh chầm chậm lên men.
Đàm Lê hoàn hồn, nở nụ cười xán lạn: “Vậy chúc anh với chú và dì có một bữa ăn đoàn viên vui vẻ hòa thuận nhé.”
“……..”
Cơm chiều thôi mà dùng tới từ ‘chúc’, nghe có điều long trọng khó tả.
Nhưng Tần Ẩn lại nhớ đến cái đêm khuya ở nửa tháng trước, anh đứng trong màn mưa tầm tã trước khu dạy học vô tình nghe được cuộc điện thoại của Đàm Lê….cũng là lần đầu tiên anh chứng kiến cô nhóc điên này thất thố.
Đối với cô nhóc này mà nói, từ vui vẻ hòa thuận này chắc chưa từng gắn liền với từ gia đình.
Tần Ẩn rũ mắt, nghiêm túc đồng ý: “Được.”
Đàm Lê vẫn chưa phát hiện ra, khi cô chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, cái người tên Hướng Ngạn Minh ấy, có từng quấy rầy anh không?”
Tần Ẩn nghĩ ngợi một hồi.
Đàm Lê nghĩ anh đã quên: “Chính là cái người tháng vừa rồi, ở trong nhà hàng sinh thái——-”
Tần Ẩn: “Tôi biết.”
“Ồ,” Đàm Lê bất ngờ nhấc mắt, “Trí nhớ anh tốt thật, tôi thì quên mất.”
Đáy mắt Tần Ẩn vốn rất lạnh lùng, đột nhiên xẹt qua ý cười. Anh đi xuống bậc thang, khi đi qua Đàm Lê âm thanh còn bình tĩnh và lạnh nhạt: “Sau này có gặp qua một lần.”
Đàm Lê cảnh giác theo sau: “Anh ta có làm phiền anh không?”
“Không có, chỉ là chứng thực một tí.”
“Hử? Chứng thực cái gì? Quan hệ bạn trai bạn gái?”
“……….”
Đàm Lê không chờ cho người nọ trả lời, chỉ nhìn thấy người lãnh cảm liếc mắt nhìn xéo qua cô, hàm ý không rõ: “Không phải cô nói với bọn họ tôi không có học thức, hơn nữa còn không có công việc à?”
“À, vậy sao, tôi quên hết cả rồi.” Đàm Lê vô cùng thành khẩn và thẳng thắn, “Anh ta hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở đại học F?”
“Ừm.”
“Vậy anh nói như thế nào?”
“Đi theo,” Thanh giọng Tần Ẩn vững vàng và bình tĩnh, “Người nhà.”
Đàm Lê: “Phụt.”
Cô xoay người qua, nghẹn hai giây vẫn không nhịn nổi, cô gái nhỏ cười ha ha ha ha.
Chờ bình ổn trở lại, Đàm Lê mới quay lại, nơi khóe mắt và lông mày vẫn còn vươn ý cười: “Anh thật sự đã nói với anh ta như thế à?”
“Ừm.”
“Khuôn mặt này của anh nổi tiếng đại học F như thế, chờ sau này anh ta mà phát hiện ra chân tướng chắc sẽ tức chết luôn, không đúng, có khi anh ta đã phát hiện ra rồi…..” Đàm Lê ngừng cười, khẽ nheo mắt, “Xem ra anh ta không nói cho Đàm Văn Khiêm à.”
Tần Ẩn nghe thấy nửa câu làu bàu phía sau của Đàm Lê, hơi chau mày: cái tên “Đàm Văn Khiêm” này nghe khá quen tai, dường như anh đã được nghe trưởng bối nào đó nhắc qua rồi.
Có điều đối với những chuyện từ trong miệng các trưởng bối, Tần Ẩn đó giờ chưa từng để bụng, lúc trước anh đăng ký nguyện vọng đại học không chọn hướng ngành tài chính, còn gây kinh động đến trưởng bối hai nhà họ Tần và họ Tiếu phải xuất chiêu, khá gay gắt với nguyện vọng của anh.
Vậy nên mặc dù muốn nhớ lại, nhưng với những tin tức vụn vặn ngẫu nhiên nghe được lại không để bụng tới thì sao mà tìm ra cho được.
Tần Ẩn cũng không cưỡng cầu.
Anh nhớ đến ban nãy đứng ngoài cửa lớp, nhóc điên kia vô duyên vô cớ cười xán lạn, nhưng nỗi bất hạnh ẩn sâu trong cô xem ra vẫn để lại dấu vết—-
“Vì chuyện Hướng Ngạn Minh, mà ba cô gọi điện thoại đến?”
Đàm Lê ngẩn ra.
Cô quay lại, suy nghĩ cũng quay về thực tại, kinh ngạc nhìn Tần Ẩn: “Ôi chao, anh trai nhỏ, anh là Holmes chuyển thế sao, chuyện như vậy mà cũng đoán ra được nữa?”
Tần Ẩn không đáp lại.
Đàm Lê gật đầu: “Ông ấy còn tưởng anh là người chỉ lo chơi game hơn lo học còn không có nghề nghiệp, nói tôi kết bạn với mấy người không đứng đắn.”
“Cô trả lời như thế nào.”
“Tôi còn nói thế nào nữa?” Đàm Lê cười đến vô tâm vô phế, “Đương nhiên là làm cho ông ấy á khẩu không trả lời lại được nữa, cuối cùng phải hung hăng nói mấy câu tàn nhẫn với tôi rồi cúp điện thoại thôi.”
“………”
Tần Ẩn dời mắt đi: “Dù sao ông ấy cũng là ba cô.”
Ý cười nơi đáy mắt của Đàm Lê lạnh tanh, trên mặt lại không đổi sắc: “Thế nào, anh còn chưa biết chuyện gì đã bắt đầu lấy ba con máu mủ tình thâm đó đả động tôi?”
Tần Ẩn không nhanh không chậm nói tiếp nửa câu sau: “Một khi ba mẹ đã nhẫn tâm muốn sửa tính cho con cái, thì cô sẽ bất lợi.”
Đàm Lê sửng sốt.
Cái chuyển biến phía sau này quả thật cô không nghĩ đến bao giờ.
Hoàn hồn, Đàm Lê chẳng thèm để ý vẫy tay, cười nhạo: “Ông ấy có thể sửa gì? Tôi cũng không có yêu cầu gì—-”
Lời còn chưa dứt, điện thoại Đàm Lê rung lên.
Cô lấy điện thoại ra.
Sau đó Tần Ẩn liền thấy, con nhóc xấu xa này giây trước vẫn còn cười rất phóng túng, vào lúc này ngây người đứng tại chỗ.
Anh hơi nhíu mi, cũng dừng lại theo.
Đàm Lê cứng đờ bỗng hoàn hồn, nhận điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Tần Ẩn nghe được âm giọng này của cô gái, hoàn toàn thu hết móng vuốt nhọn hoắt lại, mềm mại và dịu ngoan—-
“Bà ngoại ạ?”
“Lê Tử, bà nghe bên phía nhà họ Đàm gọi điện thoại đến, ba con nói con…có bạn trai?”
Đàm Lê: “……..”
Này à.
Hai mươi phút sau.
Đàm Lê tắt điện thoại, im lặng không nói, đôi mắt trông mong nhìn về phía Tần Ẩn.
Nếu không phải Tần Ẩn từng thấy dáng vẻ giơ nanh múa vuốt, phóng túng xấu xa của cô, thì thật sự sẽ bị ánh mắt ngập nước này lừa gạt mất.
Liên tục mười phút công kích bởi sự đáng thương, người lãnh cảm vẫn không có động tĩnh: “Không đi được.”
Đàm Lê dựng một ngón tay lên: “Chỉ lộ mặt thôi, lộ cái mặt ra xong thì tôi sẽ lập tức cung kính đưa anh về nhà.”
“Mấy giờ kết thúc?”
“Này….” Đàm Lê chần chờ.
Tần Ẩn không bất ngờ, khinh khỉnh đáp: “Thời gian kết thúc cô còn không xác định được, lại dám cam đoan với tôi?”
Đàm Lê nghĩ ngợi, tiếc nuối thở dài: “Ừm, vậy quên đi.”
Đàm Lê không muốn làm Tần Ẩn khó xử, rất nhanh bèn buông tha cho anh.
Hai người sóng vai, im lặng đi được mấy mét, đột nhiên Tần Ẩn lại hỏi: “Vậy cô phải làm sao?”
“Hả?” Đàm Lê ngoái đầu lại nhìn.
“Bà ngoại muốn gặp bạn trai của cô, vậy đêm nay cô phải làm sao bây giờ, tìm được người hai tư sáu rồi à.”
“?”
Qua hai giây, Đàm Lê rốt cuộc mới phản ứng lại được hai tư sáu là ai, cô liếc mắt bật cười: “Không dám không dám, vị kia còn lỗ mãng hơn cả tôi. Tôi đi một mình thôi.”
“……..”
Đột nhiên bên cạnh không nhúc nhích.
Đàm Lê đi được hai ba bước, phát hiện ra Tần Ẩn theo không kịp. Cô dừng lại, mờ mịt xoay người, chỉ thấy người nọ đang đứng tại chỗ, nheo mắt nhìn cô.
Ánh mắt đấy như có chút…….
Không chờ cho Đàm Lê đọc ra, ánh mắt Tần Ẩn rũ xuống, che lại tất cả cảm xúc trong anh.
“Đi thôi.”
“?”
“Tôi đi cùng cô.”
“…….?”
Nếu như Tiêu Nhất Dương có ở đây, nhất định sẽ không khỏi bóp cổ tay thở dài——
Gia phong nhà họ Tần nghiêm ngặt có tiếng trong giới, đã dùng biết bao nhiêu là quy luật dưỡng ra một ông tổ sống thế này, rốt cuộc trong lần đầu tiên anh đã thỏa hiệp chắp tay đưa ra.
*
Chung quanh đại học F, nhà hàng tốt nhất và nâng cao giá trị người dùng lên thì chỉ có cái nhà hàng sinh thái kia mà thôi.
Vậy nên cũng không mấy bất ngờ, địa điểm mà bà ngoại và Đàm Văn Khiêm chọn chính là chỗ cũ.
Tần Ẩn sau khi đồng ý với Đàm Lê cùng nhau đi, cả hai ra ngoài cổng trường bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến nhà ăn.
Trong xe, Tần Ẩn lấy điện thoại ra.
Đàm Lê vô cùng cảm động với lần tương trợ này của người lãnh cảm, cũng an ủi anh cả đường đi, đương nhiên sẽ không bỏ qua thời khắc này: “Anh muốn gọi điện thoại sao anh trai nhỏ, tay có đau nhức gì không? Có cần tôi cầm điện thoại cho anh không?”
Tài xế taxi từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn hai người bằng một ánh nhìn ý vị sâu xa, đại khái cho rằng đôi tình nhân với giá trị nhan sắc đỉnh cao thế này đang cosplay tình thú gì đây.
Tần Ẩn nhếch mắt nhìn: “Gọi điện thoại cho ba mẹ tôi, đẩy thời gian gặp mặt cho buổi hẹn tối hôm nay—-Cô làm?”
Lại nhớ đến câu ‘ngủ không anh trai nhỏ’ nọ, Đàm Lê lập tức nở nụ cười khiêm nhường chừng mực và kính cẩn: “Không đâu không đâu, vẫn là tự ngài làm thôi.”
“..”
Khóe môi Tần Ẩn nở nụ cười nhàn nhạt,
Điện thoại được thông, anh chuyển hướng nhìn ra cửa sổ.
Điện thoại được nhận rất nhanh.
Có điều bên kia không phải là ‘dì Tiếu’ mà Tiêu Nhất Dương nghe giọng đã sợ mất mật, mà là một giọng nam trung niên được ép trầm xuống: “Con trai cưng??”
Ánh mắt Tần Ẩn nhảy dựng: “….Sao lại nhận điện thoại của mẹ con?”
“Chị Tiếu của con đi vệ sinh rồi, không ở đây.”
“…………”
Trong xe vốn im lặng, Đàm Lê và Tần Ẩn lại ngồi ở sau, Đàm Lê cơ hồ có thể nghe hết từng chữ một không sót bên trong điện thoại.
Vậy nên biểu cảm trên mặt cô bấy giờ cũng rơi vào mê mang—–
Mẹ của con trai cưng là chị Tiếu?
Cái cấu tạo gia đình kỳ quái gì thế này?
“Con trai cưng à, nghe chị Tiếu nói con có bạn gái? Thật hay giả vậy?”
“Giả.”
“Ồ, chị nói trước đó rõ ràng có nghe được một giọng nữ rất thân mật bên cạnh con.”
“……….”
Tần Ẩn nhếch mí mắt lên, tầm nhìn dời qua tên đầu sỏ đang vô tội nhìn về hướng bên ngoài cửa sổ, chỉ kém là chột dạ hừ nhỏ một tiếng.
Tần Ẩn rũ mắt, khóe môi nhàn nhạt cong lên: “Mẹ nghe lầm đó.”
“Hử?” Chị Tiếu sao lại lầm được, con đừng có….A chị quay lại rồi. Chị Tiếu, là điện thoại của con trai cưng chúng ta này!”
Một giọng nữ mơ hồ có chút lạnh lùng truyền qua: “Đã bảo ở bên ngoài đừng có gọi em như vậy rồi mà.”
“Xin lỗi vợ, anh quên mất.”
“Cũng đừng có sáp lại gần em thế.”
“Nhưng mà anh thích cái mùi hương trên người vợ quá thì biết thế nào….”
“Cút xa chút đi.”
“Vậy mở loa ngoài để anh cũng được nghe giọng của con trai cưng chúng ta nữa chứ hu hu hu……”
Trong xe.
Tần Ẩn: “………..”
Đàm Lê: “………….?”
Khuỷu tay của Tần Ẩn chống lên cửa kính xe, nhẫn nại đè lấy huyệt thái dương: “Hai người muốn buồn nôn thì có thể chờ đến khi trong nhà không có người thứ 3 có được không vậy?”
“Từ từ.”
“Chị Tiếu em—–úi….”
“Được rồi.” Sau khi loạt âm thanh lộn xộn kết thúc, giọng nói lạnh lùng mới quay lại điện thoại, “Giải quyết xong. Có chuyện gì, nói đi.”
Đàm Lê…….Ôi chao.
Là cái kiểu “giải quyết” mà cô nghĩ đến đúng không?
Tần Ẩn hiển nhiên tập mãi thành quen, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: “Hai người đã chọn xong nhà ăn chưa?”
“Ừm, ba con chần chờ lắm, mẹ tùy tiện chọn một nhà hàng rồi.”
“Có thể con sẽ đến trễ.”
“Hử?”
“Bên phía con,” Tần Ẩn ngừng lại, đốt ngón tay khẽ gõ trên đầu gối, “Trong trường có chút chuyện, con phải qua bên đó một lát.”
Đối diện yên lặng như tờ.
Đàm Lê đứng ngoài cuộc dự thính thôi nhưng không hiểu sao có hơi bất an, cô quay đầu nhìn qua bên cạnh, thấy tên lãnh cảm vẫn mang một bộ mặt lạnh nhạt lù lù bất động.
Không hỗ là lãnh cảm à.
Thiên phú nói dối, cũng làm tốt hơn so với người bình thường nữa.
Giọng nữ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Là trong trường có việc, hay là việc riêng tư cá nhân con?”
“Trường học ạ.”
“Con thật sự không có bạn gái?”
“Không có.”
“Vậy giọng nữ trước đó là thế nào?”
“Một nữ sinh đi ngang qua, nhận nhầm người.”
“……..”
Hỏi trôi đáp chảy làm cho Đàm Lê ngồi bên cạnh phải nhìn anh bằng một cặp mắt ý tứ khác xa xưa.
Mà sau màn chất vấn này, giọng nói bên trong điện thoại cũng tự nhiên hết nghi ngờ: “Được, vậy để một lát mẹ gửi định vị qua cho con, trước khi con đến nhớ nhắn cho mẹ.”
“Vâng, con nhớ rồi.”
Kết thúc trò chuyện.
Tần Ẩn cất điện thoại đi, nghiêng người nhìn Đàm Lê vẫn chưa kịp dời mắt: “Sao vậy.”
“Không có gì.” Đàm Lê cười cười, vài giây sau, cô phải nhận mệnh quay đầu lại, “Được rồi, đúng là tôi có hơi tò mò.”
Tần Ẩn nheo mắt lại, yên tĩnh chờ cô mở lời.
Đàm Lê: “Vừa nãy là chú và dì nhà anh?”
“Ừm.”
“Như vậy à,” Đàm Lê giật đầu, “Tính của chú….thật hay.”
Tần Ẩn thản nhiên cười nhạt: “Cô muốn nói ông ấy hơi ngáo đúng chứ.”
“Không có, thật sự hay lắm. Mặc dù xưng hô với dì có hơi kỳ quái, nhưng mà rất đáng yêu.” Đàm Lê nói rất thật lòng.
Tần Ẩn mong mỏi liếc nhìn cô, lại rũ mắt dời đi: “Bọn họ là tình yêu chị em, mẹ tôi họ Tiếu, lúc còn trẻ ba tôi đã gọi mẹ như vậy rồi.”
“Chắc hẳn là chú yêu dì lắm.”
Tần Ẩn lạnh nhạt cong môi, mang theo ý cười đùa cợt: “Ông ấy đúng là rất mê vợ.”
“……”
Bên cạnh đột nhiên yên lặng lại.
Tần Ẩn ngoái đầu nhìn, chỉ thấy cô gái nhỏ đang nở nụ cười tươi rói, ngẩng mặt nhìn anh.
Tần Ẩn: “Nhìn tôi làm gì.”
Đàm Lê: “Vừa nãy nghe thấy lúc chú nói chuyện với anh, tôi lại nghĩ ngay tới chuyện, cái gì mà tính cách di truyền quả thật chỉ để hù người thôi.”
Tần Ẩn nhếch mày: “Nhưng mà?”
Đàm Lê cười tiếp lời: “Nhưng mà, chờ cho đến khi giọng nói của dì vang lên, tôi mới nghĩ, hóa ra nó cũng có lý.”
“……..”
“Vậy nên anh đừng lo lắng, theo tôi thì anh hoàn toàn sẽ không kế thừa gen đáng yêu, mê vợ của chú được đâu.”
“……”
Tài xế đưa hai người đến bên ngoài cổng nhà hàng sinh thái.
Lúc này vẫn là phòng ghế lô gần gốc cây lần trước, Đàm Lê ngựa quen đường cũ đi qua vòm cầu, qua ‘Thủy Liêm Động’, cùng Tần Ẩn đến bên cạnh cái trụ lớn kia.
Đàm Lê quay đầu lại, cho Tần Ẩn liều thuốc an thân: “Anh yên tâm đi anh trai nhỏ, lần này là kết thúc rồi, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội cho họ thấy tôi và anh chia tay—-tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh nữa.”
“…….”
Người lãnh cảm không nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái.
Nhìn ánh mắt anh, hẳn là không mấy tín nhiệm lời cô nói.
Đàm Lê chột dạ sờ sờ chóp mũi: “Khụ, chúng ta đi vào thôi.”
Bước lên mấy bậc thang đá, đến cửa.
Người phục vụ cũng là người lần trước tiếp họ khom người mở cửa phòng ra, Đàm Lê đột nhiên nhớ ra quay đầu lại dặn dò Tần Ẩn: “Chú tôi hiện đang ở nước ngoài, nên chắc là chỉ có bà ngoại tôi và Đàm Văn Khiêm ở đây thôi, sau khi vào gặp bà cụ, anh cũng gọi bà ngoại như tôi gọi nhé.”
“Ừm.”
Người phục vụ kéo cửa ra rồi xoay người, nghe thấy vậy thì do dự, nhưng vẫn nhắc nhở: “Cô Đàm.”
“Hả?” Đàm Lê dừng lại.
Phục vụ: “Hình như ba cô gặp được bạn bè ở phòng bên cạnh, nên có mời bọn họ cùng đến. Vậy nên bên trong phòng hiện tại không phải chỉ có hai người thôi đâu.”
Đàm Lê ngẩn ra hai giây, cười lạnh tanh.
“Lần trước là con của bạn bè, bây giờ gọi hẳn một nhà bạn bè qua luôn à. Còn kéo bà ngoại vào….Ông ấy cho rằng đông người thì có thể thắng được chắc?”
Đáy mắt Đàm Lê ngập nước cùng ý cười giễu cợt, nhưng vẫn chầm chậm nhịn xuống.
Cô quay đầu lại, thân mật khoát tay Tần Ẩn, vừa nhỏ giọng cổ vũ anh: “Anh trai nhỏ đừng sợ nhé, tôi đây bảo vệ anh.”
Tần Ẩn nở một nụ cười trầm thấp mà lạnh lùng: “Cảm ơn cô?”
“Khách sáo khách sáo.”
Theo từ khách sáo cuối, Đàm Lê và Tần Ẩn mang một tư thái thân mật nhất đi vào trong ghế lô.
Quả nhiên Đàm Lê nhìn thấy một đôi vợ chồng xa lạ ngồi bên kia bàn, dường như đang bắt chuyện với cụ lão nhà mình. Nghe thấy tiếng cửa mở, cùng Đàm Văn Khiêm là bốn người đồng loạt ngước mắt nhìn về hướng bọn họ.
Đàm Lê kéo Tần Ẩn, dừng lại.
Cô không nhìn người khác, chỉ hướng bà cụ ngoan ngoãn nở nụ cười ngọt ngào: “Bà ngoại buổi tối tốt lành ạ.”
Cô yên lặng, chờ Tần Ẩn tiếp câu của mình.
Chờ hai giây, bên cạnh vẫn an tĩnh, Đàm Lê vụng trộm chọt chọt nơi khuỷu tay anh.
“….Chào bà ngoại ạ.”
Người nọ rốt cuộc cũng mở miệng, âm thanh trầm thấp du dương. Chỉ là âm cuối mang theo một chút ý thở dài.
“Ba, mẹ. Buổi tối tốt lành.”
“……….?”
————
Min: Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu:)))) thồi ăn cám anh giai chị géi ạ