Ánh Tà Dương

Chương 15




Sau bữa cơm trưa, Chu Đông Dã chủ động lái xe đưa Hàn Lương về nhà. Vì sự xuất hiện của Đỗ Lộc, đầu óc Hàn Lương đang rất rối loạn, cũng cần nhanh chóng rời đi tìm nơi yên tĩnh suy ngẫm, bởi thế cô không chối từ. Đỗ Lộc đành đứng nhìn hai người lên chiếc xe đẹp tuyệt trần mà đi.

Đỗ Lộc nheo mắt, nhìn bụi xe phả xa, quay sang hỏi Hàn Hữu: “Anh chàng kia là ai? Đang theo đuổi chị Lương à?”

“Tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh, quan tâm gì nhiều chuyện?!” Hàn Hữu bực bội kéo tay Đỗ Lộc bước đi: “Đi, đến chỗ cậu đang ở lấy hành lý, sau đó về nhà tớ, sắp xếp xong tớ có chuyện muốn hỏi.”

“Được, tớ cũng muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu.” Đỗ Lộc hé miệng, mỉm cười theo Hàn Hữu.

Dọc đường đi, Hàn Lương nhìn ra cửa sổ không nói gì, sự xuất hiện của Đỗ Lộc khiến cô nhớ tới quá khứ, nhớ tới tuổi thanh xuân sáng rực một đi không trở lại. Cô không khỏi bật cười, nói cho cùng, người khác đều nghĩ rằng cái chết của Đỗ Nhạc khiến cô thương tâm, nhưng thật ra không phải, anh để cho cô rất nhiều hồi ức đẹp để nhớ. Chẳng qua sau khi anh chết, cô cũng mất đi sự quan tâm với những chàng trai khác mà thôi, không tính là thương tổn. Đỗ Nhạc chỉ trao cô những điều tốt đẹp nhất, chỉ có tốt đẹp.

Chu Đông Dã thấy Hàn Lương ngẩn ngơ nhìn cửa sổ mỉm cười, dường như đang ở một không gian khác, hoàn toàn không để ý tới anh. Buồn bực một hồi, anh mới trầm giọng hỏi: “Đỗ Lộc quen cô đã lâu?”

“Hả?” Hàn Lương hoàn hồn nhờ câu hỏi, quay đầu nhìn Chu Đông Dã cười đáp: “Đúng, chúng tôi biết nhau từ nhỏ, nhà cũ ở cùng một khu.”

“Thanh mai trúc mã?” Chu Đông Dã chăm chú, đây là lần đầu tiên anh nghe Hàn Lương nói về chuyện của chính cô, hơn nữa là nói cho anh. Vì thế tâm trạng khó chịu hồi nãy lập tức được gột sạch.

Hàn Lương vốn chỉ định nói một câu đúng mực để đáp lời, nhưng lại thấy gương mặt chân thành của anh, cặp mắt mang ý cười ấm áp khiến cô không đành lòng dập tắt hứng thú đó. Dù sao cô cũng đã giữ việc này trong lòng lâu lắm rồi, cô không phải một người biết cách thổ lộ, bây giờ lại có người chịu nghe, thật sự không cần trốn tránh nữa.

“Chuyện cũ rất dài, anh muốn nghe ư?” Hàn Lương cười hỏi.

“Ừ, muốn nghe.” Chu Đông Dã biết hành vi này là cực kỳ hóng hớt, không giống thói quen ngày thường luôn tôn trọng riêng tư của anh, nhưng vẫn lời ngay ý thật. Có thể nói, Chu Đông Dã cũng am hiểu cô nàng quái dị Hàn Lương ở một mức độ nào đấy, nếu chính anh tỏ ra khách khí nói không sao cả, chắc chắn cô sẽ ngậm miệng còn chặt hơn vỏ trai ngậm ngọc. Về phần vì sao anh lại tò mò về Hàn Lương như vậy, hiện tại trong lòng Chu Đông Dã hoàn toàn không xuất hiện câu hỏi đó.

“Bây giờ không có thời gian, bữa tối anh đến nhà tôi đi, tôi sẽ chậm rãi nói cho anh nghe.” Hàn Lương nói xong liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, “Để anh trở thành người kết thúc câu chuyện này đi.”

Chu Đông Dã gật đầu. Ngoài cửa sổ đã thổi gió đông, trong xe lại ấm áp như mùa xuân, tiếng nhạc lững lờ như có như không, Chu Đông Dã cảm thấy nếu ở bên cạnh cô nàng quái dị, cho dù chỉ im lặng thế này, cũng là một loại hạnh phúc.

Chu Đông Dã cố ý rời công ty trước giờ tan tầm, trên đường lái xe về nhà, trong lòng hơi căng thẳng. Bây giờ anh mới nghĩ đến, vì sao anh cứ cố tình muốn biết chuyện cũ của Hàn Lương vậy? Sự tò mò của anh với cô phải chăng hơi quá mức rồi? Hoàn toàn phá vỡ nguyên tắc từ trước đến nay của bản thân.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng phương hướng của xe vẫn không đổi. Tan ca sớm, xe trên đường không nhiều, Chu Đông Dã vẫn đang trầm tư, đột nhiên vào lúc đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, anh nhìn thấy di động phía trước sáng lên, đổ chuông.

“Mẹ, có chuyện gì à? A, ngày mai đi, tối nay con có hẹn.” Sao mẹ lại muốn anh về nhà hôm nay chứ, Chu Đông Dã nhíu mày kiên nhẫn từ chối: “Không được đâu, cuộc hẹn tối nay rất quan trọng.” Đang nói, đột nhiên nghe thấy tiếng Lý Ngọc Ninh líu ríu bên cạnh, Chu Đông Dã sửng sốt, sao nhà anh lại náo nhiệt như vậy? Cô nhóc Lý Ngọc Ninh sao có thể rảnh rỗi mà đến nhà anh? Chu Đông Dã vội vàng xem lịch, vừa thấy ngày lông mày liền nhíu chặt hơn, trời ạ, không ổn, anh vội vàng nói với mẹ: “Nhưng mà, có quan trọng cũng không bằng mẹ, ha ha, con sửa soạn chút rồi về.”

Ngắt điện thoại, Chu Đông Dã hơi ảo não, xem ra lần này lỡ hẹn với Hàn Lương thật rồi. Dù biết rõ với tính tình của Hàn Lương, nếu bây giờ anh bỏ lỡ, chắc chắn sẽ không có lần tiếp theo, rất khó xử, nhưng không biết làm gì hơn.

Gọi điện thoại cho cô nàng quái dị, Chu Đông Dã nghe thấy tiếng tim anh đập bình bịch trong lồng ngực, đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô, nhấc máy, tiếng nói điềm đạm vang lên ở đầu dây: “Vâng, tôi là Hàn Lương, ai vậy?”

Chu Đông Dã nghe thấy tiếng Hàn Lương, nửa ngày không nói ra lời. Tiếng hít thở của cô tựa như gần kề bên tai, trong lòng Chu Đông Dã nảy sinh bối rối bất lực, cứ cảm giác nếu lần này lỡ hẹn, anh sẽ thật sự mất đi thứ gì đó. Chu Đông Dã không nói lời nào, Hàn Lương cũng không lên tiếng, chỉ một mạch trầm lặng, lát sau anh mới trầm giọng: “Hàn Lương, tôi là Chu Đông Dã.”

“Vâng, có việc gì thế?”

“À, thật xin lỗi, tối nay tôi có việc đột xuất, không thể tới hẹn, đành phải báo cho cô.”

“Không sao, vừa rồi mãi không nói lời nào, tôi cũng đoán là vì chuyện này, Chu tiên sinh không cần cảm thấy khó xử, ai mà chẳng có lúc bận. Được rồi, anh cứ đi đi, gặp lại sau.”

Chu Đông Dã nghe thấy giọng nói của Hàn Lương rất thoải mái, thanh âm dịu dàng, không hề tỏ vẻ mất hứng vì anh không tới được, trong lòng liền trở nên mâu thuẫn. Rõ ràng đây là kết quả mà anh muốn, nhưng việc cô rộng lượng như thế không phải là điều anh muốn. Thẫn thờ một hồi mới đáp: “Cám ơn cô, tạm biệt.” Khi cúp máy, đột nhiên nghe thấy tiếng nói vui vẻ của anh chàng Đỗ Lộc ở đầu dây bên kia: “Chị Lương, có chuyện gì thế?”

Chu Đông Dã sầm mặt, nắm chặt điện thoại, vừa nhấn ga liền lao đi.

“Mẹ, sinh nhật vui vẻ ~ chúc mẹ mỗi năm lại xinh đẹp thêm một chút ~” Chu Đông Dã cười tươi trao quà tặng.

Mẹ Chu Đông Dã sung sướng ôm anh nói: “Ngọc Ninh bảo hôm nay con về sớm, bây giờ mới đến, hóa ra là đi mua quà, ha ha, thật ra con về được là tốt rồi, cần gì mấy thứ này đâu.”

Thấy mẹ cười tươi như hoa, Chu Đông Dã xấu hổ một lúc, cười trừ ôm bà, đáp: “Trong lòng con mẹ là số một, mua quà cho mẹ là tất nhiên.” Bà Chu cười mắng một câu mồm miệng dẻo quẹo, kéo anh ngồi xuống bàn.

Người thân trong nhà hầu như đều đã đến, chỗ nào cũng là người, ồn ào hiếm thấy. Chu Đông Dã cũng cười nói vui vẻ, hỏi han trò chuyện xung quanh, tán gẫu với vài bậc cha chú trên bàn rượu, từ tình hình quốc tế hiện đại đến nếp sống xưa nay, người người nói đến đỏ mặt tía tai, nhưng không khí vô cùng sảng khoái.

Dần dần uống nhiều rượu, trong lòng Chu Đông Dã có tâm sự, ăn không vào, nhưng không hiểu sao uống không say, cho đến khi người vắng dần, mới chịu ngừng lại giúp mẹ thu dọn vài thứ, ra về.

“Uống rượu thì đừng về nữa, làm sao con lái xe được.” Mẹ anh lên tiếng khuyên bảo.

Chu Đông Dã kiên quyết nói phải về có việc, giằng co nửa ngày, bà Chu không còn cách nào, đành nhượng bộ, bảo Lý Ngọc Ninh lái xe đưa anh về.