Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió

Chương 44




1.

Khi Hồ Đào tỉnh dậy, cơn sốt của cô đã hạ bớt nhưng đầu vẫn còn váng vất. Cô nhìn một vòng quanh phòng ngủ, lật xem vài quyển sách trên giá, nhận ra tất cả đều là sách về khoa học biển. Cô quay đầu nhìn Lâm Hướng Tự, Lâm Hướng Tự đang đọc sách, thấy vậy cũng ngẩng lên nhìn cô, mấy máy môi không biết nên nói gì.

“Tiền thuê nhà tôi trả cho cậu có còn thừa không?”

Lâm Hướng Tự nói: “Còn thừa nhiều lắm.”

Hồ Đào suy nghĩ một lát, rồi cũng mặc kệ lời anh nói là thật hay giả: “Vậy tôi tiếp tục sống ở đây được chứ?”

“Cậu muốn ở bao lâu cũng được.”

Lâm Hướng Tự đưa chìa khóa cho Hồ Đào, Hồ Đào nhận lấy chìa khóa bỏ vào ví tiền. Lâm Hướng Tự mở rèm ra, ánh mắt trời vàng óng chiếu vào, Hồ Đào nhìn đồng hồ mới biết mình đã ngủ một giấc tới tận 12 giờ trưa.

“Cậu muốn ăn cơm trưa cùng tôi không?” Cô hỏi anh.

Lâm Hướng Tự ngập ngừng: “Vừa hay hôm nay là cuối tuần, nếu cậu không ngại thì tôi nấu cơm cho cậu ăn nhé?”

“Cậu biết nấu ăn á?” Hồ Đào hơi ngạc nhiên, “Cậu nấu ngon không?”

Lâm Hướng Tự bất đắc dĩ cười: “Biết chứ, tôi ở nước ngoài 4, 5 năm, nếu không biết nấu ăn chắc chết đói từ lâu rồi. Trước kia cậu thích ăn lắm, không biết bây giờ khẩu vị có thay đổi hay không.”

Hồ Đào nói: “Chắc là không đâu, mất trí nhớ thôi mà, đâu phải thay đổi thành người khác. Cậu nấu thử xem.”

Từ sau khi về nước, Lâm Hướng Tự rất ít nấu ăn, đừng nói là ngượng tay, ngay cả nhà bếp trông như thế nào anh cũng gần như đã quên mất. Trong lòng anh thấp thỏm bất an, lỡ hôm nay nấu dở, thì thanh danh cả đời của anh sẽ bị hủy hoại mất thôi.

Anh lái xe đến siêu thị mua nguyên liệu nấu nướng, Hồ Đào cũng đi cùng anh. Nơi Lâm Hướng Tự đến là một siêu thị mới mở, bán phần lớn là hàng nhập khẩu, giá cả khá cao nên người mua cũng không nhiều. Hồ Đào nhìn thấy một cặp đồ trang trí bằng sứ, là hai con thỏ chân dài đang ngơ ngác ngồi trên kệ hàng, một đỏ một xanh, một con cầm trong tay trái tim màu đỏ, con còn lại cầm một chiếc đồng hồ cũ kỹ.

Hồ Đào cảm thấy rất thú vị, cứ đứng trước mặt bọn chúng mãi không chịu đi tiếp.

Lâm Hướng Tự vươn tay ra từ phía sau lưng cô, cầm lấy đôi thỏ đưa cho Hồ Đào: “Mua đi.”

“Cậu nói xem, vì sao một con cầm trái tim, một con lại cầm cái đồng hồ?”

Lâm Hướng Tự nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó chua chát đáp lời: “Có lẽ là muốn nói rằng, tôi đã yêu người dài lâu như thế.”

Hồ Đào gật gật đầu, cúi xuống nhìn hai con thỏ trong tay.

Lâm Hướng Tự nói: “Khi tôi mới về thành phố C, muốn trang hoàng lại nhà cửa, tôi tự vẽ bản thiết kế, còn nội thất và đồ trang trí đều là do cậu mua đó.”

“Thật sao?” Hồ Đào rất hào hứng, “Cậu có ảnh không? Cho tôi xem nào.”

Lâm Hướng Tự lấy điện thoại ra tìm mấy bức ảnh cho cô xem, căn nhà ba tầng rất lớn, nhưng chỉ có một mình anh sống nên trông rất trống trải, không thể coi như một mái ấm, chỉ có thể gọi là một chỗ ở mà thôi.

“Tất cả đều do tôi chọn hả?” Hồ Đào rất hứng thú, thần sắc cực kỳ vui vẻ, “Đẹp phết nhỉ.”

Lâm Hướng Tự hỏi cô: “Hay là mua đồ xong chúng ta ghé qua một lát?”

“Nơi cậu ở cách đây xa không?”

“Không xa lắm,” Lâm Hướng Tự nói, “Ở đó toàn là cây bạch quả, những lúc gió thổi qua, lá vàng đều bay lưng lở trong gió, trông rất giống cánh bướm, trước đây cậu thích lắm.”

“Vậy rốt cuộc tôi thích cây bạch quả, hay là cánh bướm?” Hồ Đào hỏi anh.

Lâm Hướng Tự nghe vậy bỗng ngẩn người, anh chợt nhận ra bản thân mình thật sự chưa từng nghĩ xem, rằng rốt cục, thứ cô thích là cây bạch quả, hay là cánh bướm.

Suốt những năm qua, anh hiểu về cô bao nhiêu cơ chứ?

Lâm Hướng Tự nấu canh cá, thịt bò sốt cà chua và một nồi lẩu chua cay, món tráng miệng là chè khoai môn đậu đỏ.

“Cậu cũng ăn cá sao?” Hồ Đào tò mò hỏi.

Lâm Hướng Tự bật cười: “Bọn tôi tuyên truyền việc bảo vệ sinh vật là muốn phản đối con người săn bắt quá độ, gây ô nhiễm môi trường, đặc biệt là những sinh vật quý hiếm chứ đâu phải cực đoan yêu cầu mọi người phải ăn chay. Vốn dĩ con người luôn đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, có quyền lựa chọn đồ ăn mà. Một cán cân, bất kể nghiêng sang trái hay phải, sẽ mất thăng bằng nếu nghiêng về một bên quá mức.”

Anh bất chợt im lặng.

Hồ Đào không hiểu vì sao: “Sao thế?”

Một lát sau, Lâm Hướng Tự mới khe khẽ thầm thì, giọng anh nhẹ đến gần như không nghe thấy: “Có lẽ mọi điều trên đời đều như vậy.”

Bao gồm cả tình yêu.

Hồ Đào khen đồ ăn Lâm Hướng Tự nấu không dứt lời, tảng đá trong lòng rơi xuống, anh khẽ thở phào.

Ăn xong, Lâm Hướng Tự mặc tạp dề hình Totoro đứng rửa bát trong bếp. Hồ Đào đi vào phòng làm việc của anh, nhìn thấy một loạt băng đĩa trên giá, trước kệ sách treo một tấm màn hình chiếu, đối diện là máy chiếu.

Hồ Đào ló đầu ra, hỏi: “Cái này để làm gì vậy?”

“Để xem phim đó,” Lâm Hướng Tự lấy khăn bông lau khô tay, đi vào phòng làm việc: “Muốn xem không?”

Trong đầu đĩa vẫn là đĩa phim “One Day”, Lâm Hướng Tự lấy nó ra, trên giá đĩa có rất nhiều đĩa phim điện ảnh, Hồ Đào chọn bừa một đĩa, là “Happy Birthday” của Lưu Nhược Anh và Cổ Thiên Lạc. Lâm Hướng Tự lấy gối ôm cho Hồ Đào rồi đi vào bếp pha cho cô một cốc trà táo đỏ long nhãn, một lát sau, anh cầm cốc thủy tinh mở cửa phòng ra, nhìn thấy cô đang ngồi dưới đất, cực kỳ chăm chú xem phim.

Ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt cô, nhàn nhạt mơ hồ.

“A, cậu đây rồi.” Cô nói.

Lâm Hướng Tự gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô. Trong phim, Lưu Nhược Anh đi du học ở Nhật Bản, Cổ Thiên Lạc ngồi máy bay từ Hongkong tới tìm cô ấy, bọn họ ở cùng nhau trong một căn phòng chật hẹp, quấn chung một chiếc chăn bông, nhìn đối phương, muốn cười nhưng lại nín nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được cười.

Lưu Nhược Anh nói: “Lạ thật đấy, anh thật sự đang ở Nhật Bản rồi.”

Hồ Đào say sưa xem phim, cô nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa trong màn hình, chắc chắn cô ấy đã đợi người kia rất nhiều, rất nhiều năm. Lúc đi đường sẽ thầm nghĩ, nếu anh ấy ở đây thì tốt quá; Lúc ăn cơm sẽ thầm nghĩ, nếu anh ấy ở đây thì tốt quá; khi ra nắng sẽ thầm nghĩ, nếu anh ấy ở đây thì tốt quá, lúc bão giông cũng thầm nghĩ, nếu anh ấy ở đây, thì tốt quá.

Khi cô độc một mình sẽ thầm nghĩ, nếu anh ấy ở đây thì tốt quá; khi đứng giữa biển người cũng sẽ thầm nghĩ, nếu anh ấy ở đây thì tốt quá.

Thế nên cô ấy mới có thể thốt lên rằng: “Lạ thật đấy, anh thật sự đang ở đây rồi.”

“Cậu biết không?” Lâm Hướng Tự bỗng cất lời, “Trong sinh học, có một loại quan hệ gọi là cộng sinh, ý chỉ hai sinh vật hoàn toàn khác nhau có một quan hệ chặt chẽ đôi bên cùng có lợi. Nếu tách ra, cả hai bên đều sẽ chịu ảnh hưởng rất nặng nề, sẽ héo mòn, nặng hơn là tử vong. Tôi từng đọc một bài báo, trong đó nói rằng, nếu không có hiện tượng cộng sinh, có lẽ trên trái đất sẽ không tồn tại sự sống.”

“Giống như bọn họ sao?” Hồ Đào chỉ vào đôi nam nữ chính trong màn hình.

Lâm Hướng Tự nhìn sâu vào đôi mắt của cô, không trả lời nữa.

Không, anh muốn nói rằng: “Như chúng ta vậy.“

2.

Năm mới đang ngày một đến gần, Hồ Đào cũng dần thích ứng được với cuộc sống hiện tại. Hàng tháng cô đều đến bệnh viện kiểm tra, thi thoảng trong đầu sẽ bất chợt lóe lên vài hình ảnh, ban đầu cô vẫn luôn cố chấp níu giữ chút ánh sáng vụt qua đó, lâu dần cũng chẳng mấy để tâm.

Thậm chí cô còn cảm thấy, nếu có một ngày cô lấy lại được ký ức, không chừng đó mới là tai họa.

Tuy rằng thỉnh thoảng cô cũng sẽ cảm thấy trống rỗng và mờ mịt, nhưng cuộc sống hiện tại rất tốt, chẳng hề bạc đãi cô.

Mãi cho đến trước đêm Giáng Sinh.

Hồ Đào nhận được một cuộc gọi lạ từ Thượng Hải, thi thoảng cô cũng nhận được những cuộc điện thoại từ nơi khác, đều là cuộc gọi rác, nhưng lần này cô vẫn kiên nhẫn nghe máy: “A lô, xin chào.”

“Bé cưng Hồ Đào!!!” Đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói rất nhiệt tình, “Nhớ tôi không?”

Hồ Đào: “….. À…. Ừm.”

“He he, đây là số điện thoại mới của tôi, tôi là Hạng Khiết Khiết đây nè! Tôi mới chuyển đến làm việc ở Thượng Hải, bây giờ đang đợi Uyển Tĩnh đến ăn cơm đó! Bọn tôi đều rất nhớ cậu, kỷ niệm ngày thành lập trường cậu sẽ đến chứ?”

“Hả?” Hồ Đào không kịp phản ứng: “Kỷ niệm thành lập trường sao?”

“Nghe cậu nói là biết chắc phải tám trăm năm chưa check email rồi, chẳng quan tâm đến trường cũ gì cả!” Hạng Khiết Khiết nói, “Kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường đấy! Từ khi tốt nghiệp chúng ta chẳng gặp lại nhau lần nào, đến đi đến đi, tôi nhớ cậu lắm lắm lắm luôn đó!”

Hồ Đào ngượng ngùng cầm điện thoại, không biết nên trả lời thế nào.

“Hồ Đào? Hồ Đào? Cậu có đang nghe không vậy?”

“Ơi,” Hồ Đào bình tĩnh lại, đưa ra quyết định, “Tôi sẽ đến, nhưng tôi có chuyện này muốn nói với cậu trước.”

Mười lăm phút sau, Hạng Khiết Khiết trợn mắt há hốc mồm đứng trên đường phố Thượng Hải, xung quanh người đến người đi, chỉ có một mình cô ấy đứng yên không nhúc nhích như một bức tượng.

“Ý cậu là…….. Cậu bị mất trí nhớ sao? Không đùa đấy chứ?”

“Không đùa mà.”

“Không nhớ chút gì luôn sao?”

“Cũng không hẳn,” Hồ Đào nói, “Vẫn có một chút hành vi trong tiềm thức, nhưng ký ức rất mơ hồ, cảm thấy đó là của mình, nhưng lại giống như chỉ là nghe người khác nói, sau đó tự mình tưởng tượng ra.”

Hạng Khiết Khiết nghẹn lời: “Vậy cậu đã…… rất buồn sao?”

“Có khi có, có khi không, không nghĩ tới là được mà,” Hồ Đào nói, “Nếu cậu vẫn muốn gặp tôi, thì tôi cũng thật sự muốn tới Thượng Hải xem sao.”

“Nói lung tung gì đấy, tất nhiên là muốn rồi!” Hạng Khiết Khiết nói, “Đến đi, đây chính là nơi cậu đã sống suốt bốn năm trời đó! Là một nửa quê hương rồi đó! Nếu đến đây nhất định cậu sẽ rất vui! Chúng ta sẽ đi đi đi lại đường Hoài Hải một trăm lần luôn! Rồi tôi đưa cậu đi ngắm cảnh đêm trong thành phố! Đưa cậu đi ăn ăn ăn ăn đến ói mới thôi!”

“Cảm ơn cậu nha.”

“Nói gì vậy…..” Hạng Khiết Khiết nói, “Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, sao cậu lại kể chuyện này cho tôi? Đối với cậu bây giờ, tôi cũng chỉ là một người xa lạ thôi mà?”

Hồ Đào nói: “Bởi vì vừa nãy cậu đã nói trong điện thoại rằng, cậu rất nhớ tôi. Tôi thấy rất cảm động, tôi cũng muốn biết người nói nhớ tôi mang dáng vẻ thế nào.”

“Tôi kể chuyện này cho Uyển Tĩnh và Tề Duyệt được không?”

Hồ Đào hỏi: “Mấy cậu ấy là?”

“Là bạn cùng phòng của cậu thời đại học đó! Quan hệ của chúng ta tốt lắm luôn,” Hạng Khiết Khiết nói, “Thật đấy, tốt lắm luôn, đêm ngày tốt nghiệp, chúng ta còn cùng nhau ngồi trên sân thể dục uống rượu ngắm sao, còn hứa rằng năm nào cũng sẽ hẹn gặp nhau, cùng nhau về thăm trường, thế rồi…..”

Trên đời luôn tồn tại rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, tương lai từng ước định cùng nhau, đều rất khó trở thành hiện thực.

Hồ Đào khẽ “Ừm” một câu, như là đồng ý, lại như muốn an ủi cô ấy.

Cô nàng Hạng Khiết Khiết này, cảm xúc đến nhanh mà đi cùng nhanh, chốc lát đã tươi tỉnh trở lại: “Bọn tôi chờ cậu ở Thượng Hải nha!”

“Chốt thế nhé!” Hồ Đào cầm điện thoại mỉm cười.

“Hồ Đào, đừng sợ, có bọn tôi ở đây rồi!”

Hồ Đào cầm điện thoại trong tay, thầm nghĩ, cô của trước đây, có lẽ cũng là một cô gái khá tốt đẹp.

******