3.
Khi Hồ Đào nhận được điện thoại của Lâm Hướng Tự, cô vừa về nhà tắm rửa xong.
Sau khi Hồ Đào được làm giáo viên chính thức, ưu điểm lớn nhất là được trường học phân cho một phòng ký túc xá riêng, là một căn phòng nho nhỏ nằm ở tầng cao nhất của ký túc xá nhân viên. Trong phòng không có quạt và điều hòa, nhưng may mà có bình nước nóng, đến bữa có thể xuống nhà ăn dùng cơm. Điều kiện bình thường như vậy thôi, nhưng cũng đủ khiến Hồ Đào cảm thấy mãn nguyện rồi.
Thế nhưng đại tiểu thư Hồ Lâm vẫn trước sau như một mà bắt bẻ, bộc lộ hết tính cách của chòm sao Xử Nữ, nhíu mày chê lên chê xuống: “Chỗ như thế mà chị cũng ở được à?”
“Giường bé tí thế này thì lúc ngủ chị có lăn xuống đất không?”
“Ngày nào chị cũng ở đây mà không thấy ngạt thở à?”
Nói nhiều như vậy, cuối cùng đại thiểu thư cũng đi thẳng vào ý chính —— “Sao chị cứ nhất định muốn ở lại đây thế! Chị dọn về nhà ngay đi!”
Hồ Đào dở khóc dở cười: “Mọi người đều ở được rất lâu, sao chị lại không ở được?”
“Tôi mặc kệ!”
Hồ Đào cũng từng chụp phòng ký túc xá cho Lâm Hướng Tự xem, bực bội nói với anh: “Đâu đến mức tệ hại như Hồ Lâm nói chứ.”
“Con bé hay nói trái lòng, chẳng qua cũng là vì thương cậu mà thôi,” Lâm Hướng Tự vừa an ủi cô, vừa nói: “Nhưng mà phòng ở này của cậu… Trông chán thật đấy, tôi cũng không chấp nhận được, cậu vẫn nên dọn đi là tốt nhất.”
Hồ Đào dở khóc dở cười: “Lại bắt đầu đấy! Chủ nghĩa tư bản xấu xa các cậu tránh xa tôi ra một chút đi.”
Lâm Hướng Tự không nói thêm gì nữa. Lần thứ hai Hồ Lâm đến, trong tay cô ta cầm một chùm chìa khóa, dương dương tự đắc mà ném lên đầu giường Hồ Đào: “Anh Hướng Tự vừa mua một căn nhà ngay cạnh trường chị, là một căn hộ kiểu khách sạn, xong hết nội thất rồi, bể bơi, phòng tập, sân golf, cơ sở vật chất đều đã hoàn thiện hết, chị chỉ việc xách đồ vào ở thôi.”
Hồ Đào không hiểu: “Cô đang nói gì thế?”
“Chị biết đấy, người ta ở nước ngoài, mua nhà mà không ai chăm sóc thì rất không an toàn. Anh ấy bảo chị dọn qua đó ở đi, coi như giúp anh ấy thêm một việc.”
Hồ Đào gọi điện cho Lâm Hướng Tự xác minh, Lâm Hướng Tự cực kỳ hài lòng với hiệu suất làm việc của Hồ Lâm: “Công chúa nhỏ nhà cậu đáng tin thật đấy.”
“Cậu cũng tự biết mình ở tít tận nước ngoài, vậy cậu mua nhà làm gì?”
“Giá nhà tăng quá nhanh, mua nhà là xu thế tất yếu mà.”
“Đừng làm trò với tôi,” Hồ Đào trợn mắt: “Tôi biết cậu còn đang đứng tên một đống tòa nhà cao ốc.”
“Chết rồi!” Lâm Hướng Tự nói: “Hôm nay tôi có một chương trình chưa ra mắt, tôi phải đến phòng thí nghiệm kiểm tra, cậu cứ nói chuyện rõ ràng với Hồ Lâm nhé, tôi cúp máy trước đây, tạm biệt!”
Sau đó anh không thể không cúp điện thoại của Hồ Đào.
“Nói không được thì chạy luôn à?” Hồ Đào sửng sốt, “Khí phách đâu rồi?”
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Hồ Lâm và Lâm Hướng Tự, sang học kỳ hai, Hồ Đào cũng dọn sang nhà mới, thế nhưng cô vẫn đều đặn chuyển tiền thuê nhà cho anh không thiếu một đồng.
Tối nay, Lâm Hướng Tự gọi điện về, kể cho Hồ Đào nghe chuyện của anh và Cố Sầm.
“Sau đó thì sao?” Hồ Đào nằm trên giường, nắm chặt điện thoại hỏi anh.
Sau đó thì sao?
Lâm Hướng Tự ngồi bên bờ biển, đem chuyện của mình và Hứa Nhiên Nhiên kể cho Cố Sầm nghe. Anh nghiêm túc xin lỗi cô ấy, nói với cô ấy rằng, tình yêu em muốn, anh không cho được.
Cố Sầm ngẩn ngơ nhìn biển sâu đen thẳm, không ngờ được rằng anh lại giữ trong lòng một câu chuyện đau thương như thế. Sóng biển đánh vào bờ cát, từng cơn từng cơn, đánh cả vào lòng cô ấy, tạo thành một cơn đau âm ỉ.
“Không sao cả,” Cố Sầm nói: “Nếu anh chấp nhận, em không ngại…:
“Cố Sầm,” Lâm Hướng Tự ngắt lời Cố Sầm, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của cô ấy: “Em là em, cậu ấy là cậu ấy.”
“Con người cậu quả thực quá tuyệt tình.” Hồ Đào thở dài, nói: “Nếu cậu muốn bắt đầu thêm lần nữa thì tội gì không thử cho nhau một cơ hội?”
Lâm Hướng Tự dở khóc dở cười: “Rốt cuộc cậu nghiêng về bên nào đấy? Lúc thì bảo tôi không nên sống trong quá khứ, phải tiến về phía trước, lúc thì lại bảo phải cho nhau một cơ hội?”
“Tôi không biết nữa,” Hồ Đào cũng cảm thấy hơi mờ mịt, “Cậu biết mà, tôi mong cậu được hạnh phúc hơn ai hết.”
“Hồ Đào, hạnh phúc cũng đâu nhất định phải liên quan đến tình yêu,” anh nói: “Sống ở trên đời, cha mẹ bình an, có tri kỷ, bạn tốt, ánh mặt trời bao phủ khắp nơi nơi, được làm những điều mình thích thì cũng đủ để bản thân cảm thấy hạnh phúc rồi.”
Hồ Đào cảm thấy anh nói cũng đúng, nên chỉ trầm mặc cầm điện thoại.
Lâm Hướng Tự hơi ngập ngừng: “Vậy còn cậu, không phải cậu nói… cậu có người trong lòng rồi sao?”
Hồ Đào bâng quơ: “Người đó không yêu tôi.”
Lâm Hướng Tự hít sâu, dùng sức nắm chặt điện thoại, nói: “Vậy vì sao cậu không thử chọn một người khác đi… Dù sao thì vẫn phải có một người chăm sóc cho cậu.”
“Tôi không cần. Chuyện của ba mẹ tôi cậu đâu phải không biết, tôi không tin vào tình yêu, không tin chuyện thiên trường địa cửu*, cũng không tin tưởng những người đó…”
Cô dừng lại một chút, lời còn chưa nói hết nhưng cũng chẳng muốn nói ra nữa. Cô không tin vào tình yêu, không tin chuyện thiên trường địa cửu, thậm chí không tin thế gian này, nhưng cô tin tưởng anh.
“Đó là bởi cậu chưa gặp được đúng người.” Hiếm lắm mới có một lần Lâm Hướng Tự nghiêm túc, “Hồ Đào, tôi còn nhớ cậu đã từng nói rằng cậu muốn có một gia đình, tôi vẫn luôn tin tưởng rằng cậu sẽ có một gia đình thật tốt.”
Hồ Đào không đáp lời, một lát sau, cô uể oải cúp máy.
Anh nói, cậu sẽ có một gia đình thật tốt, thế nhưng anh chưa từng nghĩ rằng, phải cho cô một gia đình thật tốt.
4.
Lâm Hướng Tự hoàn thành chương trình học thạc sĩ trước thời hạn, anh báo cáo với giáo sư hướng dẫn rồi lên một con tàu thám hiểm khoa học đi từ Mỹ đến Bắc Cực.
Trên tàu thám hiểm có một nhóm nhà khoa học, một mặt họ giúp bảo vệ cá mập, nhiệm vụ quan trong hơn là theo dõi và ghi lại đường di cư của cá mập khu vực gần Bắc Băng Dương. Mấy năm nay, sự nóng lên của trái đất đã buộc những sinh vật này phải phá bỏ con đường di cư thông thường của giống loài, bị ép đến sắp không còn chỗ ở.
Con tàu nghiên cứu khoa học này được tài trợ bởi một công ty tư vấn hàng hải, sử dụng tàu lặn điều khiển từ xa để theo dõi sinh vật biển. Giáo sư hướng dẫn của Lâm Hướng Tự cũng nhận được lời mời, nhưng thầy ấy đang phải ôm đồm rất nhiều công việc, thật sự không có thời gian, lúc đầu định cử một đàn anh vừa học xong chương trình tiến sĩ tham gia nhưng Lâm Hướng Tự lại chủ động xin ‘ra trận’. Thầy ấy biết trong lòng Lâm Hướng Tự có khát vọng, cũng hiểu rõ anh hoàn toàn có thể làm tốt nên liền giao nhiệm vụ ra biển cho anh.
Trước khi xuất phát, Lâm Hướng Tự từng gọi một cuộc điện thoại cho Hồ Đào. Trong điện thoại, anh cực kỳ hào hứng nói với cô: “Bọn tôi chuẩn bị bắt đầu một hành trình dài trên Thái Bình Dương, sẽ sử dụng hệ thống giám sát vệ tinh để biết rõ hơn về sự biến động của đại dương nhằm cải thiện độ chính xác của dự báo thời tiết.”
“Chúc mừng cậu nhé!” Từ sâu tận đáy lòng, Hồ Đào thật sự cảm thấy rất tự hào. Tự hào về ngành công nghiệp mà anh tham gia, tự hào vì anh vẫn luôn nỗ lực cống hiến như vậy, vẫn luôn hết mình làm những điều như thế.
Trên đời này, có cả tình yêu to lớn và tình yêu nhỏ bé, có những việc tốt vĩ đại, cũng có những việc tốt nhỏ nhoi. Cô không nhiệt thành và tốt đẹp được như anh, nhưng cô luôn thật lòng chúc phúc.
Năm đầu tiên Lâm Hướng Tự ra biển, thỉnh thoảng anh sẽ đăng một số bức ảnh chụp cảnh biển lên Weibo. Kỹ thuật chụp ảnh của anh rất tốt, anh đăng ảnh không thích chỉnh màu.
“Vẻ đẹp nguyên sơ của thiên nhiên cũng đã đủ tráng lệ, bao la và hùng vĩ rồi.”
Không ngờ Weibo của Lâm Hướng Tự bị một tài khoản có hàng triệu người theo dõi phát hiện ra, chia sẻ những bức ảnh anh chụp. Chỉ trong một đêm, vô số cư dân mạng đã bị thu hút bởi những bức ảnh chụp thế giới của anh, con tàu thám hiểm cũng được công khai, trở thành một chủ đề cực kỳ nóng hổi trong suốt một khoảng thời gian dài. Cũng vì thế mà số người hâm mộ Lâm Hướng Tự cứ tăng dần đều theo cấp số nhân.
Ngay cả diện mạo của Lâm Hướng Tự cũng là chủ đề được đông đảo cư dân mạng quan tâm, những bức ảnh đời thường của anh bắt đầu được lan truyền trên mạng. Chàng trai cao lớn tới 1m85 bất ngờ quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ với ống kính, dáng vẻ anh tuấn mê người dễ dàng chiếm được cảm tình của vô số cư dân mạng nữ. Thậm chí còn có người đặt biệt danh cho anh là Poseidon, tên vị thần cai quản biển khơi trong thần thoại Hy Lạp.
Hồ Đào nhìn thấy bức ảnh của anh đang được lan truyền với tốc độ tên lửa trên Weibo thì dở khóc dở cười. Thời niên thiếu, cô luôn trộm coi anh là một bảo vật, chỉ hận không thể cất giấu trong lồng ngực để cả thế giới chỉ có mình cô biết anh tốt đẹp đến nhường nào.
Mãi cho đến bây giờ cô mới bằng lòng thừa nhận, thật ra anh chưa từng thuộc về cô.
Chuyến đi này đã trở thành một bước ngoặt lớn trong cuộc đời Lâm Hướng Tự. Chỉ là năm ấy anh đứng nơi đầu tàu yên tĩnh, đón gió rẽ sóng ở Bắc Băng Dương, nhưng cũng không thấy được vòng xoáy của vận mệnh.
Khi Lâm Hướng Tự ra biển được nửa năm thì Cố Sầm chuyển nhà. Anh thấy mình có lỗi, nhưng cũng không muốn lừa cô ấy hay coi cô ấy là người thay thế Hứa Nhiên Nhiên, điều đó bất công với cả hai người họ.
Hồ Đào gọi điện cho anh: “Mỗi ngày Weibo của cậu đều có hàng chục nghìn lượt chia sẻ, có thua kém gì minh tinh nữa đâu! Mau đi xin dấu tích đi!”
Lâm Hướng Tự dở khóc dở cười.
“À, nhưng tôi nói này, thầy hiệu trưởng trường trung học số 1 mời cậu về diễn thuyết một hôm, dù sao cậu cũng là cựu học sinh nổi danh của trường, hay là kỷ niệm thành lập trường năm nay cậu về cho mọi người biết mặt đi?”
“Có gì để nói đâu, chẳng lẽ lại kể chuyện tôi ăn vụng, pha trò, làm việc riêng trong lớp à?”
“Vậy mùa đông năm nay cậu không về sao?”
“Chắc vậy,” Lâm Hướng Tự nói, “Từ khi qua Mỹ tôi chưa từng đi chơi, bây giờ muốn tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ.”
“Vậy à.” Hồ Đào vô cùng thất vọng.
“Hay cậu qua đây không?” Lâm Hướng Tự hỏi: “Tôi đưa cậu tới Disney.”
“Tôi đâu phải trẻ con ba tuổi.”
“Không phải cậu nói rằng cậu chưa từng được đi công viên trò chơi sao?”
Hồ Đào cười nói: “Nhưng cũng quá tuổi rồi.”
“Qua đây đi.” Lâm Hướng Tự thuyết phục cô, “Bao ăn bao ở.”
Hồ Đào nghe anh nói vậy thì bắt đầu rung rinh. Cô không quá mơ ước được đi nước ngoài, nhưng cô thật sự muốn được một lần tận mắt ngắm nhìn đất nước mà anh sống. Lâm Hướng Tự sống ở nơi đó hơn bốn năm, cô đã quen thuộc đến mức có thể nhớ rõ tên của từng con phố ở Washington.
“Qua đây đi qua đây đi, tôi sẽ chụp ảnh cho cậu,” Lâm Hướng Tự tiếp tục ‘dụ dỗ’ cô: “Cậu biết đấy, tôi chưa bao giờ chụp ảnh cho người khác đâu.”
Nói đến đây, Hồ Đào thật sự không còn lý do để từ chối. Nhân kỳ nghỉ đông, cô bắt đầu chuẩn bị hồ sơ xin visa du lịch Mỹ. Thật ra Tiếng Anh đối với cô không thành vấn đề, nhưng vì quá lo lắng nên lần phỏng vấn đầu tiên cô đã lắp bắp không nói nên lời, bị từ chối chỉ trong vài giây. Ông Hồ Cận biết chuyện, vung tay một cái là có người làm giấy chứng nhận tài sản cho Hồ Đào, lần này, nhân viên thị thực chưa cần hỏi gì đã đóng dấu cho qua.
“Thế giới này đúng thật là…” Qua điện thoại, Hồ Đào cảm thán.
“Sướng thế còn kêu,” Lâm Hướng Tự bật cười, “Gửi tôi số hộ chiếu đi, để tôi mua vé báy bay cho cậu.”
******