Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 3: Cửa sổ




Trong kí ức của cô về cửa hàng may, ánh mắt của Nghiêm Hi Quang luôn rất phức tạp.

Thẩm Mộc Tinh đi đến cừa hàng tạp hóa nhỏ để mua nước tương cho mẹ, thế nào lúc ngang qua nơi này, liền bị hấp dẫn.

Cô tò mò ngó vào trong xem xét, trong cửa hàng vỏn vẹn 20 mét vuông chỉ có một chiếc bàn gỗ, trên đó bày đủ loại thước, kéo, phấn màu, bản vẽ tạp chí và mấy đầu vải vụn.

Trên tường treo vài bộ quấn áo may sẵn, âm thanh hoạt động của máy khâu cùng với tiếng vắt sổ xen lẫn như một dàn hợp xướng chân thực thu hút người xem, mà trước máy may có một thiếu niên đang cúi đầu, một mình điều khiển dàn hợp xướng.

Anh mặc một chiếc quần bình thường màu vàng nhạt, trên người là chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo để hở hai cúc trên, làm lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Trên cổ đeo một chiếc dây da rám nắng, có hai viên hoa tai bằng vàng được khéo léo đính vào đằng trước, nếu như chủ nhân của nó không cố chấp đeo, chắc người ta sẽ không bao giờ gọi nó là dây chuyền.

Lúc này đúng là hoàng hôn, trời chiều kéo bóng dáng của Thẩm Mộc Tinh kéo dài vào trong cửa hàng, đúng lúc để lại trên bàn máy may.

Người thợ may ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên mặt cô chừng hai giây, sau đó rơi xuống trên váy của cô.

Thẩm Mộc Tinh vốn không nghĩ đến sự tò mò của mình lại khiến anh chú ý, càng không nghĩ tới gần có thể nhìn thấy đôi mắt anh đẹp như vậy, nhất là lúc ánh nắng chiều phả vào, lại trong suốt như hổ phách, thật vô cùng xinh đẹp.

Có ý nghĩa hơn chính là, hôm nay cô mặc chiếc váy mà bác họ gửi từ Italia về, có hoa li ti màu trắng, tầng bên ngoài phủ một lớp lụa mỏng, chất vải xa hoa được cắt may hoàn mỹ, có thể nói là ở trấn này khó mà tìm được người nào có chiếc váy như của cô.

Người thợ may giống như bị chiếc váy của cô hấp dẫn, nên dừng lại công việc trong tay, không e dè nhìn cô.

Bởi vì lúc có bão, nhà anh đã từng mượn nhà cô mấy chiếc túi nilon, cho nên cũng coi là hàng xóm, vì vậy cô rất thoải mái với cảm giác bị nhìn chăm chú này, điều chỉnh lại hô hấp, vừa thân thiết vừa lễ phép nói: “Nhà anh mới mở lại sao?”

Tay của anh khoác lên trên máy may vải, nhanh chóng trả lời: "Ừ."

Thẩm Mộc Tinh không động đậy đứng ở cửa, rất tự nhiên quan sát một vòng.

Người thợ may vẫn như cũ nhìn chằm chằm váy của cô.

"Váy của cô hơi rộng, muốn sửa lại sao?"

"Đúng là hơi rộng, sửa mất bao nhiêu tiền?"

"Mười đồng."

"Vậy tôi phải hỏi mẹ tôi đã."

"Bên ngoài váy của cô là lụa mỏng sao?" Anh hỏi.

Thẩm Mộc Tinh làm sao biết được.

"Tôi không biết. . ."

"Lát nữa cô mang váy đến đây, tôi sửa cho cô." Anh nói.

"Tôi phải hỏi mẹ tôi."

"Không cần tiền."

Thẩm Mộc Tinh mồ hôi đầm đìa chạy về nhà đưa nước tương cho mẹ, lại chạy đi thay váy, đai đeo màu trắng trượt theo hai bên cánh tay của cô, cô đưa tay lấy xuống, ánh trời chiều bao phủ từng đường cong trên bộ ngực của cô, tôn lên nét uyển chuyển của người con gái mới lớn.

Cô tùy tiện mặc một chiếc áp ba lỗ màu trắng, quần short jean, sau đó cầm chiếc váy bảo bối đi ra khỏi phòng.

Mẹ ở dưới lầu đang bày bát đũa, một đám người đang vây quanh bác họ của cô nghe kể chuyện bên nước ngoài, trong nhà náo nhiệt như đón năm mới đến.

"Làm gì mà chạy nhanh như cháy nhà vậy, ăn cơm đi đã!"

"A! Con sẽ lập tức trở về!"

Bà ngoại cũng đang ngồi trên bàn cơm nhắc theo: "Con nít không được chạy tới chạy lui, không được ăn nói tùy tiện, bác họ của con không dễ dàng gì mới về nước một chuyến, cũng phải ngồi nói vài lời chứ."

"Nói chuyện nói chuyện! Bà ngoại, con đi rồi về ngay!"

Cô chạy xuống lầu, vừa đi vừa tuột bím tóc hình bươm bướm ra.

Hôm nay bác họ về nước, bà ngoại rất coi trọng, sáng sớm đã dụ dỗ cô phải tết bím tóc, gì mà truyền thống, bà cứ coi cô như đứa trẻ, còn cài cho cô cặp tóc bươm bướm, mặc cùng với chiếc váy của bác họ mua, rất không phù hợp.

Bím tóc mới tuột ra được một nửa, cô nhìn vào trong cửa kính, thấy đầu tóc hoàn toàn biến thành gợn sóng, Thẩm Mộc Tinh ảo não: "Chao ôi" một tiếng, lại kẹp tóc lại như cũ.

"Dừng lại."

"A. . ."

Người thợ may rút thước dây ra, đứng trước mặt cô.

Thước dây trong tay cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng di chuyển trên thân thể của cô.

Lúc thước dây đặt trên xương quai xanh của cô, sau đó lại đi ngang qua trước ngực cô, lại tiếp tục đi xuống dưới, suy nghĩ của cô cũng theo đó mà nhấp nhô.

Hạ Thành là người khác phái duy nhất tiếp xúc gần với cô như vậy, trước đây cô còn từng mặc quần cộc áo ba lỗ tắm chung với anh, không phân biệt nam nữ, cũng không thấy căng thẳng như thế này.

Thẩm Mộc Tinh ngừng thở, cúi đầu nhìn chiếc thước, tận lực khiến mình tỏ ra tự nhiên một chút, nhưng là lúc anh từ phía sau vòng thước dây ra đằng trước rồi siết lại, Thẩm Mộc Tinh không nhìn được giật mình, đỏ mặt.

Cánh tay của anh lại từ phía sau đưa vào bên cạnh eo của cô, thước dây làm thành một đường cong, lại rất mau dời ra, anh dùng móng tay ấn định con số, tất cả số đo cơ thể cô, giống như đã lưu vào trong đầu anh.

Anh xoay người trở lại chiếc bàn gỗ, viết xuống một loạt những con số, không hề dừng lại một khắc nào, sau đó đặt bút xuống, đầu bút ngã vào quyển sổ dày phát ra một tiếng vang rầu rĩ.

"Xong rồi?"

"Xong."

"Vậy lúc nào mới lấy được?"

"Ba ngày sau."

Anh nói xong, lại cúi người tập trung phán đoán nhìn những con số.

Thẩm Mộc Tinh cảm thấy chung đụng cùng anh cũng không tốt lắm, mà đột ngột rời đi lại rất lúng túng, vì vậy đi một vòng quanh cửa hàng, chắp tay sau lưng quan sát đủ loại vải vóc, nhìn khá ngăn nắp, tất cả vải vóc đều được xếp theo màu sắc, nhìn cực kỳ thoải mái, cô không nhịn được đưa tay sờ một xấp vải, là vải bạt, cảm giác rất thô ráp.

Trấn trên không có ai là không biết Thẩm Mộc Tinh, càng không có người cô không quen biết.

"Anh từng học qua sắc thái học à?" Cô hỏi.

"Tôi chưa từng đi học." Anh trả lời qua loa.

"Anh không học cao trung sao?"

"Không có."

"Sơ trung thì sao?"

"Năm lớp sáu đã thôi học, sau đó học nghề của cha tôi."

"Ừ. . ."

Thẩm Mộc Tinh quay đầu nhìn lại anh, nhận ra anh đang đứng trước bàn gỗ, một tay nâng một con chỉ, tay còn lại xoa xoa cằm nhìn chiếc váy của cô, ánh mắt giống như lúc cô đi học, đang gặp phải một đề bài toán học cực kỳ phức tạp.

"Vậy tôi sẽ không quấy rầy anh." Thẩm Mộc Tinh đi tới cửa, nói: "Cám ơn anh đã miễn phí tiền sửa váy cho tôi, tôi sẽ ghi nhớ."

Anh thấy cô phải đi, lúc này mới ngẩng đầu lên, đi về phía trước một bước, chỉ như tiễn chân một vị khách, nói: "Đi thong thả."

Trời chiều đã xuống núi, cô ra khỏi cửa hàng may, khuôn mặt bởi vì lâu ngày không phơi nắng mà trắng nõn rất hòa hợp với màu sắc của vải vóc trong cửa hàng.

Thẩm Mộc Tinh quay đầu rời đi.

Mấy nữa khai trường sẽ phải đi học, Thẩm Mộc Tinh không thể không triền miên treo đèn trên bàn học, vì sắp phải tiến vào cuộc sống chiến tranh ngục tù.

Tuy nói chỉ còn cách hai tháng ngắn ngủi, cũng hối hận vì đã phóng thích bản thân mình suốt thời gian qua, nhưng lúc xem lại những công thức kia, tâm trí đã không muốn trở lại nữa rồi.

Một loạt những hàng chữnhư toa tàu lửa gào thét chạy qua trước mắt cô.

Nhà Hạ Thành ở đối diện đã tắt đèn, người này thật may mắn vì ba mẹ không bắt anh phải thi vào trường đại học trọng điểm, có thể thoải mái vào mấy trường hạng hai ở Hàng Châu, biến thành một gã vào học thì ngủ, tan học thì đi tiểu. Mà cô từ nhỏ đã mang danh là thần đồng trong mắt già trẻ ở trấn trên, vì thi tốt nghiệp không tốt nên cũng bỏ lỡ mất cơ hội vào được trường trọng điểm, lại phí một năm đối diện với hình phạt làm kẻ đáng thương.

Thẩm Mộc Tinh thở dài một tiếng, đặt bút viết xuống, tay tì lên bàn, chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ.

Nửa đêm buông xuống, mọi người sớm đã tắt đèn chìm vào giấc ngủ, Thẩm Mộc Tinh lại phát hiện, lầu hai nhà của người thợ may vẫn còn sáng đèn.

"Không phải là chưa từng đi học sao? Lại không đọc sách, muộn như vậy còn làm gì?"

Thẩm Mộc Tinh nhìn màu vàng ấm áp của nhà kia, ánh đèn tỏa ra ngoài cửa sổ như màu của loại cam đường đường ngọt mát, như đi vào cõi thần tiên, từ từ, từ từ ngủ thiếp đi. . .

Ba ngày sau đó, Thẩm Mộc Tinh ra cửa hàng may lấy váy, trong cửa hàng có hai cô gái đang chọn váy, đứng vây quanh giá hàng líu ríu cười.

Thẩm Mộc Tinh phát hiện bọn họ cầm lấy hai chiếc váy có kiểu dáng giống hệt của cô.

Người thợ may dùng một loại vải cũng có hoa li ti khác làm thành váy, ở vạt dưới cũng đắp một tầng lụa mỏng, khi đó còn chưa thịnh hành kiểu dáng như vậy, sau này mọi người thường gọi là váy chiffon.

"Váy của cô ở đây." Người thợ may lấy từ phòng trong ra một cái hộp trong suốt, chiếc váy của cô được bao bọc tỉ mỉ trong đó, đưa tới tay cô.

Hai cô gái vui vẻ đến chỗ anh ở trả tiền, như nhặt được báu vật.

"Cám ơn." Thẩm Mộc Tinh lần đầu tiên nhìn thấy hình thức làm giả hàng cao cấp này.

"Trên lầu không có ai, cô có thể đi." Anh để tiền vào trong ngăn kéo, cúi đầu tiếp tục cắt, nhàn nhạt nói.

"Được." Thẩm Mộc Tinh ôm váy, lên lầu.

Trên đây chắc là phòng của anh, có chiếc giường cho một người ngủ, ga giường màu tráng sạch sẽ, còn có một cửa sổ nhỏ, chính là buổi tối cô nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ đây, ngoài ra, những chỉ có vài thứ vật dụng trong nhà và quần áo.

Thẩm Mộc Tinh đóng kín cửa sau đó khóa trái, rồi thay váy.

Cô đẩy cửa đi ra, vải bạt cũ kỹ trên bậc thang phát ra két... rất vang.

"Gương ở đâu?"

Thẩm Mộc Tinh đứng trước mặt anh, có chút ít ngượng ngùng nhẹ nhàng xoay người.

Anh đang bận rộn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua trên người cô, vốn chỉ định lướt ngang qua, lại đột nhiên dừng lại.

Giống như lần đầu tiên cô đi ngang qua anh.

Anh xem xét váy của cô, từ trên xuống dưới, cuối cùng đặt trên mặt của cô.

Thẩm Mộc Tinh đột nhiên cảm thấy mình thở gấp, vội quay qua chỗ khác tìm gương.

"Ở đây không có gương sao?"

Sau lưng cô, anh lẳng lặng mở miệng.

"Không cần soi, đẹp mắt."

Về đến nhà, mọi người đang vây quanh bác họ rất chú ý đến cô, nên biết, thành tích học tập ưu tú giống như ở trên đỉnh cao của vương miện, Thẩm Mộc Tinh ở trong nhà rất có địa vị, bác họ đối với cô gái xinh đẹo này cũng rất yêu thích, càng không ngừng nói cho cô biết cuộc sống ở nước ngoài tươi đẹp thế nào.

Thẩm Mộc Tinh khéo léo đối đáp lại, khiến bác ngày càng hưng phấn, cuối cùng mở túi du lịch ra, đưa cho cô một loạt những đồ trang điểm của các nhãn hiệu nổi tiếng.

Buổi tối, Thẩm Mộc Tinh mang theo túi to ra cửa, xa xa trông thấy cửa hàng may chỉ còn lại một nửa ánh sáng, ánh sáng bị hàng rào che khuất, sau cùng chỉ còn lại một chút của bên trên hắt xuống.

Thẩm Mộc Tinh mau bước qua, đứng ở đó nhìn qua khe hở của hàng rào.

Hai cánh tay của anh nâng lên, đang muốn tiếp tục đặt hàng rào, lúc nhìn ra ngoài lại hơi kinh ngạc.

"Đóng cửa?" Thẩm Mộc Tinh cong đuôi mắt cười cười.

"Ừ, có việc?"

Tay của anh ngừng ở giữa không trung.

"Cho anh cái này, tôi nói rồi, ân tình của anh tôi sẽ trả!"

Thẩm Mộc Tinh đem túi to nhét vào tay anh, anh nhận lấy.

"Đây đều là váy tôi mượn ở chỗ bác tôi, bác là người giàu có ở nước ngoài về, có rất nhiều váy hàng hiệu, anh xem có thích không?”

Anh lấy một món từ trong túi ra, đôi mắt liền sáng lấp lóe.

"Khi nào phải trả lại?" Anh hỏi.

"Mỗi ngày trả một món đi, bác tôi ở đây mỗi ngày đều có bạn cũ đến thăm, cho nên ngày nào cũng phải mặc đồ mởi.”

Thẩm Mộc Tinh thấy anh trầm mặc nhìn cô, giống như muốn nói cảm tạ, nhưng có lẽ anh không giỏi biểu đạt.

Thẩm Mộc Tinh dứt khoát chủ động mở miệng: "Anh chỉ được gọi là anh thợ may sao? Không có tên sao?"

"Có, Nghiêm Hi Quang."

"Hi viết thế nào?"

Anh dừng một chút, đột nhiên lấy ra một viên phấn màu, viết ba chữ trên hàng rào.

Trên ván gỗ phát ra âm thanh nhẹ nhàng viết phấn.

Chữ của anh viết được cũng không được xem là đẹp, nhưng anh viết rất nắn nót.

"Nghiêm. . . Vui vẻ. . . Ánh sáng. . . nghe rất hay! Tôi là Thẩm Mộc Tinh, ba của tôi đặt tên cho tôi, ông ấy là thầy giáo dạy vật lý, hắc hắc."

Nghiêm Hi Quang nghe cô nói như vậy, cũng muốn giải thích ý nghĩa tên của mình, nhưng nói được một nửa, liền có chút do dự.

"Mẹ tôi. . ."

"Tôi nhận lấy."

Từ nhà anh thợ may, Thẩm Mộc Tinh rất cao hứng chạy về nhà mình, mở đèn học trên bàn, lấy bài vở và máy tính xách tay ra, quả nhiên, không lâu sau, phòng của anh cũng sáng đèn.

Giống như, thế giới bỗng nhiên không còn lạnh lẽo nữa.

Thẩm Mộc Tinh ngáp một cái.

"Ngày mai nhất định phải mua một cân cam đường ăn, thèm quá.”

Cô cúi đầu xuống, trên tờ giấy trắng xé xuống một góc, dùng đầu lưỡi liếm liếm, sau đó nâng mí mắt ngâm nga một đoạn tiếng Anh:

"Life is not easy for all of us. . ."